Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 107



Trong phòng chậu than thiêu đốt.

Lúc trước Khương Nịnh Bảo nghĩ nếu Dương Thư Thanh không có cách nào mua chuộc thái y, nàng sẽ khiến cho Định Quốc Công nghĩ cách làm cho thái y lừa bịp qua, không ngờ nữ chủ vẫn có hào quang mạnh như vậy.

"Dương trắc phi đã sớm có đối sách, hậu viện do nàng ta khống chế, lén đưa một đứa bé mới sinh tới phòng sinh thật dễ dàng." Định Quốc Công nói.

Vận khí của Dương trắc phi quỷ dị, nhưng cao tăng đã từng nói qua chỉ cần làm chuyện ác thì sẽ làm tiêu hao công đức và vận khí của bản thân, làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, vận khí của Dương trắc phi phỏng chừng sẽ bị ăn mòn bảy tám phần.

Khương Nịnh Bảo không biết Định Quốc Công vẫn luôn muốn ra tay diệt trừ Dương Thư Thanh nên ngấm ngầm bố trí lâu như vậy, nàng nghe Định Quốc Công nói, hơi bừng tỉnh, Tần Vương này nam phụ lớn thứ hai, có thể nói là ngoại trừ nam chính Tạ Cảnh Dực, hắn là người có tình cảm sâu nặng và cố chấp nhất với nữ chính.

Từ sau khi Tần Vương phi không còn, hậu viện của hắn bị Dương Thư Thanh khống chế mà hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.

"Như vậy, chúng ta chờ tin tức tốt từ phủ Tần Vương đi." Khương Nịnh Bảo sung sướng nở nụ cười.

"Đúng rồi, Quốc Công gia, Trần thái y nên "tỉnh táo" rồi phải không?"

Trần thái y là người biết Dương Thư Thanh dùng Tử Quy, hắn tỉnh táo lại, cộng thêm việc Dương Thư Thanh bị bắt vì tội làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, nàng ta tuyệt đối sẽ không thể xoay người.

Định Quốc Công gật đầu, Trần thái y ẩn núp ở phía sau rốt cuộc cũng có thể dùng.

...

Trong phủ Tần Vương.

Nữ tử yêu thương ở trong phòng sinh vì hắn sinh con, Tần Vương nôn nóng đứng ở ngoài cửa phòng sinh, nghe trong phòng sinh truyền ra thanh âm kêu đau đớn, lòng hắn bị nhéo thành một đoàn.

Trương thái y bị Dương Thư Thanh mua chuộc nhìn bộ dạng nôn nóng đau lòng của Tần Vương, trong lòng dấy lên một tia chột dạ và thương hại, nếu không phải Dương trắc phi nắm được nhược điểm của hắn, hắn căn bản không dám vì Dương trắc phi giấu giếm chuyện giả mang thai.

"Vương gia, nữ nhân sinh con ít nhất phải mất vài canh giờ, người ở chỗ này cũng chỉ lo lắng suông mà thôi, chi bằng đi về nghỉ ngơi trước đi, thần tin tưởng thai nhi của Dương trắc phi nương nương vô cùng tốt, bên trong có bốn cái bà mụ cũng đều là người có kinh nghiệm và có danh tiếng nhất kinh thành, nhất định sẽ sinh hạ tiểu hoàng tử cho người."

Lục ma ma bên cạnh cung kính đứng nghe Trương thái y nói, nín thở tập trung chờ đợi Tần Vương trả lời.

Kỳ thật Tần Vương rời đi tốt nhất, như vậy càng có lợi cho kế hoạch của tiểu thư.

Không rời đi cũng không sao, chỉ là kế hoạch khó khăn hơn một chút.

"Thư Thanh ở bên trong chịu khổ, sao ta lại có thể trở về nghỉ ngơi?" Tần Vương trợn mắt nhìn Trương một cái.

Lục ma ma hơi có chút thất vọng.

Trương thái y căng thẳng trong lòng, đây chính là chuyện rơi đầu, nếu thành công thì tốt, nếu bị phát hiện... Trương thái y không dám tưởng tượng hậu quả.

Một ngày sau, trong phòng sinh ánh nến vẫn sáng choang, Dương Thư Thanh vẫn còn chưa "sinh" hạ hài tử.

Tần Vương ở bên ngoài nôn nóng đi qua đi lại, ngoài cửa sổ, gió lạnh ban đêm gào thét, tuyết lớn bay lả tả.

Trong phòng sinh, Dương Thư Thanh nằm ở trên giường làm bộ làm tịch kêu đau đớn.

Nàng lấy cái gối nhét trong bụng ra, bụng to phồng lên đã bẹp dí xuống.

Bốn cái bà mụ ở một bên làm bộ bận rộn, thỉnh thoảng để Thiến Bích bưng từng chậu máu gà ra ngoài, gọi người mang nước ấm vào, hết thảy đâu vào đấy tiến hành.

Sau đó chờ đợi người ôm bé trai mới sinh lặng lẽ vào phòng sinh.

"Sao còn chưa ôm đứa bé tới?" Mắt thấy thời gian từng chút trôi qua, Dương Thư Thanh cau mày lại, thấp giọng chất vấn Thiến Bích.

Sẽ không lại ra vấn đề gì chứ?

Nếu không phải ôm đứa bé vào phủ sớm sẽ dễ xảy ra ra vấn đề, Dương Thư Thanh đã sớm cho người ôm bé trai nhỏ tới phòng sinh.

Thiến Bích lo lắng trong lòng, nàng cũng không biết tình huống thế nào.

