Sau khi nói chuyện với mẹ Kiều, Kiều Nhan lập tức lên mạng đặt mua vé máy bay, hai ngày sau mau chóng bay về nhà để xem xét một chút.
Vì quê nhà của nguyên chủ ở vùng núi hẻo lánh, nơi đó tương đối vắng vẻ, lại còn là một huyện thành nhỏ nên từ thành phố Kinh Thị không có xe lửa hoặc máy bay trực tiếp đi thẳng về mà phải qua trung chuyển, nhưng xe buýt vừa chậm vừa không an toàn, cũng hết cách nên Kiều Nhan đành lựa chọn những giải pháp trung chuyển tốt nhất mà thôi.
Cô dự định từ thành phố Kinh Thị đi chuyến bay gần nhất tới Ma Đô, nhưng vì không còn hạng phổ thông đành phải mua hạng thương gia, sau đó ở Ma Đô bắt tàu lửa tới huyện thành, cuối cùng là di chuyển xe buýt về huyện Đồng Mộc nơi cha Kiều đang nằm viện.
Tuyến đường cứ như vậy mà quyết định trước, tiếp theo Kiều Nhan có động tác rất nhanh xử lý hết tất cả những đồ vật trong phòng mà nguyên chủ sở hữu, dẫn đến trong phòng giờ đây trống trải, trở lại hình ảnh đầu tiên mà nguyên chủ thuê nó, nơi chưa từng có người dọn đến ở.
Lần cuối, Kiều Nhan nhìn lại một lần nữa căn phòng trọ trống rỗng, đem toàn bộ chìa khoá và thẻ phòng ở đặt trên bàn, sau đó mang theo hành lý không nhiều của mình bước ra ngoài, khoá cửa lại, xoay người rời đi.
Từ nay về sau, đoạn kí ức tình cảm đầy thị phi kia của nguyên chủ trong trí nhớ được phủ đầy bụi.
Kiều Nhan không quay đầu lại, mang tinh thần thoải mái tràn đầy tiến thẳng ra sân bay.
Hành lý của cô gói gọn trong một vali nhỏ chỉ là quần áo cùng balo trên lưng chứa một ít giấy tờ quan trọng như là bằng tốt nghiệp cùng chứng minh nhân dân mà thôi.
Trên xe taxi, anh tài xế trung niên nghe phát âm là tiếng Bắc Kinh của cô, còn tưởng rằng cô là người địa phương muốn đi du lịch, chợt nhớ đến đứa con gái nhỏ ở nhà, toàn bộ đoạn đường đi là cảm thán việc quản lý trông nom cô gái nhỏ bây giờ khó khăn, cả ngày cứ thích chạy ra bên ngoài không chịu ở nhà để tránh hoạ xảy ra.
Kiều Nhan yên lặng không lên tiếng mà nghe một người làm cha than thở, chỉ thuận miệng trả lời hai ba câu, dọc đường đi là một cuộc nói chuyện hoà hợp.
Chỉ là khi xe chạy ngang khách sạn Charles, nhìn đến nơi đó có chút quen thuộc, vẻ mặt hiện lên một ít hoảng hốt.
Chính nơi đây, trong một đêm thần xui quỷ khiến cô đã đánh mất đi kiếp trước của mình và lần đầu tiên của con gái ở kiếp này.
Nói không thèm để ý là không thể nào, tất cả thiệt thòi và khó chịu đều bị dồn nén ở trong lòng mà thôi.
Chuyện cũng đã xảy ra, cũng không ai đúng ai sai, người ta còn bồi thường cho mình, cô không thể níu chặt lấy sai lầm đó để làm cái gì, dù sao có thể làm lại cuộc đời mới đã là vận mệnh lớn rồi, những điều khác không thể cưỡng cầu tới hoàn hảo được.
Nghĩ vậy, Kiều Nhan chm rãi phun một bãi nước bọt sau đó kéo kính xe ghế sau lên.
Cô chỉ muốn hứng một chút gió, đem phiền não không cần thiết thổi bay đi, về sau chú tâm tận lực mà xây dựng cuộc sống mới đến nơi đến chốn.
Nhưng mà vừa ngẩng đầu nhìn lại, trong tầm mắt liền thoáng qua một bóng người quen thuộc.
Trước cửa khác sạn Charles một người đàn ông đang lôi kéo một người, đó không phải là Triệu Cảnh Hàn bạn trai cũ sao.
Giờ này hắn không ở công ty của mình để làm việc, lại chạy đến khách sạn làm gì chứ, còn cùng một cô gái đang khóc như hoa lê dưới mưa lôi lôi kéo kéo dây dưa mà không thấy xấu hổ sao.
