Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

Chương 72: Chương 72




Edit: Min
Sau khi giải quyết xong phiền toái do lời nguyền mèo và Hứa Đạo Sinh mang đến, thân thể Quý Lam Xuyên nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, rất nhanh liền từ bệnh viện chuyển về nhà cũ.

Trương mụ biến đổi đa dạng mà làm dược thiện bổ thân cho hai người.

Không quá mấy ngày, khí sắc của thiếu niên đã trở nên hồng hào có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cũng chính là mấy ngày nay, trong giới đột nhiên truyền ra câu nói "Bạch gia sắp diệt vong".

Động tác của Tần thị nhằm vào Bạch thị không hề che giấu, liên tiếp bị cướp mất mấy đơn làm ăn, Bạch Hải Vinh chỉ cảm thấy tóc mình đều sầu bạc một nửa.
Tiền tài bị mất cũng coi như chuyện nhỏ, trọng điểm là thái độ địch ý đầy đủ của Tần Chinh đối với Bạch gia.

Ngoại trừ Lê gia ngày thường giao hảo, đại bộ phận mọi người đều lựa chọn tạm thời quan sát bo bo giữ mình.
Chuỗi tài chính ổn định tuần hoàn bị cắt đứt, Bạch Hải Vinh đành phải dùng tài sản riêng của mình lấp đầy khoảng trống của công ty.

Tuy nói bên Tống gia đúng lúc ném cành ô liu, nhưng đoán được đối phương không có ý tốt, Bạch Hải Vinh lại chậm chạp không chịu đi đón ——
Tần tam gia hỉ nộ vô thường không dễ trêu chọc, Tống Nham Chương ăn người không nhả xương càng không phải là thứ gì.
Trước có sói sau có hổ, Bạch Hải Vinh từ trước đến nay kiên trì trung lập chỉ có thể gọi con út của mình đến nói chuyện.

Lão không rõ, rõ ràng là sắp thành quan hệ thông gia thế gia, Tần Chinh vì sao lại đột nhiên động kinh mà ra tay với thông gia tương lai này.
Cơn ác mộng đêm đêm quấn thân, Bạch Thời Niên từ căn hộ chạy về nhà mình có vẻ gầy gò mà lại tiều tụy.

Thiên Nhãn mà Quý Lam mở ra cho y chỉ có thể kéo dài mấy tiếng đồng hồ, nhưng sau khi không nhìn thấy mèo đen, loại sợ hãi không biết này ngược lại càng làm cho Bạch Thời Niên sợ hãi.
Thỏ khôn có ba hang, chỗ ở ban đầu của Hứa Đạo Sinh đã sớm người đi nhà trống.

Bạch Thời Niên không còn nơi nào để cầu cứu, nên đành phải chịu đựng cơn ác mộng cùng âm lãnh thời khắc quấn quanh mình.
"Đây là làm sao vậy?" Bạch Hải Vinh coi trọng mặt mũi, cả đời lão yêu thương nhất chính là đứa con trai nhỏ có thể làm vẻ vang cho lão.


Nhớ tới hành động gần đây Tần thị không thân thiện lắm, lão lập tức nổi giận đề cao âm lượng, "Có phải tiểu tử thúi Tần Tử Hành kia khi dễ con?"
Cố gắng mỉm cười lắc đầu, Bạch Thời Niên lặng lẽ ngồi xuống sofa đối diện ba mình: "Không liên quan đến chuyện của A Hành, là gần đây con nghỉ ngơi không tốt."
"Con a con, chỉ biết giúp tiểu tử Tần gia kia nói chuyện." Bạch Hải Vinh hận sắt không thành thép mà thở dài.
Lão bảo người giúp việc rót chén nước ấm đưa cho tiểu thiếu gia: "Con ở cùng một chỗ với Tần Tử Hành, có nghe nói Tần Chinh gần đây có cái gì không đúng không?"
Nghe được lời này, thần kinh vốn đã mệt mỏi của Bạch Thời Niên trong phút chốc càng căng thẳng.

