Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 135




Sau khi kho hàng của Liễu Ngọc Như cắt băng xong liền bắt đầu chính thức đi vào hoạt động, nhóm hàng hoá đầu tiên là đi từ U Châu lại đây, đợt hàng này hơn phân nửa là phải đưa đến Thần Tiên Hương ở Đông Đô, một bộ phận nhỏ khác, là của một ít thương gia ở U Châu muốn thăm dò thử nên ủy thác cho bọn họ vận chuyển lại đây.
 

Dựa theo dĩ vãng, muốn đi từ U Châu đến Đông Đô đều là phải đi đường bộ, bởi vì trên đường các loại quá cảnh, lại thêm đường núi cùng với sơn phỉ, nửa tháng là cực hạn, phần lớn đều là phải một tháng rưỡi cho đến hai tháng, mà phí tổn khi vận chuyển càng là khỏi cần nói. Hàng hoá đợt này là đi bằng thuỷ lộ mà bọn họ quy hoạch, phí tổn phải hạ xuống ít nhất là năm phần so với dĩ vãng, mà tổng thời gian lại bất quá chỉ mới có một tháng.
 
Tất cả mọi người đều đang quan vọng đợt hàng này của Liễu Ngọc Như, nếu như đợt hàng này thông qua, ngày sau mọi người cũng tương đương sáng lập ra một con đường mới từ U Châu đến Đông Đô. Nhưng nếu như nhóm hàng đầu tiên đã xảy ra chuyện, vậy mấy kho hàng của Liễu Ngọc Như, liền thật sự chỉ có thể xây lên rồi tự mình dùng. Nếu là chỉ dựa vào sinh ý của một mình nàng mà phải nuôi nhiều thuyền, kho hàng cùng với phải chuẩn bị tiền để lót đường như thế, vậy thì phí tổn liền quá cao.
 
Vì thế kể từ khi hàng bắt đầu được giao từ U Châu, Liễu Ngọc Như vẫn luôn để ý tin tức của đợt hàng này.
 
Vấn đề mà nàng lo lắng nhất suốt dọc đường đi, kỳ thật chính là hải tặc. Vì thế Liễu Ngọc Như không chỉ có chuẩn bị một số lớn người che chở thương thuyền mà còn cố ý dặn mỗi chủ sự của một kho hàng vừa được xây lên đi đưa bạc cho người nắm giữ thuỷ vận ở địa phương để “khơi thông”.
 
Có làm bảo đảm gấp đôi như vậy nhưng Liễu Ngọc Như vẫn là có chút lo lắng, hàng hóa ở trong địa phận U Châu còn tốt, rốt cuộc nơi đó hiện giờ là do Chu Diệp quản, trên đường đó chỉ cần là người hiểu chuyện thì đều sẽ không động đợt hàng này, nhưng là kể từ khi ra khỏi địa phận của U Châu, Liễu Ngọc Như liền có chút ngủ không được, ban đêm cứ trằn trọc khó ngủ, Cố Cửu Tư cũng đã nhận ra là nàng đang lo âu.
 
Cố Cửu Tư ban ngày đi đến sông trông coi, ban đêm thường thường khi ngủ đến nửa đêm liền sẽ phát hiện Liễu Ngọc Như còn tỉnh, hắn không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, ôm nàng vào trong lòng ngực rồi hàm hồ nói: “Cô nãi nãi, ta cầu xin nàng, ngủ đi, nàng ngủ không được, ta cũng ngủ không được.”
 
“Xin lỗi” Liễu Ngọc Như mang theo xin lỗi mà nói “Nếu không ta sang phòng cách vách ngủ.”
 
“Như vậy ta càng không ngủ được.” Cố Cửu Tư thở dài một tiếng, hắn vùi đầu ở trên nàng vai, thấp giọng nói “Nếu không ta nói mấy lời với nàng đi, nàng đừng nghĩ những chuyện đó nữa liền ngủ ngon. Đều là chuyện xảy ra ở trên đường đi, nàng cứ suy nghĩ cũng không có biện pháp gì.”

 
Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư nói đúng, nàng xoay người sang, cũng duỗi tay ôm lấy Cố Cửu Tư, chậm rãi nói: “Chàng điều tra bên Vương Hậu Thuần thế nào rồi?”
 