Nói tới hai chữ không xấu hổ này, làm Kiều Nhan nhớ đến một người, nhịn không được tò mò mà thò đầu ra xem.
Đúng lúc tại giao lộ gặp đèn đỏ, anh tài xế dừng xe lại đợi, làm cho Kiều Nhan dễ dàng nhìn thấy tình huống đang xảy ra bên kia đường hơn.
Hai người kia còn đang cửa khách sạn dây dưa quấn quýt, không biết là ở ngược luyến tình thâm vẫn là biến hình liếc mắt đưa tình, dù sao trong chốc lát thân trong chốc lát ôm trong chốc lát khóc thập phần phấn khích, đưa tới một vòng người vây xem lại còn không tự biết.
Đèn xanh đèn đỏ biến hóa, xe taxi tiếp tục đi trước.
Kiều Nhan nhìn qua kính chiếu hậu, đã thấy Triệu Cảnh Hàn một người đàn ông mười phần mạnh mẽ đã không màng đến từng nắm đấm yếu mềm của cô gái nhỏ đánh vào ngực mình, cứ như thế liền ôm lên ngang eo thành kiểu ôm công chúa và bước vào cửa lớn khách sạn, còn chuyện phát sinh sau đó mọi người có thể nghĩ.
Không giống như đám người đang xúm lại theo dõi vỗ tay bốp bốp cảm xúc thương nhớ cho một thời tuổi trẻ tốt đẹp thì với Kiều Nhan chỉ muốn viết hai chữ "xấu hổ"
Ở phía xa xa quan sát thật tốt, cảm giác như là người bình thường trong thế giới đột nhiên xôngh ra hai người có bệnh thần kinh đần độn.
Còn nói về một thời thanh xuân sao, làm ơn đi, hai người đó tuổi cộng lại cũng hơn năm mươi rồi thanh xuân nỗi gì chứ, người ta gọi thanh xuân là cái tuổi mười bảy mười tám của thiếu niên thiếu nữ đó.
Kiều Nhan lắc đầu bấm cửa xe keó kính lên, may mắn là bản thân đã cùng bọn họ vạch rõ giới hạn, nếu không thì thật lo lắng sẽ có một ngày chính mình sẽ trở thành heo mà rơi mất đi chỉ số thông minh.
Trải qua một chuyện vui nho nhỏ này, xe taxi đi thẳng một đường quẹo vào sân bay.
Kiều Nhan trả tiền xe, từ biệt anh tài xế đứng tuổi đang có vẻ mặt chưa được nói thoả mãn, đi thẳng kéo hành lý vào đại sảnh sân bay.
Thời gian cất cánh của chuyến bay sắp tới, nên Kiều Nhan đi lấy vé máy bay trước sau đó mới gởi hành lý, tiếp theo là thuận lợi đi vào phòng khách quý khoang hạng nhất chờ đợi giờ lên máy bay.
Đăng ký xong, Kiều Nhan gọi điện thoại về nhà.
Trước tiên nàng muốn biết số tiền 10 vạn kia mẹ Kiều đã nhận được không, sau là việc cha Kiều không vì viện phí mà bị đuổi khỏi bệnh viện, thì mới thông báo việc mình quay trở về, nói rõ sẽ ngồi máy bay về nàh để mẹ Kiều an tâm.
Mẹ Kiều hỏi nàng về thời gian trở về nhà, dặn nàng trên đường chú ý đến an toàn, dặn đi dặn lại nhiều lần cho tới khi nhớ tới thời gian nói điện thoại quá dài sẽ hao phí tiền nên vội vàng cúp máy nhanh gọn.
Kiều Nhan cầm điện thoại trong tay đứng yên một chỗ trong chốc lát, sau đấy là giật mình cảm xúc thương xót nguyên chủ đã có một gia đình tốt, nhưng mà trắc trở quá nhiều, nhà đã vốn không giàu mà hoạ vô đơn chí, nghèo đến một xu không dính túi.
Nhưng không sao, bây giờ nàng đã có tiền, nói nhiều thì không thể nhưng ít ra là đủ tiền trị hết bệnh cho cha.
Kiều Nhan sờ sờ ba lô, bên trong là một ngàn vạn được dấu kỹ trong bọc, dấu trong lòng ngực vẫn còn thấy nóng.
Theo tình hình hiện tại, đoán chừng nàng mới trở thành phú bà ngàn vạn không lâu.
"Ai, yên tâm đi, sớm muộn gì ta sẽ tìm lại các ngươi về." Kiều Nhan thở dài, nắm chặt tay quyết tâm..
Dù sao thì tiền là chết, người là sống, tiền không có còn có thể kiếm, chứ người mà không còn biết đâu mà tìm.
