Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 133




Vương Hậu Thuần một đường chạy gấp tới nhà Vương Tư Viễn, lúc này Vương Tư Viễn còn đang ở đình viện chơi đùa với con chim trong lồng sắt của mình. Vương Hậu Thuần vừa tới đã nôn nóng nói: “Thúc phụ, cứu ta! Cứu cháu trai ngài với!”
 

Nói xong, Vương Hậu Thuần liền quỳ gối ở trước mặt của Vương Tư Viễn, kinh hoảng nói: “Thúc phụ cứu mạng cháu!”
 
“Cứu mạng cái gì nha.”
 
Vương Tư Viễn lười biếng nâng mí mắt lên: “Ở Huỳnh Dương chỗ này, ai còn có thể lấy mạng của ngươi được?”
 
“Thúc phụ” Vương Hậu Thuần sốt ruột nói “Cố Cửu Tư bắt được những tên nha dịch đó rồi.”
 
Động tác của Vương Tư Viễn dừng một chút, hắn lạnh mặt, ngẩng đầu lên: “Bắt được? Bắt thế nào? Không phải ta đã cho người đi tìm sao?!”
 
“Ngài là cho người đi tìm, nhưng người của Cố Cửu Tư nhanh hơn, bọn họ đã bắt được người người trước rồi.”
 
“Sao có thể!” Vương Tư Viễn rất là khiếp sợ “Ta đã cố ý cho người điều chỉnh thời gian nha dịch tuần tra rồi, bọn họ từ Đông Đô lại đây, làm sao có thể nhanh hơn người của ta?”
 
“Bọn họ là lấy được lịch phân công từ huyện nha.”

 
Vương Hậu Thuần không có nói thẳng, Vương Tư Viễn trầm xuống, một lát sau, hắn có chút do dự nói: “Chuyện này, còn phải tra xét lại lần nữa. Rốt cuộc là ai mật báo cho bọn hắn.”
 
Vương Hậu Thuần không nói gì, Vương Tư Viễn nghĩ một hồi mới hỏi: “Nha dịch bên kia là ngươi tự mình đi?”

 
“Không phải.” Vương Hậu Thuần lắc lắc đầu “Nhưng người đi cho bạc, cho ngân lượng là ở trong phủ ta.”
 
“Vậy ngươi còn quỳ gối ở chỗ này?!”
 
Vương Tư Viễn lập tức nói: “Đi xử lý đi!”
 
“Xử lý sạch sẽ rồi thúc phụ.” Vương Hậu Thuần lập tức nói “Người cho bạc, ngày hôm đó trở về đã bị xử lý xong ạ.”
 
Vương Tư Viễn thở ra một hơi, sau đó nói: “Một khi đã như vậy thì ngươi sợ cái gì.”
 
“Tiền kia……” Vương Hậu Thuần do dự hồi lâu, rốt cuộc mới nói “Ta cho một căn phòng ở.”
 
“Cái gì?!”
 
Vương Tư Viễn ngẩn người, Vương Hậu Thuần cắn răng, cuối cùng nói ra: “Lúc ấy tên đội trưởng gọi là Triệu Cửu kia muốn một sản nghiệp trên danh nghĩa của Vương gia, ta cho hắn, còn ký kết khế ước với hắn. Trên khế ước kia có để tên của ta, nha dịch đều là người của Triệu Cửu, hiện giờ bọn họ lại ở trong tay Cố Cửu Tư, nếu Triệu Cửu với những người khác cùng nhau khai ra rồi xác nhận là ta, hơn nữa lại có khế nhà chuyển nhượng bất động sản, ta thật sự trốn không thoát đâu thúc phụ!”
 
Vương Tư Viễn không nói gì, sau một hồi ông ta mới nói: “Tên Triệu Cửu này, là ép ngươi vớt hắn.”
 
“Chính là ý này ạ.” Vương Hậu Thuần gật đầu nói “Thúc phụ, vô luận như thế nào cũng phải vớt được Triệu Cửu ra mới được, nếu là vớt không ra, vậy cũng phải giết chết bọn họ.”
 
Vương Tư Viễn nhắm mắt lại suy tư, sau một hồi hắn lại mở ra mắt nói: “Thử xem đi, nếu không được” Vương Tư Viễn nhìn về phía Vương Hậu Thuần “Vậy phải xem tạo hóa của ngươi.”
 
***
 
Thẩm Minh cùng Cố Cửu Tư thẩm vấn mấy nha dịch kia cả một đêm.
 
