Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

Chương 59: Chương 59




Edit: Min
Ỷ vào có tổng tài ba ba sủng ái, Quý Lam Xuyên trêu chọc xong liền chạy, nhưng vẫn là êm đẹp mà uống xong chén canh tỉnh rượu kia.
Ngày hôm sau Trương mụ thấy thiếu niên nhảy nhót xuống lầu, không khỏi thay Tần tam gia thở dài một hơi.
Vốn tưởng rằng dựa theo tính cách của Lê Phong, cho dù không suy nghĩ kỹ, đối phương cũng sẽ gọi điện thoại quấy rầy mình.

Ai ngờ liên tiếp ba ngày trôi qua, số điện thoại làm việc của Quý Lam Xuyên cũng không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào.
Ngược lại là Vu Dương, từ sau bữa tiệc đón người mới, ánh mắt đối phương nhìn về phía cậu cũng có chút kỳ quái.
Trong ánh mắt kia có bát quái có tò mò, nhưng lại không có ác ý gì.

Quý Lam Xuyên trong lòng đoán được đại khái, liền không có bám theo mà hỏi tiếp.
Có lẽ là do duyên cớ hào quang nhà giàu thêm vào, thời gian Vân Lam livestream rất ít, nhưng độ hot trong livestream lại tăng lên từng ngày.

Chính vì vậy, có không ít nhãn hiệu đến tìm Quý Lam Xuyên quảng bá sản phẩm của họ.
Không muốn đem streamer thành nghề nghiệp cả đời, Quý Lam Xuyên cố ý rút lui, liền bảo Triệu Trác giúp cậu từ chối tất cả các lời mời liên quan.

Vấn đề ấm no đã được giải quyết, cậu thật sự không cần phải tiếp tục đi theo con đường của nguyên chủ.
Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người.
Bởi vì mang cái danh "Bạn trai cũ của Tần Tử Hành", chỉ cần hai người kia có gì đó thổi cỏ lay, cậu sẽ bị nhóm account marketing thuận tay kéo ra thảo luận.
Mỗi lần như vậy, ánh mắt Vu Dương nhìn về phía thiếu niên lại càng thêm quỷ dị.
*
Mà ở phía bên kia M thành, Lê Phong cẩn thận xác nhận biển số xe sở hữu, thật lâu cũng không thể bình phục sự khiếp sợ của mình.
Gã liên tiếp từ chối lời mời của Bạch Thời Niên ra ngoài giải sầu, tại căn bản không biết nên đối mặt với vị bạn tốt ngày xưa này như thế nào.
Người yêu cũ của Tần Tử Hành trở thành "mẹ chồng" của y.
Chỉ cần ngẫm lại, Lê Phong có thể đoán được Bạch Thời Niên sẽ phát điên đến mức nào.

Đối phương vốn đã ghét Quý Lam, nếu biết Quý Lam lắc mình biến thành trưởng bối yêu cầu mình tôn kính.

Bạch thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, nhất định sẽ tức giận đến nổ tung.
Mang theo những bí mật kinh thiên trong vòng, Lê Phong gần đây cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.

Sợ mình say rượu lỡ lời đưa tới Tần tam gia trả thù.

Trên TV đang phát sóng tin tức M thành có khai quật được một ngôi mộ cổ, nhớ tới lời thiếu niên nói ở quán bar, gã không khỏi đem danh thiếp trong tay bóp chặt hơn một chút.
Việc khai thác và xây dựng đất đai phía Tây thành phố là một trong những dự án được người trong giới coi trọng nhất trong năm nay.

Cho dù là nhị thế tổ chơi bời lổng như Lê Phong cũng đã nghe qua hạng mục này.
Lúc trước Tống gia đấu thầu thành công có bao nhiêu xuân phong đắc ý, hiện tại lại có bao nhiêu hối hận không thôi.

Vừa mất tiền còn mất thời gian, nhìn Tống Nham Chương trên màn hình bị phóng viên vây quanh còn phải căng khuôn mặt tươi cười.

Lê Phong chỉ cảm thấy, trong lòng lão già này khẳng định rất muốn mắng mẹ nó cho coi.
Rắn cỏ và đường xám trải dài ngàn dặm.
Nhớ lại chuyện Tần gia "Thất bại ngoài ý muốn" trong cuộc đấu thầu của mấy tháng trước.