Hơn nữa phân tích cho tỉ mỉ thì cũng đã có cả trăm ngàn lý do vì đây cũng là của nguyên chủ để lại, dùng để chi phí cho người nhà của nguyên chủ cũng là chính đáng.
Ôm lấy suy nghĩ dung dung thoải mái, Kiều Nhan theo tiếng loa thông báo mà bước lên máy bay.
Ma Đô là sân bay quốc tế, bay tới nơi đó ở khoang phổ thông cơ bản đều đã kín chỗ, nhưng ở khoang hạng nhất vẫn như cũ là thoáng đãng rộng rãi, người ngồi thưa thớt.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Kiều Nhan ngồi khoang hạng nhất, bước lên liếc mắt một cái nhìn thấy trong không gian phía truớc đầu phi cơ chỉ chừng được mười ghế ngồi được bố trí cách xa nhau đủ cho khoảng không gian riêng tư từng cá nhân.
Nàng đi lên phía trước kiểm tra một chút, nghe nói khoang hạng nhất không chỉ có phương tiện cao cấp, phục vụ cũng tốt lắm, có khả năng chiếu phim hoặc phát kịch, còn có thức ăn và thức uống cao cấp.
Đúng là tư bản chủ nghĩa đại ác, cứ như thế mà hưởng thụ.
Nội tâm Kiều Nhan mặc niệm tội ác ba giây, sau đó liền ha da đi tìm vị trí của mình, ngồi vào ghế thử mát xa một chút, lập tức có tiếp viên hàng không tươi cười vui vẻ tới hỏi nhu cầu.
Có nữ tiếp viên hàng không hỗ trợ cùng phục vụ, Kiều Nhan nghĩ gọi một phần đồ ngọt cùng nước trái cây, sau đó lại ở tại chỗ ngồi mở cái bàn nhỏ ra chờ đợi đồ ăn được mang ra vừa xem phim vừa ăn, sau đó sẽ chợp mắt một chút thì sẽ thấy tới nơi.
Chiếc bánh ngọt sôcôla có hương vị không tệ, Kiều Nhan hạnh phúc nheo hí mắt, thầm nghĩ cuộc sống như thế thật tốt.
Cho nên, về sau nàng nhất định phải cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó có đầy đủ tiền, sẽ mua ngay biệt thự, ngồi khoang hạng nhất, ăn những món bánh ngọt cao cấp, nói không chừng sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới ngắm cảnh đẹp cùng trai đẹp, chẳng phải là rất vui vẻ tốt đẹp sao.
Đây mới chính là điều Kiều Nhan mong muốn, bỏ đi cái gì mà tình tình yêu yêu đi, nó căn bản không thích hợp với nàng.
Đang lúc Kiều Nhan liếm bơ mặc sức tưởng tượng tương lai thì đột nhiên trước mặt là một hình ảnh cao lớn bước tới, che đi ánh sáng trên đầu nàng.
Kiều Nhan theo bản năng ngẩng đầu nhìn, lập tức đập vào trong mắt là một đôi mắt phượng thâm thúy lạnh tanh, trong đó hiện lên vẻ ngoài ý muốn sâu sắc, nhưng rất mau bình tĩnh lại, trong sâu thẳm không dậy nổi một chút gợn sóng.
"Triệu tiên sinh" Kiều Nhan lặng đi một chú mới kịp phản ứng, lập tức lễ phép gật đầu ân cần thăm hỏi.
Người đàn ông trước mắt này là ba ba của Triệu Cảnh Hàn - Triệu đầu heo, đối tượng tình một đêm của nàng, đại bá đạo tổng tài Triệu Quân Khiêm.
Kiều Nhan cho rằng sau đêm đó từ biệt, bọn họ sẽ không còn gặp mặt nhau nữa, không nghĩ tới có thể gặp gỡ ở nơi này, duyên phận vẫn là phát triển quá tốt đi.
"Kiều tiểu thư, không nghĩ lại gặp gỡ nơi này." Triệu Quân Khiêm gật đầu đáp lại, nói ra chính điều mà con tim Kiều Nhan nói.
Kiều Nhan mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Đối phương cũng là một thái độ xa cách lãnh đạm, nhìn qua cũng chỉ là đột nhiên nhìn thấy nàng, lịch sự mà lên tiếng chào hỏi, cũng không có tính tiến thêm điều gì.
Hai người phảng phất chỉ là người xa lạ có duyên gặp qua một lần, chào hỏi xong liền ai về chỗ nấy, người ngoài cũng không nhìn ra, bọn họ đã từng có quan hệ với nhau, như vậy vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Bí thư Lý đi theo phía sau Triệu Quân Khiêm bước vào, nhìn thấy Kiều Nhan chớp mắt kinh ngạc một cái, ánh mắt lập tức chuyển hướng ông chủ nhà hắn, kết quả đối phương vẫn đang bình tĩnh như lúc ban đầu, coi như không có một chút phản ứng đặc biệt.