“Ta cho Triệu Cửu đi trốn trước” Cố Cửu Tư tùy ý nói với nàng “Thuận tiện đi điều tra những người khác. Vương Hậu Thuần tạo nghiệt nhiều lắm, hiện tại trước làm cho hắn nghĩ rằng ta không định động hắn đã, để hắn thả lỏng cảnh giác, chờ đến khi ta điều tra xong rồi thì trên dưới Vĩnh Châu này, ta động luôn một lần.”
 
Liễu Ngọc Như lên tiếng: “Bên Tần Nam nói như thế nào?”
 
“Thẩm Minh còn đang canh ông ta” Cố Cửu Tư thấp giọng nói “Bên người ông ta hình như có một nhóm người đi theo, Thẩm Minh cũng không rõ là nhóm người này từ chỗ nào tới, nhóm người đó không phải người của Tần Nam, Tần Nam cũng còn không nhận ra là mình bị theo dõi, bọn họ là địch hay là bạn còn chưa rõ ràng lắm. Tần Nam hẳn không phải là người bên đám Vương Tư Viễn, còn vì cái gì tham tấu ta, ta vẫn còn chưa rõ.”
 
Hai người nói nói liền ngủ quên mất, bên kia, ở trong nhà Vương Hậu Thuần, một người nam nhân quỳ trên mặt đất, thần sắc có chút thấp thỏm mà nói: “Vương lão gia, đồ vật ta đã mang đến rồi.”
 
Nói xong, nam nhân lấy từ trong túi lấy ra một phong thư, Vương Hậu Thuần cầm lấy thư, cười nói: “Ấn con dấu lên rồi?”
 
“Dạ ấn rồi ạ.” Nam nhân cúi đầu, nhanh chóng nói “Theo ngài phân phó, còn che lại thêm vài chỗ trống.”
 
“Ngươi vất vả rồi.”
 
Vương Hậu Thuần nhận lấy thư từ trong tay nam nhân, hắn nghiêm túc nhìn một lần xong liền gật gật đầu: “Người tới.”
 
Nghe xong lời hắn nói, người bên cạnh nâng một cái hộp tới trước mặt Vương Hậu Thuần, Vương Hậu Thuần ngồi xổm người xuống, mở hộp ra, trong chiếc hộp đó chứa đầy bạc, ánh mắt của nam nhân đang quỳ lập tức sáng lên, Vương Hậu Thuần cầm chiếc hộp, cười nói: “Đã ấn xong con dấu lên rồi, vậy đi giúp ta một việc được không?”
 
Nghe được lời này, nam nhân đang quỳ chợt ngẩn người, Vương Hậu Thuần nói tiếp: “Ban đêm ngày mai đội thuyền của Liễu thông thương đội sẽ đi qua con đường của Lưu tam gia, ngươi cầm phong thư này đưa qua cho hắn, để cho hắn gọi người của tất cả sơn trại xung quanh tới, nói với bọn họ, nếu cướp được đợt hàng này thì đều cho bọn họ, nếu như mà cướp không được, quan phủ lập tức diệt phỉ, hiểu không?”
 
“Đại…… Đại nhân!”
 
Nam nhân kia có chút nôn nóng: “Lúc trước chúng ta chỉ nói là trộm con dấu, chưa nói……”

 
“Còn muốn nhận bạc không?”
 
Vương Hậu Thuần nhìn nam nhân ki, thần sắc của nam nhân chợt cứng đờ, Vương Hậu Thuần nhẹ nhàng đặt ta ở trên gáy hắn, nói tiếp: “Mạng, còn cần không?”
 
***
 
Liễu Ngọc Như nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại liền bắt đầu chuẩn bị con thuyền, chờ ban đêm thương đội vào Huỳnh Dương rồi liền đổi thuyền ở Huỳnh Dương.
 
Chờ tới ban đêm, Liễu Ngọc Như cũng không có về nhà mà mang theo người đứng ở bến tàu, vẫn luôn chờ con thuyền nhập cảng. Cố Cửu Tư làm xong chuyện ở trên sông xong, sau khi trở về tắm rồi thay một thân quần áo nhưng còn chưa thấy Liễu Ngọc Như trở về, hắn mới hỏi: “Thiếu phu nhân có nói hôm nay khi nào thì về không?”
 
“Dạ không” Mộc Nam thở dài “Bất quá nô tài nghĩ, dựa theo tính tình của Thiếu phu nhân, tối nay có thể là không tính toán trở về, phỏng chừng là định chờ đến khi đưa hàng hóa ra khỏi Huỳnh Dương rồi mới trở về.”
 
Cố Cửu Tư nghe xong, sau khi do dự một lát, hắn mới nói: “Ta đi bến tàu nhìn xem.”
 
