Nhìn con nuôi cũ quỳ gối trước mặt mình, Tần Chinh vui buồn khó phân mà mở miệng: "Thay Bạch gia chịu phạt?"
Gột rửa dưới ánh mắt dường như nhìn thấu mọi thứ của đối phương, Tần Tử Hành chỉ cảm thấy tất cả tâm tư cố ý giấu giếm của mình đều không có chỗ che giấu. Chuyện cho tới bây giờ, không ít người đều cho rằng Bạch Thời Niên nhảy lầu là vì tình mà tổn thương. Nếu như mình không đứng ra tỏ thái độ, như vậy thanh danh của y trong giới sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
"Vâng."
Trái phải đã rơi xuống đáy cốc, Tần Tử Hành căng da đầu mà xây dựng nhân thiết thâm tình: "Tuy rằng không biết Thời Niên rốt cuộc đã làm cái gì, nhưng cháu nguyện ý thay em ấy chịu phạt."
Nể tình đồng tộc, Tần Chinh đối với hắn cũng không thể tàn nhẫn như đối đãi với Bạch gia.
"Ồ?" Từ trên cao nhìn xuống đối phương, thanh âm Tần Chinh so với nhiệt độ mùa đông này càng thêm lạnh lẽo, "Cậu ta thiếu Quý Lam một cái mạng, cái này cậu cũng muốn thay cậu ta trả sao?"
Nếu như lúc trước không phải hắn kịp thời chạy tới, thỏ con nhà mình sẽ hồn phi phách tán bỏ mình.
"Cháu......." Không nghĩ tới ân oán hai nhà Tần Bạch lại liên lụy đến một mạng người, Tần Tử Hành há miệng, lẩm bẩm nói không nên lời, hơi ngửa đầu nhìn về phía "Quý Lam". Hắn chỉ hy vọng đối phương có thể mềm lòng thay mình nói tốt vài câu.
So với Bạch Thời Niên ngày càng tiều tụy, thiếu niên lúc này quả thực xinh đẹp đến kinh người. Gương mặt trẻ con dần dần nẩy nở, mỗi một cái nhíu mày và nụ cười của cậu đều tràn đầy khí chất. Nửa năm trôi qua, đối phương đã sớm bất tri bất giác biến thành một người khiến Tần Tử Hành hoàn toàn xa lạ.
Nhìn ra đáy mắt đối phương cũng không có luyến tiếc cùng yêu thương đối với Bạch Thời Niên, Quý Lam Xuyên nắm lấy bàn tay to lớn của Tần Chinh: "Chúng ta đi thôi."
Cho đến ngày nay, cậu thực sự cảm thấy bi ai cho thụ chính.
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nếu như lần này Bạch Thời Niên có thể tìm được đường sống trong chỗ chết một lần nữa. Cậu liền nguyện ý buông tha đối phương, triệt để chấm dứt đoạn nghiệt duyên này.
Dù sao quãng đời còn lại sau này, cậu còn có rất nhiều chuyện khác phải bận rộn.
Đem mình vây trong ân ân oán oán của vai chính công thụ, vốn không phải là việc mua bán thua lỗ mà Quý Lam Xuyên sẽ làm.
Những cánh hoa cúc trắng mỏng manh rơi vãi khắp mặt đất, Tần Tử Hành nhìn bóng lưng hai người Tần Chinh cầm tay nhau rời đi, đột nhiên có chút hối hận vì sự lựa chọn của mình ở ôn tuyền sơn trang. Nếu lúc đó hắn muốn Quý Lam mà không phải Thời Niên, tất cả chuyện phiền này cũng sẽ không phát sinh.
Là hắn mắt vụng về, nhầm trân châu thành mắt cá, hiện giờ bị Tần gia ghét bỏ lại bị Bạch gia nhắm vào, căn bản cũng không có cách nào ở M thành đông sơn tái khởi.
Những "Bạn bè" ngày xưa nịnh nọt lấy lòng hắn, hiện tại đều trở thành chứng nhân cho sự sỉ nhục chật vật của hắn.