Người bình thường cảm khái Tần Chinh vận thế nghịch thiên, cũng có người thông minh thầm than Tần tam gia thủ đoạn thần quỷ khó lường.
Nghĩ đến đây, Lê Phong vô luận như thế nào cũng không thể gọi ra dãy số đã sớm bị mình nắm trong tay.

Gã chỉ là một người thừa kế không có tên, làm sao có thể quyết định thành bại của gia tộc như vậy được?
Nhưng lão ba nhà gã.....
"Tích."
Cửa chính bị vân tay mở khóa, Lê Phong cuống quít thu hồi danh thiếp, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người phụ nữ đang khoác tay ba mình.
Đối phương tên là Dư Phỉ, diện mạo dịu dàng đáng yêu, tính cách cũng là ôn nhu như nước, khiến đại đa số nam nhân không thể cự tuyệt.
Nhưng trong mắt Lê Phong, mặc kệ người này có phẩm chất như thế nào, cô ta đều là hồ ly tinh sắp chiếm lấy vị trí của mẹ mình.
"Con trai! Sao gần đây lại thành thật như vậy?"
So với vẻ giàu có khi tham gia đêm từ thiện, Lê Thế Khôn gần đây rõ ràng gầy đi rất nhiều.
Khi còn trẻ, ông ta cũng là đại soái ca nổi tiếng trong vòng thế gia, sau khi giảm bớt mỡ thừa của tuổi trung niên mang đến, ông ta lại một lần nữa trở nên phong độ anh tuấn mê người.
Trong thời gian ngắn liền bạo gầy cùng tinh thần quá mức phấn khởi, người sáng suốt đều rõ ràng chuyện này không đúng.

Nhưng gia chủ Lê gia một mực khẳng định, tình yêu làm cho ông ta tỏa sáng mùa xuân thứ hai.
Tin chắc ba mình ngày thường không phải là người cảm tính như vậy, Lê Phong mới có thể ma xui quỷ khiến liên tưởng đến cách nói "Trúng tà".
Không muốn cãi nhau với đối phương, Lê Phong không trả lời, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền mà thu dọn đồ đạc lên lầu.
Lê Thế Khôn cao điệu hành sự cũng không che lấp, hiện tại tất cả mọi người đều biết, ông ta sắp nghênh đón một một người vợ nhỏ 26 tuổi.
Trong ngực nghẹn một ngụm ác khí, Lê Phong bỗng nhiên rất muốn biết, Tần Tử Hành sau khi biết được chuyện của Quý Lam sẽ có biểu tình gì.


Nhưng nhớ tới thủ đoạn lôi đình của Tần tam gia, gã vẫn không dám làm người đầu tiên vạch trần chân tướng.
Vốn định dựa vào sức mạnh của mình để lão ba hồi tâm chuyển ý.

Ai ngờ, sự tình phát triển căn bản không để lại cho Lê Phong đường sống có thể xoay chuyển.
Hai ngày sau, Lê Thế Khôn ở công ty vô cớ ngất xỉu, mặc dù bác sĩ không tra ra được gì đáng ngại, nhưng Lê Phong vẫn cắn răng gọi điện thoại cho Quý Lam.
Lúc đó, thiếu niên đang ngồi ở trong lòng tổng tài ba ba xem TV.

Trải qua vô số lần thí nghiệm tìm đường chết, cậu đã có thể nắm giữ rất tốt giới hạn giữa hai người để tránh lau súng cướp cò.
Tần Chinh bị đối phương trêu chọc đến tâm hỏa bốc lên, tám | chín phần mười sẽ cự tuyệt loại tương tác ngọt ngào lại tra tấn này.
Nhưng mà, đối với kỹ năng làm nũng mãn điểm của Quý Lam Xuyên mà nói, nam nhân cự tuyệt quả thực yếu ớt như giấy dán.

Cậu thích thân cận với Tần Chinh, liền thích giống như gấu Koala mà dán vào đối phương.
Đại khái đây là "Được thiên vị không có sợ hãi" đi.
Ngửa đầu mổ nhẹ lên cằm nam nhân, Quý Lam Xuyên từ trong ngực đối phương đứng dậy: "Em phải đi Lê gia một chuyến.