Hắn mặc một thân thường phục màu trắng, cầm lấy kiếm từ trong phòng, dẫn theo Thẩm Minh cùng đám người Mộc Nam đi hậu viện lấy ngựa. Vừa đến chuồng ngựa, hắn liền thấy Lạc Tử Thương cũng đang lấy ngựa đi, Cố Cửu Tư không khỏi cười rộ lên hỏi: “Nha, Lạc đại nhân, muộn như vậy còn chưa ngủ?”
 
“Ta không thể so với Cố đại nhân, có phu nhân để dựa vào.” Lạc Tử Thương cười cười “Tại hạ ngoại trừ công vụ, còn có chút thương sự phải làm.”
 
Cố Cửu Tư nghe ra Lạc Tử Thương là đang trào phúng hắn, nhưng hắn lại không để ý chút nào, ngược lại còn thấy đắc ý, nhướn mày nói: “Đúng vậy, nàng dâu nhà ta kiếm tiền rất lợi hại.”
 
Lạc Tử Thương: “……”
 
Không biết xấu hổ.
 
“Được rồi, Lạc đại nhân, ngươi xử lý công vụ đi” Cố Cửu Tư xoay người lên ngựa, cao hứng nói “Ta nha, liền phải đi xem nàng dâu của ta, gặp lại.”
 
Sau khi nói xong, Cố Cửu Tư liền vô cùng cao hứng mang theo người đi ra phủ, Lạc Tử Thương mặt không biểu tình xoay người lên ngựa, cũng đi theo ở đằng sau.
 
Hai người tuy rằng không hỏi đích đến của đối phương nhưng lại đều biết đích đến là cùng một vị trí. Vì thế hai người, một trước một sau, chạy tới bến tàu, sắp tiến đến gần, Cố Cửu Tư đột nhiên nắm chặt dây cương.
 
Từ xa xa, hắn nhìn thấy Liễu Ngọc Như đứng ở trước bến tàu, nàng mặc một thân áo màu tím thêu hoa văn, phủ ngoài là một kiện áo choàng trắng thêu chim hạc, tóc dùng trâm bạch ngọc búi ở sau đầu, lộ ra chiếc cổ mảnh dài của nàng, vừa ưu nhã lại vừa cao quý, làm người ta không thể nào dời ánh mắt đi được. Gió sông phất quá, nàng đứng ở nơi xa đó, quần áo bây lên, Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn một lát, bỗng nhiên phát hiện thấy bên cạnh tựa hồ có người, hắn ghé mắt nhìn thoáng qua thì phát hiện là Lạc Tử Thương, hắn ta không biết vì sao mà cũng ngừng lại, lẳng lặng nhìn Liễu Ngọc Như.
 
Trong lòng Cố Cửu Tư đột nhiên có vài phần không vui, nhưng hắn lại không biểu hiện ra ngoài, không biết là hắn nhớ tới chuyện gì mà lại đột nhiên nở nụ cười, nghe thấy hắn nhỏ giọng cười, Lạc Tử Thương không khỏi quay đầu lại, nhíu mày nói: “Ngươi cười cái gì?”
 
“A, không có gì” Cố Cửu Tư giải thích nói “Ta chỉ là nhớ tới, ta đã có nàng dâu, hơn nữa nàng dâu của ta thật là đẹp mắt, nhưng ngươi thì còn chưa có cưới vợ đâu.”
 
“A” Lạc Tử Thương cười lạn “Cực kỳ nhàm chán.”
 
Cố Cửu Tư chậc chậc hai tiếng: “Nếu cảm thấy ta nhàm chán, vậy ngươi tức giận làm cái gì? Có người khẩu thị tâm phi nha.”
 
Lạc Tử Thương giống như bị hắn chọc tức, trong mắt hiện lên nét lạnh lẽo, Cố Cửu Tư cười ha ha xong liền cưỡi ngựa vọt tới trước người Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như nghe được tiếng vó ngựa, lúc này nàng mới xoay người lại, lập tức nhìn thấy Cố Cửu Tư đang leo xuống ngựa, nghe thấy hắn vui vẻ hô một tiếng: “Ngọc Như.”
 
Liễu Ngọc Như theo tiếng nhìn lên, liền thấy Cố Cửu Tư thân mặc bạch y đầu đội ngọc quan, lưng đeo bội kiếm, đang một đường chạy chậm tới chỗ nàng.
 
