Tối mai là phải sang nhà chồng sống nên suốt cả ngày hôm ấy và sáng hôm sau Tiêu Nguyên hành xử vô cùng ngoan ngoãn, tính mạng cậu đã đặt vào tay Tiêu phu nhân rồi nên ít nhất cũng phải biết điều một chút. Cậu chỉ quanh quẩn trong phòng giải trí, chán rồi thì xem TV, chiều chiều ăn nhẹ trong vườn hoa, tắm hồ bơi với phao con vịt khổng lồ. Mang tiếng là con nợ nhưng cuộc sống của cậu vẫn vô cùng nhàn hạ, chẳng phải làm việc gì cực nhọc như những người khác. Cảm thấy không còn gì để lưu luyến căn nhà đã gắn bó với mình từ nhỏ đến lớn nữa, cậu mới chịu về phòng soạn đồ vào vali. Dĩ nhiên là phải mang một cái vali hàng hiệu cao cấp, không thôi nhà chồng sẽ xem thường mình. Ngoại trừ việc không có tiền thì các vật dụng cần thiết đều được cậu lấy theo, sau đó còn được quản gia kiểm tra bổ sung một lượt. Không biết hôm nay cậu ăn trúng cái gì mà mới 7 giờ tối đã cảm thấy vô cùng buồn ngủ nhưng vẫn ráng thức thêm một chút để khi lên xe rời đi sẽ ngủ ngon hơn.
Vị quản gia khẽ gõ cửa, khéo léo nhắc nhở cậu: "Thưa cậu chủ, chúng ta nên khởi hành thôi."
Tiêu Nguyên xách vali đồ của mình, chậm rãi bước ra xe, cậu chỉ mang theo đúng một cái vì nghĩ sau khi đến nhà chồng sẽ mua đồ mới mặc, dù sao cũng tiện hơn là xách theo đồ nặng. Quản gia cũng bất ngờ vì không nghĩ đến chuyện cậu chủ mình sẽ sống một cách tối giản như thế. Ba cậu đi vắng, anh hai và anh ba đều đã ra ở riêng, mẹ thì giận đến mức không thèm nhìn mặt mình nên dĩ nhiên là tối nay chẳng ai tiễn Tiêu Nguyên đi cả. Đối với cậu đó cũng chả phải vấn đề lớn cho lắm, chỉ cần kiếm được mỏ vàng mới để đào là cậu yên tâm rồi. Nghĩ đến đây, Tiêu Nguyên vui vẻ ngủ thiếp đi trên xe một cách vô tư.
- - -
Sáng hôm sau, Tiêu Nguyên giật mình tỉnh giấc vì bị tiếng gà gáy gọi dậy. Hai mắt cậu mờ mờ ảo ảo như gặp ảo giác, trước mặt cậu không phải là toà biệt thự sang trọng của gia đình tài phiệt nào đó như cậu tưởng tượng mà chỉ là một căn nhà vô cùng bình thường. Tiêu Nguyên dụi dụi mắt, cảnh vật vẫn không hề thay đổi, chứng tỏ cậu không hề bị ảo giác. Âm thanh gà gáy khàn khàn một lần nữa đánh thẳng vào tâm trí của cậu khiến cậu bối rối chẳng biết vì sao mình lại ở đây. Cậu tìm kiếm xung quanh, kết quả chẳng thấy cái vali hàng hiệu của mình đâu mà chỉ có một cái vali lạ hoắc, loại rẻ tiền với màu tím vô cùng sến súa ở góc nhà. Mở ra mới thấy đúng là đồ của mình hoàn toàn ở trong đó, chỉ khác lạ là mấy món đồ hiệu xa xỉ cậu mang theo giờ đây đã biến thành những vật dụng vô cùng bình dân mà ai cũng có thể mua. Điện thoại vẫn còn ở đấy nhưng không ngờ đã bị ai đó thay sim, thuê bao mới cũng không có nổi một đồng bạc nên chẳng thể gọi cho ai. Có lẽ nào... Cậu bị cướp, bị bắt cóc? Một ai đó vì muốn cướp tiền nên đã chặn xe tài xế, đánh anh ta gục đi rồi lấy đi hết đồ của cậu. Nhưng kẻ đó vẫn còn lương tâm nên đã chừa cho cậu vật dụng cần thiết để mang theo rồi lôi cậu vào nhà dân nghỉ ngơi. Tiêu Nguyên lắc lắc đầu, không thể như vậy được, quá hoang đường!