Vốn tưởng rằng, năng lực thiên phú của mình cũng không thua Tần Chinh, nhưng mãi đến khi mất đi hào quang chói mắt của đại thiếu gia Tần gia, Tần Tử Hành mới giật mình phát hiện, giữa mình và đối phương cách nhau một khoảng cách vô hình không thể vượt qua.
"Tôi không thích ánh mắt của nó nhìn em." Đem tay thiếu niên nhét vào túi áo của mình, Tần tam gia nhíu mày có chút ăn giấm nói.
Phương Văn làm việc vẫn không đủ lưu loát, hôn lễ đang đến gần, hắn phải mau chóng làm cho đối phương biến mất khỏi mắt con thỏ con càng sớm càng tốt.
Cảm thấy biểu tình của nam nhân lúc này hết sức đáng yêu, Quý Lam Xuyên làm nũng nhéo nhéo ngón tay đối phương: "Anh ta chỉ thích đuổi theo người mà anh ta không chiếm được thôi."
"Vậy chẳng phải nó sẽ luôn thích em sao?" Chiếc nhẫn lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay, Tần Chinh dừng bước, hừ lạnh một tiếng, "Tôi không cho phép."
"Được được được, đều nghe ngài." Quý Lâm Xuyên cười khanh khách nhìn hắn, giống như một đứa trẻ mà kéo cánh tay đối phương đi về phía trước, "Đi thôi, chúng ta về nhà thôi."
Mặc kệ vai chính công thụ suy nghĩ như thế nào, trong nguyên tác cậu chỉ là một tiểu pháo hôi không mấy nổi bật, trong lòng cậu yêu duy nhất cũng chỉ có một mình Tần Chinh.
*
Ra tháng Giêng, Quý Lam Xuyên cuối cùng cũng nhận được chiếc nhẫn cưới mà mình thiết kế sau mấy đêm dài vội vã. Nắm lấy hộp nhung nhỏ trong lòng bàn tay, cậu đột nhiên có chút lý giải tâm tình Tần Chinh lúc ấy đem nhẫn giấu trong phòng làm việc.
Cho dù sớm đã xác định tình cảm lẫn nhau, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút hưng phấn và rụt rè khó hiểu.
Hôm nay là ngày cậu và Tần Chinh hẹn đi thử lễ phục, Trịnh thúc trở về cương vị đang ở dưới lầu cười tủm tỉm chờ, đồng thời cũng không quên dặn dò Lý Khánh lái xe chậm hơn một chút.
Tuy nói giữa nam nhân không có gả cưới, nhưng từ ánh mắt càng ngày càng vui mừng từ ái của Trương mụ, Quý Lam Xuyên vẫn cảm giác được một loại hơi thở "Đợi gả".
Sau khi lên kế hoạch và tính toán kỹ lưỡng, ngày cưới của hai người liền được ấn định vào cuối tháng 3 đông đi xuân tới.
Làm tóc xong đi xuống lầu, Quý Lam Xuyên liếc mắt một cái, liền nhìn thấy nam nhân đang ngồi uống trà đợi mình trong phòng khách. Hình ảnh này quen thuộc đến mức, khiến cậu bất giác nhớ lại cảnh tượng hai người lần đầu gặp nhau.
Lúc đó, cậu vẫn là một mạt du hồn vừa mới xuyên qua trong sách, luôn nơm nớp lo sợ sẽ bị tổng tài ba ba hỉ nộ không hiện ra trong nguyên tác sẽ đuổi mình ra khỏi nhà.
Khác với ngụy trang lúc đầu cụp mi rũ mắt, Quý Lam Xuyên dựa vào tay vịn, khóe miệng nhếch lên gọi đối phương một tiếng: "Tần Chinh."
"Không lớn không nhỏ."
Giả bộ tức giận đặt chén trà xuống, Tần Chinh ngửa đầu vẫy vẫy tay với thiếu niên: "Chuẩn bị xong hết chưa?"
Chi tiết về kích thước đã được đo lường từ lâu, hai người hôm nay ra ngoài, chỉ là để thử quần áo đặt làm riêng.
Có chút ngoài ý muốn là Tần Chinh không cho mời thợ đặt lễ phục tới cửa, Quý Lam Xuyên gật gật đầu, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đối phương: "Xong rồi ạ, đã để ngài chờ lâu."
