Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 102



Đầu tháng ba ban đêm thường lạnh hơn ban ngày, ánh nến leo lắt.

Khương Nịnh Bảo ngồi trước gương đồng, nhìn nữ tử mỹ lệ trong gương, nàng lấy lược gỗ đào chải chuốt mái tóc đen dài tới eo.

Cha mẹ đã bình an trở về, nụ cười trên khóe miệng nàng rạng rỡ.

Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện sau lưng nàng, mang theo cỗ hơi thở tươi mát sau khi tắm gội, cầm chiếc lược gỗ đào trong tay nàng, động tác dịu dàng chải chuốt mái tóc mềm mại của của nàng.

"Nịnh Bảo, Tạ Thất vừa mới nói một chuyện, Tần Vương phi chuyển dạ rồi, tình hình rất nguy hiểm." Tay Định Quốc Công xuyên qua mái tóc Khương Nịnh Bảo, mở miệng nói.

Khương Nịnh Bảo kinh ngạc quay đầu nhìn hai mắt thâm sâu của Định Quốc Công: "Dương Thư Thanh ra tay sao?"

"Ừ, Tần Vương cũng biết, còn giúp nàng ta dọn dẹp." Định Quốc Công buông lược gỗ đào trong tay, thừa dịp Nịnh Bảo khiếp sợ, đột nhiên ôm ngang nàng lên, đi nhanh tới giường lớn thả nàng lên, sau đó leo lên giường ôm lấy nàng.

Khương Nịnh Bảo vùi mình trong lồng ngực rắn chắc của Định Quốc Công, chóp mũi tràn đầy hơi thở nam tính.

"Tần Vương điên rồi sao, đó cũng là con hắn, hổ dữ không ăn thịt con, hắn đây là gián tiếp mưu sát con mình." Thanh âm của nàng mơ hồ lộ ra kích động và phẫn nộ.

Tần Vương này đúng là tra nam cặn bã!

Định Quốc Công thản nhiên nói: "Đứa nhỏ sẽ bình an sinh ra, nhưng Tần Vương phi có khả năng bị bỏ mẹ giữ lại con."

Toàn thân Khương Nịnh Bảo cứng đờ, trong lòng đột nhiên dâng lên hàn ý, Tần Vương phi có thể bình an mang thai mười tháng, thủ đoạn của nàng ta có lẽ cũng cao tay.

Nàng không tin lúc Tần Vương phi sinh con không có chuẩn bị chu đáo, nhưng mà không chịu nổi có tới hai người muốn nàng chết, một người là nữ chính, một người là Tần Vương bên gối nàng.

Vận khí của Dương Thư Thanh vẫn còn chưa biến mất, Tần Vương phi chỉ là một vai phụ nho nhỏ dĩ nhiên sẽ thành bia đỡ đạn.

"Nữ nhân sinh con giống như đi qua Quỷ Môn Quan, không chỉ chuẩn bị tốt cho bản thân, còn phải đề phòng người khác ra tay, làm nữ nhân thật không dễ dàng."

Nhất là người bên gối còn không đáng tin cậy, Khương Nịnh Bảo nhịn không được cảm thán một câu, nữ nhân nhà giàu ở cổ đại sinh con so với nữ nhân hiện đại khốn khổ hơn rất nhiều.

Đủ loại đấu đá nhau.

"Dương Thư Thanh giả mang thai, Tần Vương phi nếu không còn, lòng Tần Vương sẽ hướng về Dương Thư Thanh, lúc đó ai tới vạch trần nàng ta, giờ ta nghĩ, dù là vạch trần chân tướng, đoán chừng Tần Vương cũng không để ý, đứa nhỏ Thiến Dung mang thai cũng là con nối dõi của hắn, nói không chừng còn có thể giúp đỡ Dương Thư Thanh giấu giếm."

Càng nói ấn đường Khương Nịnh Bảo càng nhăn lại.

"Có khả năng này."