"Nô tỳ đi ra ngoài hỏi Lục ma ma một chút."

Dương Thư Thanh vội vàng cho nàng đi ra ngoài hỏi tình huống, sau đó tiếp tục làm bộ làm tịch kêu to ra tiếng.

Hơn hai ngày...

Bên ngoài, Lục ma ma đã ở sau lưng Tấn Vương ngấm ngầm ôm đứa bé vào trong phủ, bà vội vội vàng vàng ôm bé trai nhỏ hôn mê giao cho một hộ vệ ôm tới phòng sinh.

Phòng sinh này đã bị Dương Thư Thanh ngầm cải tạo qua, hộ vệ thừa dịp trời tối tiến vào phòng cách vách phòng sinh, sau đó từ phòng cách vách tới phòng sinh.

"Chủ tử, đứa nhỏ đã ôm tới."

Hộ vệ vội vàng ôm bé trai giao vào tay bà mụ.

"Rốt cuộc cũng ôm tới, ngươi mau rời đi đi." Dương Thư Thanh lặng yên thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ, lần này rốt cuộc không có phạm sai lầm, vội vàng để Thiến Bích đánh thức đứa nhỏ.

Các bà mụ lau mồ hôi lạnh một phen.

May mắn!

Lúc này, đêm khuya lạnh giá, một đám người tới phủ Tấn Vương.

Bọn họ chính là thái y Càn Nguyên Đế đưa tới, bên cạnh là thái giám tâm phúc của Càn Nguyên Đế, hai ma ma trong cung và một đội cấm vệ quân, vị thái y này chính là người đầu năm "hôn mê bất tỉnh" Trần thái y, sau khi Tần Vương nhìn thấy người tới, sắc mặt trầm xuống.

"Lý công công, các ngươi có ý tứ gì?"

Hoàng Thượng là có ý tứ gì, thế nhưng ở thời điểm Thư Thanh sinh nở phái cấm vệ quân vây quanh phòng sinh, tay Tần Vương nắm chặt lại thành quyền, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm... Còn có Trần thái y kia, ông ta tỉnh táo lại rồi sao?

Tại sao hắn không nhận được tin tức gì?

Trần thái y nhìn thoáng qua Tần Vương tức giận ngút trời, nhíu mày hỏi: "Vương gia bớt giận, hạ quan nghe nói Dương trắc phi ở phòng sinh sinh con, không biết là vị thái y nào đến khám bệnh và bắt mạch tại nhà?"

Lục ma ma nhìn thấy Trần thái y và một đội cấm vệ quân hoàng cung phía sau, trong lòng sinh ra một dự cảm xấu.

"Là Trương thái y." Tần Vương lạnh lùng nhìn Trần thái y một cái.

Trần thái y chán nản nhìn về phía Trương thái y, không bỏ qua sự kinh hoảng và chột dạ lóe lên trong đáy mắt hắn, trong lòng im lặng thở dài một tiếng, Trương thái y thật là hồ đồ!

"Vương gia, ngài cũng biết chuyện lúc trước Dương trắc phi ở Định Quốc Công phủ giả mang thai, lúc trước hạ quan chẩn bệnh, Dương trắc phi đã dùng bí dược Tử Quy, dùng qua loại này bí dược thì cả đời nữ tử sẽ không mang thai được nữa."

"Huyết mạch hoàng thất không cho phép lẫn lộn, Hoàng Thượng mệnh hạ quan đến đây kiểm tra xem Dương trắc phi mang thai là thật hay là giả."

Lời này vừa dứt, đầu Lục ma ma và Trương thái y nổ ầm một tiếng, xong rồi, hết thảy đều xong rồi, chân hai người nhũn ra, mặt không có chút máu, hận không thể ngất tại chỗ.

"Không có khả năng, Thư Thanh sẽ không lừa gạt bổn vương!" Mặt Tần Vương đỏ lên, thốt ra.

Thái giám tâm phúc của Càn Nguyên Đế nhìn vẻ mặt không dám tin của Tần Vương, lập tức chuyển qua hai vị ma ma trong cung, trên mặt một mảnh lạnh lùng như băng, thanh âm bén nhọn nói: "Hai vị ma ma, các ngươi vào phòng sinh kiểm tra một phen."

"Vâng!"

Hai vị ma ma nhận mệnh đá văng cửa phòng sinh đi vào.

Tần Vương không tin Thư Thanh sẽ lừa hắn, cũng theo đi vào, Trần thái y và Lý công công theo sát phía sau, đội cấm vệ quân vây quanh cửa phòng sinh.

Phòng sinh rộng rãi, sạch sẽ, thoải mái, bày biện một loạt chậu than, trong phòng thập phần ấm áp.

Bốn giá nến lớn đặt trong bốn góc phòng sinh, cộng thêm ở chính giữa cắm hai giá nến, toàn bộ phòng sinh đều thập phần sáng ngời, sáng như ban ngày.

Giờ này khắc này, trong phòng sinh, Dương Thư Thanh nằm ở trên giường, sắc mặt hồng nhuận, xiêm y cũng chỉnh tề, không có chút dấu vết lộn xộn, phòng sinh dơ bẩn, nam tử bình thường cũng sẽ không tiến vào.

Cho nên Dương Thư Thanh cũng không có bố trí phòng sinh một phen, chỉ tạo chút màu máu tanh ở cửa phòng sinh, lúc mở cửa làm cho người ta có thể ngửi thấy được.

Ai ngờ một đoàn người Tần Vương đột nhiên xông tới, không khí trong phòng sinh dường như ngừng lại, đông lại làm cho người ta không thể thở dốc.