Khẽ khom người, thiếu niên theo thói quen hôn lên một bên mặt nam nhân, dư quang quét tới Trịnh thúc từ bên ngoài trở về, cậu mới hậu tri hậu giác ý thức được trong nhà cũ không chỉ có hai người bọn họ.
"Xấu hổ cái gì." Thấy Trịnh thúc khó hiểu gật đầu với mình, Tần Chinh đứng dậy, thoải mái mà hôn lên môi thiếu niên một cái, "Đi thôi."
Nấu cơm dọn phòng tuy rằng có chút phiền phức, nhưng Tần Chinh rất thích cuộc sống riêng tư chỉ có mình cùng con thỏ con. Cho dù ở cùng một phòng cái gì cũng không nói, hắn cũng có thể cảm nhận được một loại hạnh phúc từ trong tản mát ra ngoài.
Khỏi bàn đến những điên loan đảo phượng sau khi đóng cửa, càng làm cho Tần Tam gia độc thân hơn 30 năm thực tủy biết vị, ý còn chưa thỏa mãn.
—— May mà nhà cũ vốn có quy củ ban đêm không cho phép người khác ở lại, nếu không, hắn thật đúng là có xúc động muốn đổi nhà cùng con thỏ.
*
Tuy rằng thân hình bất đồng, nhưng Tần Chinh cùng Quý Lam Xuyên hai người đều là cái giá quần áo trời sinh. Sau khi nhìn thấy hiệu quả hai người mặc thử, nhà thiết kế chỉ sửa đổi một chút nhỏ để hướng tới sự hoàn mỹ.
Hai đại nam nhân kết hôn, tự nhiên sẽ không giống như hôn lễ bình thường như chuẩn bị váy cưới cùng Tú Hòa phục. Nhưng dù vậy, Quý Lam Xuyên cũng thử đến sáu bộ, chờ chọn giày da trang sức phối hợp với lễ phục, thiếu niên chưa từng trải qua tình huống như vậy sớm đã mệt đến nói không nên lời.
"Tiền đồ." Ý bảo đối phương dựa vào người mình, Tần Chinh ngửa đầu nhìn sắc trời đen nhánh, "Gần đây có một đầu bếp bánh ngọt mới nổi ở M thành, hôm nay vừa vặn có thể em đi nếm thử."
Cách quần áo sờ sờ mấy khối cơ bụng thật vất vả mới giữ được, Quý Lam Xuyên rối rắm nhỏ giọng nói thầm: "Sẽ mập."
"Mập một chút mới tốt." Săn sóc thay thiếu niên mở cửa xe, Tần Chinh ý vị không rõ thấp giọng cười nói, "Bế lên mới thoải mái."
Trong đầu Quý Lam Xuyên lập tức nhảy ra một số hình ảnh không hài hòa nào đó, rũ mắt nắm chặt hộp nhẫn trong túi, vành tai thiếu niên nhiễm một tầng màu đỏ.
"Lại đang suy nghĩ lung tung cái gì?" Biết rõ cố hỏi, Tần tam gia giả đứng đắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai đối phương, "Thật sự là một đứa trẻ hư."
Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tài xế Lý Khánh nhấn chân ga, rất nhanh liền đưa "Trai hư" cùng "Bố lớn" đến dưới lầu khách sạn.
Đây là tòa nhà cao nhất của M thành. Nơi hai người muốn đi chính là nhà hàng có đài quan sát nằm ở trên tầng cao nhất.
Không hiểu sao cảm thấy tư thế ăn cơm hôm nay quá long trọng, trong lòng Quý Lam Xuyên đột nhiên dâng lên một tia khẩn trương. Nhưng sau khi nhìn thấy những vị khách khác dùng cơm trên tầng cao nhất, trong lòng cậu lại âm thầm phỉ nhổ mình bổ não quá nhiều.
Tiêu sái tùy hứng, sau khi thức ăn đủ màu sắc hương vị bày lên bàn, thiếu niên vui vẻ mà quên mất chút không được tự nhiên lúc mới vào cửa. Vì thế, thẳng đến khi nuốt xuống một ngụm kem vani cuối cùng, cậu mới chậm nửa nhịp mà phản ứng lại, những vị khách khác đã lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.