Liễu Ngọc Như nhìn thấy hắn liền không nhịn được mà nở nụ cười, chờ Cố Cửu Tư tới trước mặt nàng rồi, nàng mới vươn tay ra, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo giúp hắn, sau đó ôn hòa nói: “Sao lại tới đây?”
 
“Nghe nói nàng đang đợi thuyền hàng” Cố Cửu Tư vui vẻ nói “Nên ta lại đây với nàng.”
 
Liễu Ngọc Như cúi đầu cười, đang muốn lên tiếng thì lại nghe bên cạnh truyền đến giọng nói của Lạc Tử Thương: “Bà chủ Liễu.”
 
“Lạc đại nhân cũng tới rồi.”
 
Liễu Ngọc Như có chút kinh ngạc, Lạc Tử Thương gật gật đầu: “Nghe nói đêm nay hàng sẽ đến, cho nên ta lại đây nhìn xem.”
 
“Lạc đại nhân nhọc lòng” Liễu Ngọc Như cung kính có lễ nói “Bất quá ngài yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt hết rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
 
“Không sao.” Lạc Tử Thương lắc đầu “Cũng không thể để mọi việc cho một mình Bà chủ Liễu chịu trách nhiệm.”
 
Hai bên hàn huyên một phen, sau đó liền ở trên bến tàu tiếp tục chờ, có Cố Cửu Tư, mà hắn vốn dĩ nói nhiều, cho nên bến tàu nguyên bản còn yên tĩnh lập tức trở nên ầm ĩ lên. Liễu Ngọc Như liền đứng ở một bên nghe hắn nói càm ràm, nhịn không được mà nở nụ cười.
 
Chờ đến trăng đã lên giữa bầu trời, xem canh giờ, thương thuyền hẳn là tới rồi, nhưng mà mặt sông lại vẫn không thấy một chiếc đèn lửa, chỉ nghe thấy tiếng nước lướt nhanh qua.
 
Tất cả mọi người đều không khỏi nhíu mày, Thẩm Minh kỳ quái hỏi: “Vì sao lại còn chưa tới?”
 
Hắn còn chưa dứt lời, trên sông liền nhìn thấy một con thuyền nho nhỏ, trên chiếc thuyền nhỏ kia treo một chiếc đèn, sau đó liền nghe có người lớn tiếng nói: “Là bà chủ Liễu sao?”
 
Thanh âm kia cùng tiếng nước sông đan chéo vào nhau, nghe không quá rõ ràng, nhưng Liễu Ngọc Như lại cực kỳ cảnh giác, nàng lập tức tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Là ta! Là lão Hắc Ca?”
 
Lão Hắc là người nàng phái đi đón thuyền, ông ta cũng là người biết rõ tình huống của Huỳnh Dương. Giọng nói của ông ta có chút khàn khàn, cực kỳ đặc sắc nên Liễu Ngọc Như mới lập tức nghe ra.
 
“Là ta! Bà chủ Liễu” chiếc thuyền chậm rãi gần, thanh âm của đối phương cũng rõ ràng hơn “Có người cướp thuyền rồi!”
 
Nghe được lời này, thần sắc của Liễu Ngọc Như lập tức lạnh xuống, nàng nhìn chiếc thuyền nhỏ trôi càng ngày càng gần liền lớn tiếng nói: “Có biết là ai không?”
 
“Có mười bốn chiếc thuyền” lão Hắc lớn tiếng nói “Núi Hổ Minh, Lưu tam gia đi đầu. Đồng hành còn có người của mười cái sơn trại gần đấy.”
 
Nói xong thì thuyền của lão Hắc cũng gần đến bến tàu. Cố Cửu Tư cùng Lạc Tử Thương nhìn thoáng qua nhau, Liễu Ngọc Như thì rũ hai mắt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
 
Một lát sau, Cố Cửu Tư nói: “Để ta đi quan phủ gọi người.”
 
“Chờ một chút.”
 
Liễu Ngọc Như giơ tay ngăn Cố Cửu Tư, một lát sau, Liễu Ngọc Như mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Chàng không thể đi quan phủ gọi người.”
 
“Nhưng mà……”
 
Cố Cửu Tư đang muốn mở miệng, liền nghe thấy Thẩm Minh nói: “Cửu ca, ca thật là không thể đi, nếu ca đi quan phủ kêu người, đó chính là lấy quyền công làm chuyện tư.”

 
Cố Cửu Tư trầm mặc xuống.
 