Bỗng nhiên, một giọng nói mang đầy từ tính phát ra từ phía cửa phòng: "Gà gáy làm em thức à? Xin lỗi, nếu em mệt thì cứ ngủ tiếp đi."
Tiêu Nguyên quay ngoắt sang nhìn người đàn ông kia, nét mặt đầy hốt hoảng. Anh ta hẳn là phải cao tận 1m9, có khi còn hơn một chút, dáng người lực lưỡng, cơ bắp trên người phát triển vô cùng tốt nhưng không hề trông thô kệch mà còn đẹp, mềm mại một cách hoàn hảo như tượng tạc. Nếu đây mà là tên cướp thì cậu coi như toi đời, ý nghĩ phản kháng bỗng nhiên bốc hơi mất từ giây phút người đàn ông ấy bước vào.
"T-tôi... Tôi đang ở đâu thế? Chuyện gì đã xảy ra?" Mặt Tiêu Nguyên trắng bệch.
"Em lạ quá, chẳng có gì xảy ra cả. Trông em nhợt nhạt thế này, em thấy không khoẻ sao?" Người đàn ông tiến lại gần hơn, đặt tay lên trán cậu xem thử, nhiệt độ vẫn bình thường.
"Anh nói dối! Tôi đang trên đường đến nhà đối tượng kết hôn mà. Sao lại thành ra ở một nơi có nuôi gia cầm thế này được?"
"Tên em là Tiêu Nguyên, phải không?"
"Sao anh biết tên tôi? Anh xem lén giấy tờ của tôi à?" Cậu cố né tránh tiếp xúc của anh ta.
"Anh là Tần Thiệu Huy..."
"..."
Căn phòng đang náo nhiệt một phen bỗng nhiên trở nên im lặng thật lâu, bầu không khí vốn đã gượng gạo nay lại càng kỳ quặc hơn. Mặt Tiêu Nguyên đỏ ửng lên như quả cà chua, người đàn ông trước mặt mình lại là chồng tương lai đây sao?
"Anh giấu đồ của em đi đâu rồi...? Ý em là... Lúc em soạn hành lý rõ ràng em đã mang theo một cái vali Prada cơ mà."
"À chuyện đó, lúc xe đến anh cũng định xách vào nhưng tài xế bảo phu nhân dặn dò hành lý của em là cái vali màu tím này." Thiệu Huy gãi gãi đầu, trông anh có vẻ bối rối và chả có ý gì là đang lừa dối cậu.
"Không xong rồi..." Mặt Tiêu Nguyên ngơ ngác như mất hết hy vọng, cả người cậu xụi lơ.
Thấy cậu không ổn như thế, Thiệu Huy tính đi xuống bếp lấy nước cho cậu uống. Nhưng đi chưa được mấy bước thì Tiêu Nguyên lại hỏi tiếp: "Anh trai à, từ đây về thành phố cách bao xa nhỉ? Không biết... Em có thể mạo muội nhờ anh một việc được không?"
"Đi xe về cũng phải mất khoảng 10 tiếng đấy. Nếu anh giúp được thì sẽ giúp, em cứ nói đi." Thiệu Huy đứng lại, quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt chân thành.
10 tiếng... Chứng tỏ cậu bị chở đến đây vẫn chưa lâu.
"Anh có thể cho em mượn tiền đi xe về không? Hình như em để quên đồ quan trọng ở nhà rồi..." Hai mắt cậu mở to ra, còn chớp chớp tỏ vẻ đáng thương với Thiệu Huy nhằm lôi kéo sự đồng cảm của anh.
"Tiếc là ở đây không có xe, chỉ có bác Lý chở xe hàng đi vào thứ sáu hàng tuần thôi. Hay là em gọi người nhà mang đến cho em đi?"