Trong ánh nến, khuôn mặt tuấn tú của Định Quốc Công mờ mịt không rõ ràng, hắn trầm thấp nói một câu: "Nịnh Bảo, Dương Trắc phi này có chút kỳ lạ, ta phái thị vệ xuống tay với nàng ta, nàng ta mỗi lần đều có thể biến nguy thành an, thị vệ của ta còn thiếu chút nữa bị thương và bại lộ."

Vốn dĩ Định Quốc Công không muốn nói ra việc này, nhưng Dương Thư Thanh này vẫn luôn ngầm mưu hại Nịnh Bảo, hiện giờ An Viễn Hầu đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với nàng, đúng là thời cơ xuống tay tốt.

Ai ngờ lại nhiều lần thất thủ.

"Buổi chiều ta tới chùa Thanh Thủy một chuyến, cao tăng nói Dương Trắc phi có khí vận lớn, tuy nói trước mắt vận khí đã tiêu tan rất nhiều, nhưng tính mạng không đến đường chết."

"Sau này nàng đối phó nàng ta nên cẩn thận một chút, nàng ta không phải người đơn giản."

Định Quốc Công không che giấu được lo lắng, Dương Trắc phi vô cùng hận Nịnh Bảo, đây là tai họa ngầm nhưng hiện tại lại không cách nào trừ tận gốc, chỉ có thể phòng bị.

Khương Nịnh Bảo khiếp sợ, nàng không ngờ ở thời điểm nàng không biết, Định Quốc Công đã xuống tay với nữ chủ vài lần nhưng không thành công, chuyện này cũng không khó lý giải.

Dương Thư Thanh là nữ chính.

Nàng cũng không phải loại người đoản mệnh, mạng của nàng vô cùng lớn, Dương Thư Thanh cùng nàng giao phong mấy lần, kỳ thật nàng còn chiếm thế thượng phong, cho nên Dương Thư Thanh muốn đối phó nàng cũng không dễ dàng.

"Quốc Công gia, chàng yên tâm, mạng ta không ai có thể đoạt được đâu, Dương Thư Thanh cũng không thể, mỗi lần đối phó với nàng ta, ta đều không chịu thiệt, không tin chàng đi hỏi cao tăng đi." Khương Nịnh Bảo nắm chặt tay Định Quốc Công, ngẩng đầu lộ ra nụ cười thần bí.

Lông mày Định Quốc Công giật giật, hắn nhớ lại lúc Nịnh Bảo giao đấu với Dương Trắc phi, quả thật như thế, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Hắn có chút yên tâm rồi.

Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ cát trong phòng, thấy thời gian cũng không còn sớm, Định Quốc Công trực tiếp đè người xuống dưới thân... Một đêm kịch liệt triền miên, trong đó có lưu luyến khó có thể miêu tả.

...

Hôm sau, trời sáng mây trong, cảnh xuân tươi đẹp, trong không khí hương hoa nhàn nhạt bay bổng.

Định Quốc Công đưa Khương Nịnh Bảo và hai cái tiểu gia hỏa đi Khương phủ, sau đó tới đại doanh Tây Giao, hiện giờ Định Quốc Công giao phần lớn chính vụ cho Càn Nguyên Đế, công việc so với trước kia nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thời gian cũng dư dả.

Đại ca Khương Cẩn cũng phải tới Hàn Lâm Viện, Khương phủ to như vậy chỉ còn lại hai chủ tử là Khương Nam Hoa và Dương thị.

Khương Nịnh Bảo mang theo hai tiểu gia hỏa và một đám hạ nhân hộ vệ tới đây, hai người đều vô cùng vui mừng, hôm qua không có cơ hội ôm hai cháu ngoại, hôm nay nhất định phải ôm thật nhiều.

Trong viện gấm hoa rực rỡ, ánh mặt trời êm dịu rải đầy viện, giữa viện đặt mấy cái giường nhỏ và bàn vuông, trên bàn còn có trà nước và điểm tâm, Khương Nịnh Bảo thả hai tiểu gia hỏa vô cùng vui vẻ lên thảm lông trên giường, cha mẹ hết lần này tới lần khác ôm hôn, hớn hở trêu chọc bọn hắn.