Đạo lý này Thẩm Minh đã hiểu rõ thì tự nhiên hắn cũng biết. Dù cho mấy tên thổ phỉ này đánh cướp Liễu Ngọc Như, quan phủ xuất binh diệt phỉ lại là chuyện rất bình thường, nhưng ở trên địa bàn Huỳnh Dương này, dưới tình huống Liễu Ngọc Như đã cố ý chuẩn bị từ trước mà Lưu tam gia vẫn còn có thể gọi được mười cái sơn trại đi đánh cướp hàng, vậy thì rõ ràng là không phải hướng tới Liễu Ngọc Như.
 
Nếu đằng sau chuyện này có gì dính ngấy, hắn đi quan phủ, vậy quan phủ tất nhiên sẽ vòng vo, thoái thác chuyện diệt phỉ, thời gian kéo dài một chút thì chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài, kế tiếp, liền coi như lại xuất binh diệt phỉ, Liễu Ngọc Như cầm được hàng hóa về, thì thanh danh của thương đội Liễu thông, cũng coi như xong rồi.
 
Nhóm hàng hoá đầu tiên còn bị người ta cướp, còn phải tốn thời gian rất lâu mới có thể lấy trở về, vậy làm sao được?
 
Cho nên một khi Cố Cửu Tư đi, vậy tất nhiên liền sẽ bắt đầu xung đột với quan phủ, nếu hắn mạnh mẽ hạ lệnh diệt phỉ, một khi đã mạnh mẽ hạ lệnh, vậy lại nhiều ra thêm nhược điểm để người ta tham tấu.
 
Người ở đây người đều trầm mặc lại, một lát sau, rốt cuộc Lạc Tử Thương mới nói: “Bà chủ Liễu đi báo quan, ta sẽ xử lý.”
 
Đây là biện pháp tốt nhất rồi, Liễu Ngọc Như báo quan, Lạc Tử Thương ngầm tìm người xử lý chuyện này.
 
Cố Cửu Tư suy nghĩ một hồi, sau cũng đồng ý nói: “Chỉ có thể như thế.”
 
“Không.” Liễu Ngọc Như quả quyết cự tuyệt, Cố Cửu Tư cùng Lạc Tử Thương ngẩn người, Lạc Tử Thương theo bản năng nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
 
“Ta tự đi lấy về.”
 
Liễu Ngọc Như bình tĩnh lên tiếng, Cố Cửu Tư theo bản năng nói: “Không được!”
 
Liễu Ngọc Như ngoái đầu nhìn về phía Cố Cửu Tư: “Ta đi báo quan, vừa không biết quan phủ có thể xuất binh hay không, lại không biết khi nào quan phủ xuất binh, hơn nữa một khi có quan phủ tham gia vào, ta lại muốn giải quyết riêng cũng không có cơ hội. Báo quan tương đương với đem quyền chủ động giao cho người khác, ta không thể làm thế.”
 
“Vậy nàng muốn giải quyết riêng như thế nào?” Cố Cửu Tư nhíu mày, Liễu Ngọc Như quay đầu đi, chậm rãi nói “Thương đội sợ nhất, chính là mấy người chặn đường thu phí. Ngày sau giao hàng hóa cho Liễu thông thương đội phụ trách vận chuyển, mấy chuyện như an toàn này là thứ mà khách hàng chú ý nhất, nếu là ta không đủ quyết đoán để giữ được chuyến hàng lần này, ngày sau lại muốn giữ chữ tín với các hộ đại thương, vậy quá khó khăn.”
 
“Nơi Huỳnh Dương này ta đã cố tình chuẩn bị rồi mà bọn họ vẫn còn muốn tới” Trong mắt Liễu Ngọc Như hiện lên giá rét “Vậy cũng phải trả giá đại giới vì dám cướp của ta.”
 
“Tẩu tử nói đúng.”
 
Thẩm Minh chen miệng, nhìn Cố Cửu Tư nói: “Cửu ca, tẩu tử ngày sau muốn người khác không động hàng của tẩu thì cần phải giống như Tào Bang, đánh cho bọn họ sợ chết khiếp. Lần này rõ ràng chính là quan phủ và sơn phỉ cấu kết với nhau, bằng không Lưu tam gia gọi không được nhiều người như vậy.”
 
“Nhưng là……” Lạc Tử Thương có chút do dự mở miệng, hắn đang muốn khuyên can thì lại nghe Cố Cửu Tư nói: “Vậy nàng định làm như thế nào?”
 