Hôm nay là thứ hai, muốn đợi đến khi có xe thì cậu cũng phải đợi thêm ít nhất là bốn ngày nữa. Mẹ cậu nhẫn tâm tráo đồ đắt tiền của cậu cũng là một cách phòng tránh việc cậu bán đồ đó đi để lấy tiền tiêu xài, bây giờ có gọi cầu cứu xin về thì bà chắc chắn không cho cậu toại nguyện. Nhưng đâu ai bảo là cậu không thể thất hứa, lời nói gió thoảng mây bay mà? Chỉ cần kiên nhẫn đợi đến thứ sáu, xin tiền của người đàn ông này, đi nhờ xe về đến thành phố, trốn cuộc hôn nhân đã định sẵn rồi tính sau.
"Không sao, em sẽ chờ đến thứ sáu."
Thiệu Huy cũng chỉ khẽ gật đầu rồi đi ra sau bếp, thật ra từ quan sát của mình anh biết rõ cậu không hề muốn sống ở đây chút nào. Từ nhỏ đến lớn Tiêu Nguyên đã quen cuộc sống có kẻ hầu người hạ, sờ vào túi là có tiền ngay nên chuyện đến đây sống cả đời là chuyện không tưởng. Lúc mang ly nước vào phòng, Thiệu Huy không thấy bóng dáng Tiêu Nguyên đâu cả. Anh lo lắng chạy ra ngoài mới thấy cậu đang đi khám phá nhà mình, hẳn là với cậu một nông trại nhỏ ở thị trấn hẻo lánh trên cao nguyên lạ lẫm lắm.
"Tiêu Nguyên!" Thiệu Huy cất tiếng gọi.
Cậu giật mình quay lại nhìn người đàn ông cao lớn đang cầm ly nước trên tay. Mẹ lừa cậu kết hôn với người có gia cảnh tầm thường thì đành chịu đi, nhưng Tiêu Nguyên mãi mãi không ngờ được cậu sẽ gả đến nơi khỉ ho cò gáy này. Cũng không tính là hoang sơ lắm vì cánh đồng hoa màu trước mắt cậu được chăm sóc kỹ lưỡng nên vô cùng tươi tốt, ngoài ra còn có một vườn cây ăn quả nhỏ trồng đa dạng loại cây ôn đới. Xa một chút ngoài kia là hai chuồng thú, tuy không có quy mô lớn như những trung tâm công nghiệp nhưng cậu đoán là bò, gà, heo... con gì cũng có đủ cả. Đứng từ đây vẫn có thể nghe được loáng thoáng tiếng gà gáy sáng. Khoan đã, càng nghĩ càng thấy nơi này giống nông trại. Nếu đây là nông trại thì chẳng phải người kia là nông dân sao? Tiêu Nguyên à, mày thảm quá rồi...
"Em đi xem xung quanh đấy à? Nào, uống chút nước đã, chắc em khát lắm." Thiệu Huy đã đến gần cậu từ lúc nào không hay.
Tiêu Nguyên khách sáo nhận lấy ly nước, uống một chút cho có lệ. Cậu là kiểu người kén ăn kén uống do được nuông chiều thành thói. Đến chỗ lạ là lại không uống được nước ở nơi ấy, lí do đơn giản là vì cậu thấy không ngon. Nhưng ngủ trên xe hẳn 10 tiếng, cổ họng cậu giờ đã khô rát rồi, Tiêu Nguyên uống liền mạch hết nửa ly, trong lòng thầm tự khen bản thân giỏi quá, cũng biết vượt qua nghịch cảnh đấy chứ. Chà, mùi vị nước ở nhà anh trai này cũng không tệ, nước sạch trên cao nguyên có khác.
"Anh là chủ nông trại này thật à?"
"Ừ, em thấy thế nào?"