Tiểu gia hỏa bị trêu chọc, thỉnh thoảng oa oa khóc lớn, cha mẹ lại đau lòng dỗ dành bọn hắn.

Khương Nịnh Bảo mỉm cười nhìn một màn này, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lúc này, hạ nhân trong phủ vội vàng tới bẩm báo: "Lão gia, phu nhân, Khương gia lão phu nhân tới."

Nụ cười Khương Nịnh Bảo ngừng lại một lát, Khương lão phu nhân vậy mà đã tới, nàng mới vừa nghe cha mẹ nói hôm qua đã tự mình đi thăm Khương lão phu nhân, hôm nay bà ta lại tới đây, chẳng lẽ là có việc muốn nhờ.

Hiển nhiên không chỉ Khương Nịnh Bảo nghĩ như vậy, Khương Nam Hoa và Dương thị liếc nhau, cũng cảm thấy ý đồ của lão phu nhân khi đến đây không đơn giản, Khương Nam Hoa nhìn nữ nhi một cái, trong lòng mơ hồ có một suy đoán.

"Nịnh Bảo, con có muốn tránh đi một lát không, lát nữa tổ mẫu con đoán chừng sẽ đưa ra thỉnh cầu quá đáng."

Khương Nịnh Bảo lắc đầu: "Không cần, con cũng muốn biết ý đồ của tổ mẫu khi đến đây."

Đáy mắt Dương thị xẹt qua một tia lo lắng, nàng đặt tiểu gia hỏa trong ngực lên giường thấp, nghĩ đến cuộc mặt không vui vẻ hôm qua, bộ dạng của nàng như sẵn sàng đón địch.

Khương Nịnh Bảo: "..."

Khương Nam Hoa: "..."

Khoảng chừng một chén trà, Khương lão phu nhân được Hồng Hạnh dìu vào trong viện, nhìn đến trong viện ngoại trừ hai phu thê con thứ còn có Tứ nha đầu, trong mắt xẹt qua một tia u ám.

"Tổ mẫu, ngồi bên này."

"Đây là trà xuân ngon nhất bây giờ, người uống thử xem."

Khương Nịnh Bảo đứng dậy nghênh đón Khương lão phu nhân lại, tự mình rót trà, với tư cách vãn bối quy củ lễ nghi của nàng một chút cũng không sai, Khương Nam Hoa và Dương thị hài lòng gật đầu.

Nữ nhi của bọn họ là tốt nhất.

Thần sắc Khương lão phu nhân phức tạp nhìn hai tiểu gia hỏa trắng trẻo mập mạp trên giường êm một cái, lại nhìn thoáng qua Dương thị bà không thích, chậm rãi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà Tứ nha đầu rót, quả thật là trà ngon, loại trà ngon này bà không được uống một thời gian rồi.

"Mẫu thân, sao người tự mình tới đây?" Khương Nam Hoa vẫn theo thói quen gọi Khương lão phu nhân là mẫu thân, dù sao cũng đã gọi vài chục năm, giờ gọi dì, hắn có chút không nói ra miệng được.

"Nam Hoa, chuyện này không nên nói trước mặt mọi người, trước tiên ngươi cho hạ nhân lui xuống hết đi." Khương lão phu nhân nhìn thoáng qua hạ nhân và bà vú xung quanh, tay sờ phật châu nói.

Lòng Dương thị căng thẳng, Khương Nam Hoa thầm cười khổ, rốt cuộc tới, nếu hắn không có đoán sai, lúc này mẫu thân sợ là yêu cầu không nhỏ, hắn phất tay cho hạ nhân trong viện rời đi.

Hồng Hạnh cũng bị Khương lão phu nhân cho lui.