"
Khoảng cách phát tác nhanh như vậy, sau lưng Đào Hoa Sát tám phần lại có bút tích của các thiên sư khác.
Nhóm Wechat huyền học lần trước đột nhiên giải tán, vẫn khiến Quý Lam Xuyên canh cánh trong lòng.

Nếu như có thể mượn cơ hội tiếp xúc với thiên sư khác, nói không chừng cậu còn có thể thu thập được càng nhiều manh mối hữu dụng.
"Tôi đi với em."
Từ trong miệng thiếu niên nghe qua cách nói của Đào Hoa Sát, Tần Chinh cũng không có nghi ngờ về quyết định của đối phương lúc này.

Hai người sớm đã không phải là mối quan hệ hợp tác ban đầu, hắn đương nhiên sẽ không hạn chế thiếu niên tiếp nhận hoặc cự tuyệt ủy thác của ai nữa.
Trong mắt thiên sư tâm thuật bất chính, mệnh cách tốt của Tần Chinh phúc duyên thiên thành như vậy, quả thực chính là một khối bánh bao thơm ngon khiến người ta thèm thuồng.

Sợ đối phương lại bị tiểu nhân như Lý Đại Cường nhìn chằm chằm, Quý Lam Xuyên liên tục xua tay: "Không có việc gì không có việc gì, em tự mình đi là được.

"

Không muốn để Tần Chinh phiền muộn vì những tai họa ngầm chỉ là suy đoán này.

Cậu nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó vươn ngón út tay trái ra với nam nhân: "Trước sáu giờ về nhà cùng ngài ăn cơm, được không? "
Từ nhỏ đến lớn, Tần Tam gia chưa bao giờ cùng người khác làm ước định ấu trĩ như vậy.

Nhưng nghe thấy thiếu niên nhắc mãi "Móc tay không thay đổi", hắn siết chặt ngón tay, đáy mắt cũng không tự giác mà nhiễm vài phần nhu tình.
Thành công trấn an tổng tài ba ba đang nghỉ phép ở nhà, Quý Lam Xuyên thay quần áo ra cửa.
Đã lâu không đi taxi mà gọi một chiếc chạy tới Lê gia, ai bảo địa chỉ Lê Phong gửi tới luôn có paparazzi ngồi xổm.

Cậu cũng không muốn bởi vì ngồi xe của Tần tam gia mà thu hút càng nhiều sự chú ý.
Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, Lê Phong cũng không có tâm tình cùng hồ bằng cẩu hữu đi ra ngoài uống rượu đua xe.
Gã tự mình xuống lầu mở cửa cho Quý Lam Xuyên, ngữ khí nói chuyện lại hiếm khi bình thản: "Cậu tới rồi.

"
Chủ nhân gia đình sinh bệnh, bầu không khí tổng thể của Lê trạch đều tương đối áp lực.

Quý Lam Xuyên đi theo đối phương lên lầu, rất nhanh đã gặp được Lê Thế Khôn đang ở nhà tĩnh dưỡng.
Ấn đường đối phương phát tối như búi đen được xức dầu, chính là điềm xấu xui xẻo đem gia chủ bệnh nặng, mà diễm phấn ẩn giấu ở mệnh cung kia, chính là nguyên nhân dẫn phát tất cả.
Sắc tà mà thần vượng, ở trong mắt người bình thường, Lê Thế Khôn tinh thần mười phần, nửa điểm cũng không có dấu hiệu sinh bệnh.

Thấy con trai dẫn người ngoài tiến vào, ông ta phiền não mà phất phất tay: "Con rốt cuộc muốn hồ nháo đến khi nào?! "
"Con không có hồ nháo."
Không kiên nhẫn lại cãi nhau với đối phương, Lê Phong khoanh tay dựa vào bên cạnh cửa: "Phiền Quý đại sư giúp tôi nhìn xem, hai người này rốt cuộc là tật xấu gì.

"
Quý đại sư.
Nghe được xưng hô này, nữ nhân ngồi bên giường Lê Thế Khôn hơi giật mình, ánh mắt nhất thời lóe lên vài phần.