"Cũng... Cũng ngầu đó. Có thể tự cung tự cấp cũng rất thú vị." Tiêu Nguyên chỉ thuận miệng nói cho vui, ngốc như cậu cũng chả biết để duy trì được nông trại có quy mô cỡ này cũng phải tốn bộn tiền. Suy nghĩ của cậu rất đơn giản: Chỉ cần cha mẹ cho đất rồi dùng chút tiền đầu tư cho hạt giống, phân, nước tưới, đồ ăn cho thú... là đã có thể chơi "Nông trại vui vẻ" bản đời thật rồi. Ngoài ra nếu dư nông sản thì cũng có thể đem bán cho người khác lấy tiền nữa, giống như chức năng bày lên kệ bán hàng thôi.
"Có muốn anh dẫn em sang tham quan chuồng thú không?" Thiệu Huy phấn khởi.
Tiêu Nguyên có chút giật mình: "À cái đó... Thôi khỏi đi, phiền anh lắm."
Thật ra là cậu sợ mùi hôi của phân gia súc, gia cầm. Tiêu Nguyên chưa từng ngửi qua nhưng cậu đoán chắc là mấy nơi đó mùi cũng chả dễ chịu gì.
Thiệu Huy bật cười như đoán ra ý ngầm của cậu, anh cũng không muốn làm khó Tiêu Nguyên nên bảo cậu vào nhà ăn sáng. Cậu ngồi yên trên bàn ăn, hai chân đung đưa giết thời gian như đứa con nít, cảm thấy không có gì làm rất nhàm chán nên lại đi sang xem Thiệu Huy nấu ăn. Bữa sáng trông có vẻ đơn giản, nồi cơm phía góc bếp đã được nấu xong đang bật ở chế độ giữ ấm. Anh đang nhanh tay xào cái gì đó rất thơm, ngó kỹ một chút mới thấy là thịt heo xào cải chua. Ngoài ra còn một đĩa rau cải xào mỡ heo bóng bẩy còn nóng hổi được anh đặt sẵn trên mâm. Thấy cậu cũng qua xem, Thiệu Huy bắt chuyện với cậu: "Em có dị ứng hay không ăn được món nào không?"
"Em không dị ứng gì cả, chỉ ghét ăn rau củ thôi."
"Nhưng rau anh xào rất ngon đó, em có muốn ăn thử một miếng không?" Thiệu Huy vui vẻ cười với cậu, chẳng chê bai cậu con nít như người khác khi biết cậu không thích ăn rau.
"Một miếng thì được."
"Em chịu ăn rau cũng tốt rồi."
Sau khi xào xong chảo thịt heo, Thiệu Huy bày đủ món lên mâm rồi bưng ra bàn. Bữa sáng tuy đơn giản nhưng nhìn chung vẫn đủ món mặn món xào, ngoài ra còn có hai ly sữa bò thô được làm lạnh sẵn. Bàn ăn im ắng đến lạ kỳ, tựa như cả hai chẳng còn chuyện gì để hỏi han nhau nữa, họ chỉ biết chậm rãi ăn hết phần mình. Nhưng Tiêu Nguyên phải ngầm công nhận sức ăn của Thiệu Huy khủng thật. Không chỉ vì tạng người của anh to hơn cậu mà chắc còn vì phải làm việc đồng áng nên anh mới ăn hết một lần 3 bát cơm. Còn cậu ăn theo kiểu nhai chậm nuốt kỹ, khi anh đã múc đến bát cơm thứ 3 thì cậu chỉ mới ăn hết bát thứ nhất.
"Em không ăn nữa à?"
"Không, em no rồi, cảm ơn anh vì bữa ăn." Tiêu Nguyên cầm ly sữa bò lên uống. Mùi vị sữa thô thật khác biệt so với loại sữa tiệt trùng cậu vẫn thường hay uống. Mùi thơm đặc trưng của sữa dễ cảm nhận hơn, hương vị cũng rất thanh mát. Loại này mà đem đi làm kem thì không chê vào đâu được.
Thấy cậu thích sữa bò đến thế, Thiệu Huy cũng cảm thấy hưng phấn khó tả.
"Nếu em thích thì bình sữa trong tủ lạnh vẫn còn uống được đến hết hôm nay đấy. Không dùng hết thì có thể mang sữa ra tắm, ngoài ra còn có sữa chua anh làm sẵn."