Những người khác đều nói hết, chỉ có một mình Triệu Cửu chưa nói.
 
Người bọn họ đào móc ra được, là một người hạ nhân trong phủ của Vương Hậu Thuần, Cố Cửu Tư vừa nghe nói là người trong phủ Vương Hậu Thuần liền trầm mặc một lát, sau đó lại nói với Thẩm Minh: “Các ngươi chia làm hai đường, một đường đi bắt người vừa nói trong vương phủ, một đường khác, Thẩm Minh ngươi đi dẫn đầu, trực tiếp đi tìm người nhà của Triệu Cửu, nếu là tìm được rồi, một người cũng đừng thiếu, đều mang lại đây cho ta. Nếu là không tìm được thì liền đi tìm người ở chỗ nào, cướp cũng phải cướp lại được!”
 
Thẩm Minh nghe xong lời này liền lập tức đồng ý rồi bước ra ngoài.
 
Cố Cửu Tư quay đầu, lại nói với Mộc Nam: “Ngươi ra khỏi thành đi, thời khắc chuẩn bị, nếu là có dị động gì liền lập tức đi Tư Châu điều binh lại đây.”
 
Cuối cùng nói xong, hắn mới đưa mắt nhìn về phía Liễu Ngọc Như đang ngồi bên cạnh “Ngọc Như, nàng điều bao nhiêu người từ Đông Đô lại đây?”
 
“300 cao thủ.”
 
Liễu Ngọc Như trả lời, Cố Cửu Tư gật gật đầu, lại nói: “Đủ rồi.”
 
“Vây phủ đệ lại, đặc biệt là bên Triệu Cửu.”
 
Liễu Ngọc Như đáp ứng, sau đó nàng liền đứng dậy đi ra ngoài, phân phó người được điều từ Đông Đô tới đây.
 
Thẩm Minh đi ra ngoài bắt người, Cố Cửu Tư cũng nghỉ ngơi một lát xong liền quay trở về phòng giam, ngồi xuống trước mặt Triệu Cửu.

 
Trong phòng chỉ có hai người Triệu Cửu cùng Cố Cửu Tư, không có mở cửa sổ nên trong phòng có chút tối, Triệu Cửu vẫn luôn không nói chuyện, chỉ cúi gằm mặt, Cố Cửu Tư nhìn hắn rồi bình tĩnh nói: “Ngươi rất bình tĩnh.”
 
Triệu Cửu không lên tiếng, Cố Cửu Tư bưng lấy ly trà  từ bên cạnh, khảy khảy lá trà ở trong bát: “Không sợ sao? Các ngươi đều là tiểu lâu la như vậy, chết thì chết thôi, những người khác đều khai hết rồi, ngươi gắng gượng cái gì cũng không nói là có ý tứ gì?”
 
Triệu Cửu vẫn là không lên tiếng, cả một buổi tối, những người khác đều khai, chỉ có tên gỗ mục này, bất luận như thế nào cũng im lặng không hé một lời.
 
Cố Cửu Tư nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ngươi có phải là đang đợi Vương Hậu Thuần hay không?”
 
Hắn quan sát thần sắc của Triệu Cửu, cho dù hắn nói cái gì thì Triệu Cửu đều chỉ có một bộ dạng như vậy, căn bản là nhìn không ra thái độ của hắn, Cố Cửu Tư biết tên này là một nhân vật khó giải quyết nhưng hắn cũng không nôn nóng, chỉ là nói: “Trong tay ngươi có nhược điểm của Vương Hậu Thuần nên mới chắc chắn hắn sẽ đến cứu ngươi. Rốt cuộc, loại chuyện giúp đỡ mưu sát khâm sai đại thần này, phán rất nặng, cũng phải là liên luỵ tới cửu  tộc.”
 
Lúc này đây, Triệu Cửu rốt cuộc ngẩng đầu lên, Cố Cửu Tư rút lấy một quyển sách từ bên cạnh lại, dùng ngón tay lật trang sách rồi nói: “Nha, ngươi còn có ba người muội muội, một đứa con trai một đứa con gái nữa, chỉ có một nương tử, rất ân ái đi?”
 
Nói xong, Cố Cửu Tư cười tủm tỉm giương mắt nhìn về phía Triệu Cửu, Triệu Cửu lạnh giọng nói: “Không cưới nhiều nổi.”
 
“Đừng lo lắng” Cố Cửu Tư buông quyển sách, một bàn tay chống cằm, đoan trang hắn “Tru cửu tộc thì không đến mức, loại tình huống giống như ngươi này, cũng là từ đây, vợ và con gái cùng phải nhập xướng tịch(*), con trai lưu đày nhập nô tịch thôi.”
 