Khóe miệng Khương Nịnh Bảo vẫn tươi cười ngồi một chỗ, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, ý đồ của Khương lão phu nhân nàng đã mơ hồ đoán được, đã cân nhắc ở trong lòng

Trong viện chỉ còn lại có Khương lão phu nhân, phu thê Khương Nam Hoa và Khương Nịnh Bảo.

Không khí hơi hơi ngưng lại.

"Nam Hoa, lúc trước ta mạo hiểm cho ngươi xuất thân trong sạch, cho ngươi phú quý, cuộc sống bình an, chuyện Đông Minh làm hắn thật sự xin lỗi ngươi, còn xuống tay với ngươi, sau khi ta biết hắn ra tay với ngươi và Trương thị, ta bảo trì trầm mặc."

Khương lão phu nhân nhấp nước trà, nhìn Khương Nam Hoa một cái thật sâu, không có vào đề trực tiếp, nói ra ý đồ tới đây rồi lại nói tới chuyện cũ.

"Ai cũng có bất công, ngươi là cháu ngoại ta, là cốt nhục duy nhất của muội muội ta, nhưng Đông Minh là con trai ta, con trai duy nhất, Trường Ninh bá phủ là hắn đấy, lúc trước ngươi vì bá phủ tranh đấu giành lấy gia nghiệp lớn như vậy, ta rất cảm kích ngươi, nhưng tuyệt đối không để cho con trai đền mạng vì ngươi."

Khương lão phu nhân nói rõ ràng, cũng rất tàn khốc.

Bà quả thật bất công, cũng không có phủ nhận những gì Khương Nam Hoa bỏ ra, nhưng mà, dù sao con ruột vẫn là con ruột, nàng đối với Khương Nam Hoa cũng không kém, cho hắn xuất thân tốt và ăn ngon mặc đẹp.

Khương Nam Hoa nghiêm nghị, cảm kích nói: "Con trai đa tạ mẫu thân, đại ân của mẫu thân, con trai suốt đời khó quên."

Dương thị mím môi, trầm mặc.

Khương Nịnh Bảo thở dài trong lòng, nói thật, Khương gia rất tốt với phụ thân, từ nhỏ nàng đã biết lão phu nhân không thích nhị phòng, chỉ là nhằm vào nàng, mẫu thân và đại ca mà thôi.

Nếu không có Khương lão phu nhân, tình hình lúc trước như vậy, phụ thân có lẽ không sống được tới bây giờ.

"Nhưng mà, bởi vì ngươi, tước vị của con trai ta đã không còn." Thanh âm của Khương lão phu nhân đột nhiên trở nên lạnh băng, còn lộ ra oán hận nồng đậm.

Lúc trước lão bá gia sủng thiếp diệt thê, bà ngoại trừ muốn nuôi dưỡng con của mình, còn muốn nuôi dưỡng con của muội muội, những khó khăn đó bà không muốn nhớ lại, hậu viện tranh đấu vô cùng tàn khốc, nhưng mà cuối cùng con trai của muội muội lại làm cho con bà mất đi tước vị, mất đi chức quan.

Cho dù là con trai bà hạ thủ, nhưng tước vị thừa kế không còn, lão phu nhân vẫn oán hận, bà hận một nhà Khương Nam Hoa, hận Trương thị, cũng hận bản thân.

"Là lỗi của con!"

Khương Nam Hoa không có giải thích, cũng không có hận Khương lão phu nhân giận chó đánh mèo, nếu không có hắn, đại ca chính là trưởng tử duy nhất của bá phủ, cũng sẽ không có chuyện đại ca cấu kết đạo tặc mưu hại hắn, tước vị cũng sẽ không bị thu hồi.

Sắc mặt Khương lão phu nhân bình tĩnh lại, ánh mắt nặng nề nhìn Khương Nam Hoa cùng Khương Nịnh Bảo.

"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta cũng không vòng vo nữa."

"Ngươi lật lại bản án của đại ca ngươi đi, phủ nhận tội hắn cấu kết đạo tặc giết người, khôi phục tước vị cho đại ca ngươi."