"Ồ... Em biết rồi, em sẽ không khách sáo đâu đấy." Đằng nào thì cậu cũng không phải sống ở đây lâu, ráng cầm cự đến thứ sáu thôi là được về rồi. Tính ra... Người này đối xử với cậu cũng không tệ lắm.
Ăn hết bát cơm thứ 5, Thiệu Huy cũng uống cạn ly sữa bò, thịt heo cùng rau xào trên đĩa cũng được dùng hết. Anh nhanh chóng rửa mâm, chén, đũa rồi sẵn sàng ra đồng làm việc. Nhưng chưa đi được mấy bước, anh lại chợt nhớ đến một chuyện: "Để anh dắt em đi xem nhà vệ sinh, nếu em có thiếu đồ gì thì cứ bảo anh mua cho nhé."
Tiêu Nguyên gật gật đầu, lặng lẽ theo sau Thiệu Huy. Cậu tranh thủ ngắm nhìn người đàn ông trước mặt mình. Vóc dáng của anh thì đúng là khỏi phải bàn, cậu chỉ cao đến vai anh. Làn da màu bánh mật khoẻ khoắn vì đặc thù công việc phải tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời. Mặt mũi anh trông cũng không tệ, không thể nói là tầm thường được. Sống mũi cao, ánh mắt mang vẻ cương nghị, toát ra khí chất mà cậu không thể chạm tới, ngũ quan vô cùng hài hoà, tổng thể có thể nói là đẹp trai. Tiêu Nguyên cũng nhận thức được một chút về nề nếp, kỷ cương hay tính cách của cậu cũng đều không so được với người đàn ông này. Thế nên mong anh trai hiểu cho, em vốn không thuộc về nơi này mà anh cũng nên lấy người khác xứng đôi vừa lứa với mình hơn.
"Đây, nhà vệ sinh ở đây."
Cũng không cách xa phòng ngủ cho lắm, nói mới nhớ cậu vẫn chưa nhìn ngắm kỹ căn phòng ấy. Nhà vệ sinh ở đây là loại phân cách chỗ tắm và nơi giải quyết nhu cầu cá nhân bằng cửa kính có thể kéo ngang. Tất nhiên là không có bồn tắm như ở nhà nhưng ít nhất vẫn có hệ thống tắm vòi sen bằng năng lượng mặt trời. Được Thiệu Huy thường xuyên lau dọn nên nhà vệ sinh vô cùng sạch sẽ, ngoài ra cũng không có gì đặc sắc, đồ dùng cá nhân của anh cũng rất đơn giản. Ngoài ra làm cậu để ý chỉ có mỗi chai "dung dịch vệ sinh dành cho nam" vừa được mua mới toanh. Loại này ở thành phố thì dễ kiếm chứ ở chỗ khỉ ho cò gáy này thì tìm được món đồ ấy không hề dễ, chắc là anh đặt hàng qua mạng.
Thấy cậu nhìn cái chai ấy thật lâu, Thiệu Huy mới giải thích: "Biết em sắp đến nên anh mua, phòng khi em có dùng."
"Anh chu đáo quá, cảm ơn anh..." Tiêu Nguyên thật sự nể phục cách anh vô cùng chú ý đến tiểu tiết.
"Không sao, đừng khách sáo."
"Nhưng mà ở đây có dép cao su không anh?" Dẫu biết là mình đã đòi hỏi người ta quá nhiều rồi nhưng không có dép dùng trong nhà vệ sinh thì Tiêu Nguyên không chịu được.
Thiệu Huy ngó ngang ngó dọc: "Cái đó thì anh chưa nghĩ đến, em ráng dùng tạm nhà vệ sinh đi. Đến tối anh xong việc sẽ dắt em đi cửa hàng tiện lợi mua thêm đồ."
Tiêu Nguyên vô cùng phấn khích gật đầu lia lịa. Đây là cơ hội tốt để mua đồ ăn vặt, càng tốt hơn vì cậu không cần phải trả tiền.