Y biết chân tướng sự tình, lại không biết nên mở miệng giải thích với ba như thế nào.
Bởi vì mình mà hủy diệt cơ nghiệp mấy đời của Bạch gia, chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Bạch Thời Niên liền hối hận áy náy đến nói không nên lời.
"Quên đi, con vốn không hiểu những thứ này." Khoát khoát tay, Bạch Hải Vinh không gây áp lực cho đối phương nữa.
Nhớ tới thiếu niên đã từng nổi bật trong yến tiệc thọ yến của Hoắc lão, lão nâng chén trà hạ thấp giọng: "Nói đi cũng phải nói lại, Quý Lam kia hình như cùng con náo loạn không quá vui vẻ, Tần Chinh hắn có thể hay không..."
"Ba." Không nghĩ lại nghe được hai chữ "Quý Lam", Bạch Thời Niên vội vàng cắt ngang lời đối phương, "Con có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi trước."
Nhìn ba nhíu mày thật sâu, y gắt gao siết chặt tay phải giấu ở phía sau, một người làm một người chịu trách nhiệm.

So với kéo Bạch gia xuống nước, y càng nguyện ý một mình gánh vác trả thù từ Tần Chinh.
Nhưng mà Bạch Thời Niên lại không biết, Tần tam gia thật sự trả thù, căn bản là y không cách nào thừa nhận được.
*
Trong một gian kho hàng để không ở gần sân bay M Thành, nam nhân mặt mày anh tuấn không chút thay đổi mà dùng khăn tay lau | thân súng.

Trên mặt đất cách đó không xa, có một "người quen" đang nằm sấp ở đó, mặt mũi gã bầm dập tay chân cong vút.
Liên tục ho ra mấy ngụm máu tươi, Hứa Đạo Sinh chật vật mà thống khổ giật giật đầu ngón tay.

Biết quan hệ giữa Quý Lam và Tần Chinh, sau khi lời nguyền mèo bị phá, gã lập tức thu dọn đồ đạc bỏ trốn.

Ai ngờ, đối phương đã sớm giăng lưới thiên la địa võng ở khắp nhà ga sân bay, Hứa Đạo Sinh còn chưa kịp ra khỏi M thành, đã bị người của Tần Chính bắt giữ.
Mấy ngày trước Tần tam gia vẫn luôn vội vàng bồi thỏ con dưỡng bệnh, sợ dọa đối phương, cho đến bây giờ mới rảnh rỗi xử lý chuyện mèo nguyền rủa.


Trải qua hai ngày "chiêu đãi" mười phần kỹ xảo, Hứa Đạo Sinh sớm đã đem những gì nên nói hoặc không nên nói, đều khai ra.
"Là tôi bị quỷ mê tâm khiếu! Là tôi không biết tốt xấu! Tam gia ngài đại nhân có đại lượng, liền tha cho tôi lần này đi!"
Dư quang thoáng nhìn thấy súng ống màu đen rõ ràng không phải đồ chơi trong tay nam nhân.

Hứa Đạo Sinh không để ý đến tanh ngọt cùng đau đớn trong cổ họng, lúc này nước mắt chảy ròng ròng cầu xin tha thứ.

Nếu là Bạch Thời Niên ở đây, nhất định sẽ cảm thấy đối phương cùng với "Hứa đạo trưởng" mà mình đã gặp qua, như là hai người vậy.
Tần Chinh không hiểu đạo thuật gì có thể nguyền rủa người, nhưng hắn lại rất hiểu nên làm thế nào để một người đau.

Thẩm vấn tiến hành đến bây giờ, cho dù Hứa Đạo Sinh có một thân ngạo cốt, cũng sớm đã bị bàn luận mài sạch sẽ.
Tay chân cùng sử dụng mà di chuyển về phía nam nhân, Hứa Đạo Sinh căn bản không có thời gian để ý cái gọi là hình tượng cùng thể diện.

Chỉ cần có thể để cho mình còn sống, cho dù là quỳ dập đầu, gã cũng nguyện ý.
Tần Chinh không vui nhíu mày, nhẹ nhàng nhìn lướt qua bên cạnh.