Triệu Cửu nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư, trong đôi mắt tất cả đều là ánh sáng rét lạnh, hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống Cố Cửu Tư nhưng Cố Cửu Tư chỉ nhẹ nhàng cười: “Không phục? Đang nghĩ vì sao lúc ấy không cho thích khách giết ta? Cảm thấy ta làm khó làm dễ người nhà ngươi?”
 
“Ngươi nghĩ ta làm khó làm dễ người nhà ngươi” Cố Cửu Tư tới gần Triệu Cửu, đột nhiên nhấc cao âm thanh nói “Ngươi liền không nghĩ tới người nhà ta sao?!”
 
“Ta nếu là chết rồi, ngươi nói người nhà ta phải làm sao bây giờ?!”
 
Triệu Cửu siết chặt tay vịn, Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm hắn, lạnh giọng nói: “Ta biết trong lòng ngươi oán hận, ngươi chính là cái tiểu lâu la, chuyện này ngươi không làm, Vương Tư Viễn cũng phải tìm ngươi phiền toái, ngươi làm, ta tìm ngươi phiền toái. Cho nên ta bảo đảm cho ngươi, Triệu Cửu, ngươi không cần trông cậy vào Vương Hậu Thuần, hắn, ta chém chắc rồi. Ngươi nếu là nguyện ý khai ra hắn, ta giữ lại cho ngươi một con đường sống.”
 
“Giữ lại cho ta một con đường sống?”
 
Triệu Cửu nghe được lời này liền nhịn không được cười ra tiếng: “Cố đại nhân, lời này, ngài dám nói, ta cũng không dám tin.”
 
Cố Cửu Tư không nói gì.
 
Hắn biết, Vương Tư Viễn ở Huỳnh Dương ảnh hưởng quá sâu. Một câu của hắn, căn bản là không đủ để giữ chữ tín với Triệu Cửu, hắn không nói thêm nữa, chỉ là nói: “Chờ lát nữa, ngươi liền tin.”
 
Lần này vừa chờ liền chờ tới buổi tối.
 
Bên ngoài sớm đã là binh hoang mã loạn, đầu tiên là không thấy bóng dáng của người nọ trong phủ Vương Hậu Thuần, toàn thành đều xét tìm, rồi sau đó là bên Thẩm Minh phát hiện không có bóng dáng của người nhà Triệu Cửu, hắn dẫn theo 30 tên ảnh vệ, đánh bất ngờ phủ đệ của Vương Hậu Thuần, trực tiếp vớt người ra tới.
 
Thẩm Minh mang người vội vội vàng vàng trở về, Cố Cửu Tư còn ở trong phòng xem sách, Triệu Cửu ngồi ở đối diện hắn, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư.
 
Một lát sau sau, Triệu Cửu nghe thấy bên ngoài mơ hồ có tiếng khóc, hắn đột nhiên trở nên có chút khẩn trương: “Bên ngoài là thanh âm gì vậy?”
 
Cố Cửu Tư lười biếng nâng mí mắt, thong thả ung dung lật một trang sách qua: “Không sao, một lát nữa liền biết.”
 
Quả nhiên hắn vừa dứt lời, Mộc Nam liền mở cửa nói thẳng: “Công tử, không bắt được, không thấy người đâu.”
 
Cố Cửu Tư gật gật đầu, kết quả này, hắn cũng không thấy ngoài ý muốn chút nào.

 
Triệu Cửu trào phúng cười khai: “Cố đại nhân muốn giữ ai, giống như cũng không giữ được.”
 
Cố Cửu Tư không nói lời nào mà chỉ bưng trà lên uống một ngụm, phảng phất như cái gì cũng chưa nghe thấy. Cũng chính là lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng khóc, sau đó lại truyền đến tiếng của Thẩm Minh nói: “Đi vào, nhanh chóng vào đi.”
 
Vừa nghe thấy tiếng khóc này, thân mình của Triệu Cửu chợt cứng ngắc lại, rồi sau đó hắn liền nhìn thấy thê tử của mình ôm một đứa bé, bên cạnh lại đi theo một đứa bé khác, bị Thẩm Minh ép đi vào nhà.
 
Triệu Cửu vừa nhìn thấy thê tử của hắn tiến vào liền đột nhiên đứng lên, cả giận nói: “Các ngươi thả nàng đi!”
 