Kiều Nhan hướng Bí thư Lý cười một cái, sau đ1o không thèm để ý đến bọn hắn nữa, tiếp tục chuyên tâm ăn bánh ngọt trên bàn nhỏ, thuận tiện còn chăm chú đến bộ phim điện ảnh có tình tiết hấp dẫn đặc sắc.
Đại bá đạo tổng tài tuy rằng khắc sâu ấn tượng, nhưng là cố ý không thèm nói chuyện, đối nàng cũng liền không có ảnh hưởng gì .
Về sau chắc hẳn cũng sẽ không cùng xuất hiện nữa, nghĩ nhiều làm gì, không nên lo sợ nhiều.
Kiều Nhan xua đuổi lo lắng tự mình suy nghĩ trấn an thông suốt, rất nhanh liền đắm chìm trong mỹ thực cùng trong điện ảnh, chuyện gặp Triệu Quân Khiêm liền quên mất.
Cho đến khi Bí thư Lý không thể ngồi yên vị trí của hắn mà đi ngược qua chỗ trống bên cạnh Kiều Nhan ngồi xuống, bắt đầu muốn cùng Kiều Nhan nói chuyện phiếm, nàng mới không thể không dừng việc bản thân mình tự vui vẻ.
"Anh có việc" Kiều Nhan gỡ tai nghe xuống hỏi.
Bí thư Lý cười ôn hòa, đẩy đẩy gọng kiếng, hỏi, "Kiều tiểu thư chuẩn bị đi Ma Đô chơi vài ngày sao"
"Àh, nói chung là muốn ở nơi đó một thời gian ngắn." sắc mặt không thay đổi của Kiều Nhan bỗng có chút hoảng.
Tuy rằng nàng ưa thích mẫu người đàn ông tinh anh như Bí thư Lý nhưng nhìn đối phương có nụ cười đầy nham hiểm, có thể nhìn thấy không có chút gì hảo ý, hơn nữa đối phương là người của đại bá đạo tổng tài, nhưng là đối phương cười đến một bộ nham hiểm bộ dáng, thoạt nhìn có chút không có hảo ý a, hơn nữa đối phương vẫn là lớn bá đạo tổng tài người.
Trong nháy mắt Kiều Nhan liền nổi lên kiêng kị, cảm giác cả người nổi tóc gáy, như là bị hồ ly xảo trá theo dõi.
Nghe được nàng nói như thế, vẻ mặt Bí thư Lý vẫn đang nở nụ cười ôn hòa, nhưng trên thấu kính xẹt qua một tia lưu quang.
"Phong cảnh Ma Đô xác thực đẹp, Kiều tiểu thư có dịp nên đi ngắm cảnh xung quanh một chút, hơn nữa ở bên ngoài thành phố có một nhà hàng Pháp ăn rất ngon." Hắn nhìn nhìn đồ ăn Kiều Nhan ăn một nửa, chân thành đề nghị.
Kiều Nhan chẳng biết có được không, chỉ là cho mặt mũi gật gật đầu, tỏ vẻ có rảnh sẽ đi chỗ đó nếm thử.
Ăn thử cái quỷ gì chứ, tiền của nàng là để dùng cho cha Kiều chữa bệnh, thay đổi gia cảnh của họ Kiều, còn một chút là làm tiền vốn đầu tư, nào còn có tiền nhàn rỗi và thời gian rỗi đi thử đồ ăn Pháp .
"Vậy hai người thì sao, chị xinh đẹp kia đâu sao không đi cùng" Kiều Nhan nội tâm châm chọc, trên mặt rất bình tĩnh nói sang chuyện khác.
Không biết tại sao Bí thư Lý bỗng nhiên nhìn nàng một cái thật sâu, nhắc đến cô gái kia chỉ là trợ lý của ông chủ nhà hắn, bình thường đi công tác đều là hắn đi cùng, giống như đang cố ý giải thích cái gì.
Kiều Nhan lại có cảm giác, lại không biết có ý gì.
Nhưng điều này chả ảnh hưởng gì đến nàng, nàng có cảm giác người này quá mức khôn khéo trong đầu đều là những đường cong nhỏ, nói chuyện phiếm mà trong lời nói toàn chứa gai, nghe rất mệt tâm.
Cũng may đại bá đạo tổng tài, ông chủ của Lý thành tinh kêu hắn, rốt cục giải thoát cho Kiều Nhan, nhịn không được lắc đầu, cảm thấy quyết định cách xa bọn họ quả thực chính xác.
Đúng là không cùng hệ, qúa mệt, không muốn yêu thương gì nữa.