Hắn nói xong thì thuyền của lão Hắc cũng tới bờ rồi, ông ta thở phì phò trèo lên bờ, chợt nghe Liễu Ngọc Như nói: “Lão Hắc, thuyền bị cướp hết rồi”
 
“Còn chưa có” lão Hắc lắc đầu nói “Người của chúng ta cũng không ít, hàng hóa lại nhiều, trong một chốc thì bọn họ cũng gặm không hết khối xương cốt này.”
 
“Tốt.”
 
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Ngươi trở về nói cho thuyền trưởng, đồ vật để cho Lưu tam gia dọn, tận lực bảo lãnh sự an toàn cho thuyền viên.”
 
“Dạ.”
 
Lão Hắc dạ vâng, Liễu Ngọc Như phân phó người hộ tống ông ta trở về, tiếp đó, Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Thương, bình tĩnh nói: “Lạc đại nhân, nơi này của ta có 300 người, xin hỏi chỗ của ngài, có thể cho ta mượn bao nhiêu người?”
 
Lạc Tử Thương nhìn Liễu Ngọc Như, thần sắc của Liễu Ngọc Như thật bình tĩnh, hắn lẳng lặng nhìn vào đôi mắt nàng, sau một hồi, Lạc Tử Thương mới chậm rãi cười lên, sau lại nói: “Ngươi người này thật là……”
 
Nói xong, hắn thở dài, nâng một ngón tay lên: “Một trăm.”
 
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, xoay người nói với Ấn Hồng đang đi theo ở phía sau: “Nói Hổ Tử chuẩn bị người, lập tức đến núi Hổ Minh.”
 
“Từ từ” Cố Cửu Tư lập tức lên tiếng: “Nàng muốn đi đánh núi Hổ Minh?”
 
“Phải.” Liễu Ngọc Như lập tức nói, “Đánh hạ núi Hổ Minh, thẩm vấn ra người ở sau lưng hắn, ngày mai ta sẽ trực tiếp giao cho quan phủ, để chàng bắt đầu phá án.”
 
“Được” Cố Cửu Tư gật đầu “Ta đi cùng nàng.”
 
“Chàng đi cùng làm cái gì?” Liễu Ngọc Như có chút mờ mịt “Chàng là một vị Thượng thư tam phẩm.” Liễu Ngọc Như cười rộ lên “Đừng tới quấy rối.”
 
“Ta không chỉ là tam phẩm Thượng Thư” Cố Cửu Tư lôi kéo nàng, thần sắc nghiêm túc nói “Ta còn là trượng phu của nàng.”
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư quay mặt đi, nói với Thẩm Minh: “Kêu thêm người bên ta, chuẩn bị cùng đi với Hổ Tử.”
 
“Nếu đã như vậy” Lạc Tử Thương cười rộ lên ở một cạnh “Tại hạ cũng tới cho náo nhiệt vậy.”
 
Lạc Tử Thương vừa nói xong liền xoay người sang chỗ khác, hắn đi phân phó cho người bên dưới bắt đầu chuẩn bị, đợi khi Liễu Ngọc Như phục hồi lại tinh thần, nàng có chút bất đắc dĩ mà nhìn Cố Cửu Tư, thở dài nói: “Tùy chàng thôi.”
 
Nói xong, Liễu Ngọc Như đi nhanh ra ngoài, lớn tiếng nói: “Gọi người theo, đi!”
 
Nàng vừa nói, vừa bước nhanh đến trước ngựa, sau khi xoay người lên ngựa rồi liền như mũi tên rời dây cung, dẫn theo người xông ra ngoài.
 
Nàng chạy từ bến tàu hướng tới núi Hổ Minh, còn đám người Ấn Hồng Mộc Nam lộn ngược trở lại trong thành để gọi mọi người, sau mới vội vàng ra khỏi thành, xông về hướng núi Hổ Minh.
 
Vương Tư Viễn với Vương Hậu Thuần cũng chưa ngủ, hai người ở trong phòng đánh cờ, quản gia bước tới, cung kính nói: “Đại nhân, tối nay có rất nhiều người của Liễu thông thương đội ra khỏi thành.”
 
Nghe được lời này, Vương Hậu Thuần cười rộ lên: “Hiện tại đi qua lại có ích lợi gì?”
 
Nói xong, hắn đặt quân cờ xuống: “Hàng cũng đã mất.”
 
“Nàng không báo quan.” Vương Tư Viễn bình tĩnh mở miệng, “Có thể là xảy ra đường rẽ gì hay không?”
 