Nghe được một tiếng rống này, đứa bé trong lòng ngực nữ nhân kia chợt oa oa khóc lớn lên, Triệu Cửu nghe được tiếng khóc, lập tức kiềm chế lại cảm xúc của mình, hắn quay đầu nhìn về phía Cố Cửu Tư, ra vẻ trấn định nói: “Ngươi an trí bọn họ ổn thoả đi, có chuyện gì chúng ta dễ nói.”
 
Cố Cửu Tư nghe được lời này, hắn mới nhếch môi cười cười khép lại quyển sách trong tay, sau đó nói với Thẩm Minh: “Có phải cả một ngày chưa ăn cơm không? Trước dẫn bọn họ đi ăn chút gì đi.”
 
Nữ tử nghe xong lời này chợt lo lắng nhìn về phía Triệu Cửu, Triệu Cửu khống chế lại cảm xúc nói: “Nàng mang hài tử đi ăn cơm trước đi, chăm sóc tốt ba tiểu muội, ta bên này không có việc gì.”
 
Nữ tử do dự một lát, rốt cuộc vẫn là nói: “Ta hiểu được, chàng yên tâm.”
 
Nói xong, nữ tử liền dẫn hài tử rời đi.
 
Chờ cô nương đi rồi, Cố Cửu Tư liền phất phất tay cho người đi xuống hết. Sau đó hắn ngồi lại trước mặt Triệu Cửu, cầm lấy tờ giấy với bút, lười biếng nói: “Được rồi, nói đi.”
 
Triệu Cửu không nói chuyện, hắn tựa hồ khắc chế cảm xúc, sau một lúc lâu sau, Triệu Cửu thở hắt ra một hơi, vừa muốn há mồm liền nghe Cố Cửu Tư nói: “Ta nói sẵn trước với ngươi, ta đã mất công cướp lại vợ, con cái cùng muội muội của ngươi từ chỗ Vương Hậu Thuần cũng không phải là để uy hiếp ngươi.”
 
Triệu Cửu bị lời này làm cho ngẩn người, Cố Cửu Tư nói tiếp: “Ngươi đừng coi ta là những tên cẩu quan đó, ta với bọn họ nhưng không giống nhau, ta đưa người lại đây, chính là vì chứng minh cho ngươi, ngươi không phải nói ta không có năng lực giữ được ngươi sao?”
 
Nói xong, Cố Cửu Tư ngẩng đầu, nhướn mày nhìn Triệu Cửu, thần sắc rất là kiêu ngạo: “Ta cho ngươi xem một cái, ta không chỉ có thể giữ được ngươi, ta còn có thể giữ được cả nhà ngươi.”
 
Triệu Cửu nghe thấy lời này liền ngơ ngác nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư cầm lấy chén trà từ bên cạnh, bắt đầu viết chữ trên giấy, một mặt viết một mặt nói: “Bản quan nhìn ra được, ngươi cũng không coi như là đến tận gốc rễ, chỉ là trên dưới Huỳnh Dương đều là như thế, ngươi cũng là không có cách nào. Chính là người bị bệnh dù sao cũng phải chữa, cây có sâu thế nào cũng phải đào lên. Bệnh chữa tốt rồi, ngươi mới sẽ không cần sợ nó tái phát rồi lại đau.”
 
“Người nhà của ngươi, ta sẽ đưa đến Đông Đô, ở trong lãnh địa Đông Đô, Vương gia không lớn có năng lực lớn lật trời như vậy. Ngươi biết cái gì thì có thể thanh thản ổn định nói, nếu có thể lập công, còn có thể lập công chuộc tội, tương lai chưa biết chừng còn có thể lấy được một chức quan nhỏ ở Đông Đô nữa?”
 
Triệu Cửu nghe Cố Cửu Tư nói, hắn tựa hồ là đang cân nhắc cái gì, cả người vẫn luôn suy tư gì đó, Cố Cửu Tư lẳng lặng chờ, sau một hồi chờ đợi, hắn mới nghe Triệu Cửu nói: “Ngài là thật sự muốn xen vào chuyện ở Hoàng Hà?”
 
Không đợi Cố Cửu Tư nói chuyện, Triệu Cửu liền giương mắt lên nhìn hắn, trong mắt hắn đều là cảnh cáo: “Nếu muốn xen vào thì phải quản tới cùng. Đừng làm cho người ta cầm mạng đi chiến đấu, sau lại nói với người ta một câu xin lỗi, ngươi làm không được.”
 
(*)Xướng tịch: 娼籍: thân phận con hát, kỹ nữ, ca cơ….