Sau đó, liền có một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục màu đen tiến lên giẫm lên lưng gã: "Thành thật một chút."
"Nghe nói quá trình hoàn thành lời nguyền mèo sẽ rất thú vị."
Đã lâu không sử dụng thủ đoạn không văn minh, khí tức sát hại trên người nam nhân lại không hề yếu bớt.

Nghe được ngữ điệu đối phương không nhanh không chậm lại đủ lạnh lẽo, Hứa Đạo Sinh run rẩy, dưới thân lập tức có thêm một vũng nước khả nghi.
"Tôi sai rồi, tôi sai..."
Máy móc lặp đi lặp lại lý do xin lỗi, Hứa Đạo Sinh vô cùng hối hận lòng tham lúc trước của mình.


Vốn tưởng rằng, có thể thông qua Bạch Thời Niên lấy được tóc hoặc máu của Tần Chinh, ai ngờ trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Gã không thể thành công đổi mạng không nói, còn đem chính mình sắp đi tong.
Hậu tri hậu giác nhớ lại lịch sử thượng vị tràn ngập máu tanh của đối phương, Hứa Đạo Sinh miệng không ngừng, liều mạng chứng minh mình còn có giá trị có thể lợi dụng: "Tam gia, Tam gia, chỉ cần ngài tha cho tôi một mạng, tôi có thể giúp ngài làm bất cứ chuyện gì! "
"Tất cả những người ngài nhìn không vừa mắt, tôi có thể làm cho bọ họ biến mất trong im lặng!"
Quý Lam Xuyên ngày thường lười biếng, khi chân chính nói đến đạo thuật thì lại rất có chính nghĩa.

Đã nhìn quen thiên sư chính thống như thiếu niên, Hứa Đạo Sinh giờ phút này cuồng loạn rơi vào trong mắt Tần Chinh, liền giống như chú hề nhảy nhót.
"Còn có, Quý Lam hồn phách của cậu ta không đúng!" Thấy họng súng tối om kia nhắm ngay trán mình, Hứa Đạo sinh nói không lựa lời mà hét lên, "Ngài yêu nhầm người rồi! Hiện tại Quý Lam này, chỉ là một cô hồn dã đoạt xá trọng sinh..."
"Bùm!"
Quyết đoán bóp cò, khẩu súng lục đã trải qua xử lý tiêu âm, liền phát ra một tiếng áp lực trầm đục.

Những người còn lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như mình cái gì cũng không nghe thấy.
Mi tâm bị đạn xuyên qua, đồng tử Hứa Đạo Sinh tan rã, đến chết cũng không thể hiểu được, "Quý Lam" mới là điểm mấu chốt của Tần tam gia.
Nhận lấy điện thoại Phương Văn đưa tới, Tần Chinh chụp một tấm ảnh thi thể trước mắt, sau đó, đem nó gửi đến trong nhóm WeChat đang ẩn nấp trên mạng kia.
Ba giây sau, giao diện trò chuyện vừa rồi còn náo nhiệt hoạt động, lập tức bị các thông báo lần lượt rời nhóm spam.
Hứa Đạo Sinh sau khi uống rượu say không giấu được lời nói, rất nhiều thành viên trong nhóm đều biết gần đây gã đang đánh chủ ý tới Tần Chinh.

Hiện giờ bức ảnh này vừa tung ra, người sáng suốt đều có thể phản ứng lại đây là bút tích của ai.
Nhất là trong mệnh cung của đối phương một vệt tiêu ngân mà người thường nhìn không thấy.

Đây tuyệt đối là bị thiên sư có đạo pháp cường đại dẫn lôi bổ trúng.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, thân là nửa nhân vật của công chúng, bốn trụ bát tự của Tần Chính rất tốt.

Nếu đối phương chỉ có một mình, mặc kệ Hứa Đạo chết thảm bao nhiêu, cũng sẽ có người ôm tâm thái đánh bạc cùng Tần Chinh đổi mệnh.
Nhưng mà, sau khi biết được bên cạnh đối phương có thiên sư chính thống thủ hộ.