“Chẳng qua là cho rằng chính mình có thể tự đi cứu” Vương Hậu Thuần nhìn thoáng qua Vương Tư Viễn “Ngài yên tâm đi, chờ nàng trở lại rồi thì sẽ tới báo quan. Đến lúc đó, chúng ta kéo dài chút thì Cố Cửu Tư sẽ phải ra mặt. Chờ hắn ra mặt dẹp yên chuyện này rồi, chúng ta liền tham tấu hắn một lần, trực tiếp xử hắn.”
 
Nghe được lời này, Vương Tư Viễn ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hậu Thuần: “Tiểu tử ngươi” hắn cười nói “Thành quỷ rồi.”
 
Nói xong, hai người đều nở nụ cười.

 
Mà Liễu Ngọc Như dẫn người một đường phi nước đại đến dưới chân núi Hổ Minh, sau khi đợi một chút xong thì những người khác đều chạy tới.
 
Người của nàng cộng thêm người của Lạc Tử Thương và Cố Cửu Tư, tổng cộng gần 500 người, toàn bộ đều chờ ở dưới chân núi. Liễu Ngọc Như gọi Thẩm Minh ra: “Loại hàng rào này, có thể tấn công trực tiếp không?”
 
Thẩm Minh nghiêm túc ngẩng đầu xem xét, sau mới gật đầu nói: “Hiện tại không có người, có thể lên núi.”
 
Liễu Ngọc Như được lời này, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, nàng nói với Thẩm Minh: “Đệ chỉ huy đi.”
 
Thẩm Minh đồng ý, Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn về phía mọi người, nàng lớn tiếng nói: “Toàn bộ đều nghe mệnh lệnh của Thẩm công tử, lên núi!”
 
Sau khi nói xong, mọi người ở dưới sự chỉ huy của Thẩm Minh, đồng thời phóng lên trên.
 
Ba người Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư với Lạc Tử Thương ở phía sau cùng, nhìn hai bên nhân mã chém giết nhau.
 
Giờ phút này phần lớn người của núi Hổ Minh còn chưa có trở về, trên núi chỉ chừa lại một ít người điều khiển cơ quan phòng thủ bình thường, Liễu Ngọc Như mang theo nhân mã, gần như là không uổng phí một chút lực nào thì đã dẹp xong núi Hổ Minh rồi. Giờ phút này trên núi chỉ còn dư lại một ít người già, phụ nữ và trẻ em, Liễu Ngọc Như cho người sắp xếp những người này ở cùng nhau, sau đó cho Thẩm Minh dẫn người đi khôi phục cơ quan ở dưới chân núi, tiếp theo đó liền dẫn theo đám người Cố Cửu Tư cùng Lạc Tử Thương chờ ở bên trong sảnh lớn.
 
Không bao lâu sau, dưới chân núi liền truyền đến tiếng động ầm ĩ, toàn bộ người của Liễu Ngọc Như đều tránh ở chỗ tối, nghe tiếng động ầm ĩ dưới chân núi càng ngày càng gần.
 
“Không nghĩ tới dê lần này béo như vậy.”
 
Liễu Ngọc Như nghe được có người lên tiếng: “Thật là phải cảm tạ Phó quản gia đã mật báo, sớm biết rằng lần này Liễu thông thương đội có nhiều hàng hóa như vậy, cho ta bao nhiêu tiền cũng không thể buông tha nha.”
 
“Ngốc” một người khác nói “Nhiều hàng hoá như thế kia, vậy gia chủ cũng phải biết chuẩn bị như thế nào. Hiện tại chúng ta có thể cướp được dễ dàng như vậy, lòng ta còn đang phát lạnh đây. Quan phủ bên kia thật sự sẽ không ra tay? Mấy kẻ có tiền giống như thương đội bọn họ, không lẽ là một chút quan hệ với quan phủ cũng không có sao?”
 
“Ai biết được?” Lại một giọng nói khác vang lên, mang theo vài phần lo lắng mà nói “Dù sao chúng ta cũng không chọn được mà, đúng không?”
 
Vừa mới dứt lời, tiếng bước chân ở bên ngoài liền dừng lại, có một thanh âm nói: “Các ngươi có cảm thấy có gì đó không thích hợp không? Từ lúc chúng ta lên núi đến bây giờ……”
 
Người nọ đột nhiên nhấc cao giọng: “Mấy huynh đệ trông coi ở chỗ nào rồi?!”
 