Quý Lam Xuyên nhìn thấy thú vị, không biết đối phương từ đâu nghe nói qua danh hào của mình.
"Trên đầu chữ sắc có cây đao."
Từ phía sau Lê Phong đi ra, Quý Lam Xuyên không có vô nghĩa, mà là lấy giấy bùa đã chuẩn bị từ sớm vỗ lên mặt Lê Thế Khôn: "Lê gia chủ, tôi nói đúng không? "
Cho dù nhận ra thiếu niên này chính là bạn trai đêm đó ở bên cạnh Tần Chinh.

Lê Thế Khôn cũng không cách nào chịu đựng được một tiểu bối đối với mình vô lễ như thế.

Nhưng lại thấy kỳ quái, khi bùa giấy kia không mượn bất kỳ ngoại lực nào liền dán vào mi tâm mình, ông ta lại mơ hồ cảm thấy có một trận gió nhẹ thổi qua đầu óc mình.

Suy nghĩ hỗn độn dần dần thanh minh, ở góc nhìn không nhìn thấy của người thường, một làn khói phấn đang bốc lên từ huyệt Bách Hội của Lê Thế Khôn.
Mùi thơm ngọt ngào không ngừng khuếch tán trong phòng.
Lê Phong vô thức hít hít mũi: "Mùi gì thế? "
"Là đào hoa."
Giải thích ngắn gọn, mắt trái du ngư của Quý Lam Xuyên chuyển động hoàn mỹ dưới sự che giấu của đôi mắt đẹp.

Khói lượn lờ không tan, lại dần dần ngưng tụ thành một đám mây phấn trên đỉnh đầu Lê Thế Khôn.
Quả nhiên là có người ở sau lưng giở trò.
Rõ ràng sát khí nồng đậm như vậy, tuyệt đối sẽ không phải do nợ tình.

Đôi mắt phượng Quý Lam Xuyên híp lại, nhanh chóng từ trên cổ nữ nhân kia nhấc lên một sợi dây đỏ.
"Cậu làm cái gì?"
Vội vội vàng vàng rút bùa hộ mệnh của mình từ trong tay thiếu niên về, Dư Phỉ như chim nhỏ mà nép mình vào người Lê Thế Khôn giấu đi.

Nhưng điều khiến cô ta kinh hãi chính là, đối phương cũng không có ôm mình vào trong lòng ngực như ngày xưa.
"Quý đại sư, xin hỏi rốt cuộc là chuyện này là như thế nào?"
Phảng phất như từ một giấc mộng ngây ngô tỉnh lại, Lê Thế Khôn rất nhanh liền phản ứng được, lúc trước mình có bao nhiêu khác thường.

Biết thiếu niên có bản lĩnh thật sự, thái độ hỏi chuyện của ông ta cũng không khỏi khách khí lên.
"Đại khái là có người rất muốn ông chết đi."
Không chút để ý mà giương mắt, Quý Lam Xuyên đưa tay đè lại Dư Phỉ sắc mặt đại biến: "Nói đi, loại đồ mưu tài hại mệnh này, cô rốt cuộc là từ đâu mà cầu tới? "
Hình môi đầy đặn, mắt to mà dài, Dư Phỉ vốn sinh ra một nữ tướng đào hoa vượng.

Hơn nữa, trên cổ đối phương có sợi dây đỏ ngâm nước muối bằng gỗ đào.

Lê Thế Khôn vốn chỉ là kiếp số phá tài, lại bị người ta làm tăng thêm đến mất mạng.
Mặc dù đối với Lê gia không có hảo cảm, nhưng Quý Lam Xuyên lại rất tò mò thân phận người sau lưng Dư Phỉ.
"Cái gì mưu tài hại mệnh, Thế Khôn anh không nên nghe cậu ta nói bậy......"
Không đợi đối phương nói xong, Lê Thế Khôn liền đẩy Dư Phỉ ra khỏi người mình.

Ông ta vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt không còn cái loại si mê cùng thâm tình bất thường.
Nhớ tới tin đồn trong giới liên quan đến phong lưu bạc hạnh của đối phương, nữ nhân sững sờ mà ngồi trên mặt đất.

Cuối cùng là nhịn không được đánh rùng mình một cái thật sâu.
➖➖➖➖➖.