Vô luận công đức kim quang kia có bao nhiêu khiến người ta thèm thuồng, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ như trước nữa——
Ngàn dặm ở ngoài dẫn lôi phá trận, dù có trốn kỹ đến đâu, cũng tránh không thoát được thuật pháp sau khi bị phá cắn trả.
Ẩn giấu công lao cùng danh tiếng, Quý Lam Xuyên vốn định mượn Hứa Đạo Sinh giết gà dọa khỉ, cũng không khoe với Tần Chinh những nỗ lực của mình.


Không biết con thỏ nhỏ âm thầm giúp mình một phen, Tần Chinh tắt điện thoại di động, ý bảo Phương Văn đem thi thể trên mặt đất mau chóng xử lý.
Nếu không phải lo lắng sinh tử của Bạch Thời Niên sẽ ảnh hưởng đến hồn phách của con thỏ nhà mình.

Hôm nay nằm ở nơi này, tuyệt đối sẽ không chỉ có một Hứa Đạo Sinh.
Vẻ mặt bình tĩnh chỉ đạo những người khác khiêng thi thể đi, Phương Văn xoay người nhận lấy điện thoại ông chủ đưa tới: "Các thành viên khác trong nhóm chat kia, ngài có muốn cho bọn họ một chút cảnh cáo không?"
Hồng nhạn đi trên tuyết nhất định sẽ để lại dấu vết, Tần thị rất nhiều nhân tài, muốn tra ra thân phận của những người này cũng không phải là việc khó gì.
"Không cần."
Lắc đầu cự tuyệt đề nghị của đối phương, Tần Chinh cũng không muốn hao phí quá nhiều tinh lực vào đám ô hợp này.

Không phải nhất thời công khai thân phận, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với nguy hiểm.
—— tôi ở chỗ này, không sợ chết thì đến đi.
Tuy rằng, bề ngoài nhìn qua trầm ổn mà lại lý trí, nhưng trong lòng Tần Chinh thủy chung mang theo một cỗ bá đạo cùng khí thế xã hội đen không thể xóa nhòa được.

So với ký tên bút máy, hắn kỳ thật, thích hợp cầm những khẩu súng lạnh như băng kia hơn.
Tuổi còn quá trẻ, Phương Văn cũng đã nghe thấy qua quá khứ của Tần Chinh.

Thấp giọng đáp ứng phân phó của đối phương, anh ta phát hiện, mình rốt cục tìm được nguyên nhân khiến người trong giới vừa kính vừa sợ ông chủ.
"Ong."
Di động trong túi hơi rung, Tần Chinh nhận điện thoại, thanh âm ôn nhu quả thực có thể nhỏ ra nước: "Bảo bối? "
Phương Văn vừa rồi còn ở đáy lòng mà ca ngợi đối phương anh minh thần võ, sát phạt quả quyết:.........
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người xưa không bao giờ tự lừa dối mình.
"Ừm, không bận, chính là ở bên ngoài xử lý chút chuyện vặt vãnh." Nhẹ nhàng bâng quơ mà đem hết thảy phát sinh trong kho hàng thuận miệng nói qua, đáy mắt Tần Chinh dần dần nhiễm một chút ý cười, "......!Không có xã giao, đại khái một giờ sau là có thể về đến nhà."
Lệ khí giữa mày rút đi trong nháy mắt, cho dù tay vẫn cầm súng như cũ, nam nhân cũng không còn lạnh lùng vô tình làm cho người ta sợ hãi như vừa rồi.

Mặc dù nói như này có chút khoa trương, nhưng Phương Văn vẫn cảm thấy, đối phương giống như được một cuộc điện thoại kéo từ biên giới của bóng tối trở về nhân gian tràn ngập khói lửa.
Có lẽ đối với ông chủ mà nói, Quý thiếu gia thật sự là tồn tại đặc biệt nhất.
Cảm thụ bong bóng màu hồng vô hình xung quanh, Phương Văn nghĩ như vậy.
➖➖➖➖➖.