“Chắc là ngủ rồi đi…… Đều đã trễ như thế này. Hai người ở trên lầu quan sát vẫn còn kìa.”
 
“Không, không đúng” người đầu tiên phát hiện điểm không thích hợp nói: “Hai huynh đệ ở trên vọng lâu, đã bao lâu rồi chưa thay đổi tư thế?”
 
Vừa mới dứt lời, người nọ giống như phát hiện là chuyện gì đang xảy ra, hắn đột nhiên nhấc cao giọng, hô lớn: “Đi! Có mai phục!”
 
Vừa dứt lời, cung tên ở xung quanh cũng lập tức bắn tên ra từ bốn phía, bên ngoài một mảnh thanh âm kêu lên thảm thiết.
 
Liễu Ngọc Như ngồi ngay ngắn ở bên trong sảnh lớn, nàng cầm lấy chung trà từ bên cạnh, toàn bộ sảnh lớn liền sáng lên, một giọng nữ từ bên trong sảnh bình tĩnh truyền ra.
 
“Lưu tam gia.” Nữ nhân kia ôn hòa lại bình tĩnh, ở giữa một mảnh binh hoảng mã loạn này, có một loại thần kỳ ngoài ý muốn, có thể trấn định lòng người, trong nháy mắt thanh âm này xuất hiện thì mưa tên đột nhiên liền ngừng lại, Lưu tam gia mang theo người, ai nấy đều giơ đao, ngơ ngác quay đầu lại đi.
 
Sau đó hắn nhìn thấy ở giữa sảnh lớn đèn đuốc sáng trưng, thảm đỏ một đường trải từ cửa đến tận cuối, ở cuối chỗ thảm, có một nữ tử mặc một thân áo tím, phủ ngoài một kiện áo trắng ngồi ngay ngắn ở trên ghế vàng phía trên.
 
Ngoại hình của nàng rất nhu hòa, nhưng cũng không phải là cái loại mỹ lệ hùng hổ doạ người mà là một loại đoan trang, thanh lệ, ưu nhã giống như chim hạc, tựa như phù dung chớm nở, ở trong một mảnh tối mờ, dã man, nàng tự phụ lại ôn hòa mà nở rộ ra.
 
Bên trái bên phải phía sau nàng đứng hai người nam nhân, một người bạch y kim quan, lưng mang bội kiếm, một người khác lam sam áo gấm, tay cầm cây quạt vàng nhỏ, đều là có một không hai ở đương thời .
 
Mà trên đỉnh đầu nàng, một chiếc bảng hiệu đen khắc chữ vàng treo cao ở trong sảnh lớn, trên đó ghi: Thuận xương nghịch vong(*).
 
Chữ kia vốn dĩ là hắn cho người viết rồi treo ở bên trên, nhưng mà giờ phút này, dưới bảng hiệu dưới lại là một nữ nhân ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, hắn không khỏi có chút ngây người, liền chính ở trong thời khắc này, hắn nghe được nữ nhân kia bình tĩnh nói: “Thoải mái vào ngồi uống ly trà đi.”
 
Ánh mắt của Lưu tam gia lạnh lùng, hắn siết chặt đao, có chút khẩn trương nói: “Những người khác ở trong trại đâu?”
 
“Còn sống.”
 
Liễu Ngọc Như biết hắn quan tâm cái gì, nhàn nhạt nói: “Ta không vô duyên vô cớ xuống tay với người già, phụ nữ với trẻ em.”
 
“Ngươi là ai?”
 
Lưu tam gia tiếp tục truy vấn, Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng cười, nàng giương mắt nhìn hắn: “Cướp hàng hoá của ta, hiện giờ lại còn hỏi ta là ai? Lưu tam gia, ngài làm việc, thật đúng là một chút cũng không để bụng nha.”
 
Nghe được lời này, Lưu tam gia lộ ra vẻ khiếp sợ: “Ngươi…… Ngươi là Liễu thông thương đội……”
 
“Tại hạ là gia chủ của Liễu thông thương đội, Liễu Ngọc Như,” Liễu Ngọc Như buông tấm chăn trong tay rồi chậm rãi đứng dậy, nàng giao hai bàn tay đặt ở trước người, sau đó khẽ gật đầu với Lưu tam gia, hành lễ nói “Gặp qua Lưu tam gia.”



 
(*) Thuận xương nghịch vong: 顺昌逆亡: Có ý là nếu thuận theo thì có thể tồn tại, phát triển, nếu không thuận theo thì sẽ diệt vong (chết).