Tiếng đàn violon êm dịu du dương vang lên, xuyên thấu qua mái vòm thủy tinh khổng lồ, Quý Lam Xuyên có thể nhìn thấy rõ ràng những vì sao trên bầu trời đêm không bị ánh đèn che khuất. Trái tim đập nhanh khiến người ta tê dại tay chân, mắt phượng thiếu niên hơi mở, gần như ngây người nhìn nam nhân đẩy ghế ngồi ra, trịnh trọng mà thâm tình quỳ gối trước mặt mình ——
"Bảo bối, tôi yêu em, gả cho tôi được không?"
Nam nhi dưới gối có hoàng kim, ngoại trừ ở trước mộ ba mẹ, cả đời này Tần Chinh chưa bao giờ cúi đầu quỳ trước người khác. Hắn không hiểu sự lãng mạn giữa người trẻ tuổi, cho nên chỉ có thể ngay thẳng mà dâng lên một tấm chân tâm của mình.
Tần Chinh đã suy nghĩ rất lâu về màn cầu hôn vội vàng trong văn phòng, cuối cùng hôm nay cũng tìm được cơ hội để bù đắp cho tiếc nuối trong lòng.
"Làm sao bây giờ." Khi nói chuyện mang theo giọng mũi, Quý Lam Xuyên rũ mắt nhìn vào mắt nam nhân, "Nhẫn đều đã đeo ở trên tay em rồi."
Đã sớm đoán được thiếu niên sẽ nói như vậy, Tần Chinh vừa định lấy ra công chứng thừa kế tài sản giấu dưới bó hoa trong xe ăn, liền thấy trong tay thiếu niên đột nhiên có thêm một cái hộp nhung đen tinh xảo.
Đó là một đôi nhẫn bạc trắng một lớn một nhỏ, hình dáng cổ xưa đơn giản. Dưới ánh đèn cùng sao trời chiếu rọi, hoa văn vân vàng nhạt mỏng manh tinh xảo, phản chiếu ánh sáng đẹp đẽ mà không chói mắt. Sơn sương mù vì lam, công đức kim quang, Quý Lam Xuyên vứt bỏ rất nhiều bản nháp, mới định ra kiểu dáng đơn giản lại không mất ngụ ý này.
"Vốn định chờ một thời gian nữa sẽ đeo cho ngài." Nhẹ nhàng kéo người kia đứng dậy, khóe miệng thiếu niên mang theo nụ cười, đáy mắt lại cất giấu hai tia nước nhàn nhạt, "Tần Chinh, em cũng thật sự rất yêu anh."
Đều nói tình cờ gặp gỡ là huyền diệu vô cùng, lúc mới xuyên sách, ai có thể nghĩ đến, cậu sẽ cùng Tần tam gia không hề giao thoa lại cùng một chỗ.
Thiên đạo vô thường, quãng đời còn lại rất dài, cậu muốn làm đệ nhất thiên sư của Z quốc, yêu nam nhân mà mình yêu nhất trên thế giới.
Bầu trời đầy sao bao la, phản chiếu cặp đôi đang hôn nhau dịu dàng dưới đó, dòng định mệnh đã được thiết lập sớm đã bị phá vỡ hoàn toàn. Không cần phải phô trương ở trước mặt truyền thông, chân tình giữa Tần tam gia và thỏ con, tự có thời gian trong quá khứ và tương lai là bằng chứng.
- ----HOÀN CHÍNH VĂN-----
Editor:
Cuối cùng cũng hoàn rồi.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện trong suốt thời gian qua. Trong quá trình edit còn có nhiều chỗ thiếu sót, mong mọi người thông cảm 😚
Chỉ còn 2 phiên ngoại nữa là chúng ta sẽ chào tạm biệt Quý thiên sư và Tần tam gia. Nghe có vẻ buồn ghê đấy. Hic!😢
Hẹn gặp mọi người ở hố sau nha! Bye bye 👋🏻
Tạm biệt năm 2022, chuẩn bị chào đón năm 2023 với đầy những điều tốt đẹp ♥️