Khi bước chân của ba nam sinh hoàn toàn biến mất, chân Khương Hân vẫn run rẩy.
Cắn môi cúi đầu, nhắm mắt để bình phục cảm xúc, hít sâu lại mở mắt ra, nhéo quai đeo tiếp tục đi đến nhà xe.
Cô tìm một cái xe đạp màu trắng, cô còn nhớ rõ vị trí xe mình thường xuyên đỗ.
Tìm được khóa xe đạp, đem khóa bỏ vào rổ xe, cô lấy khăn giấy từ trong cặp sách, lau tay, trong lòng bàn tay có một tầng mồ hôi mỏng, vì vừa mới gặp phải bọn Lệ Trầm mà bị dọa.
Thời điểm Khương Hân dắt xe đạp đi ra ngoài, gặp phải Diệp Mạn đi vào nhà xe.
Mặt đối mặt, Khương Hân hơi gật đầu, đẩy xe trực tiếp đi qua. Đi hai bước, nghe được Diệp Mạn ở phía sau tức giận chất vấn cô: “Khương Hân, cậu có ý gì?”
Bước chân của Khương Hân dừng một chút, không đáp lời, cũng không quay đầu lại, trực tiếp cất bước đi.
Diệp Mạn đứng tại chỗ cố nén cảm xúc, nhìn bóng dáng Khương Hân đi xa, dùng sức cắn môi: “Không thể hiểu được! Uống lộn thuốc?!”
Cô ta chỉ yêu đương, cô phải làm đến mức này sao?
Khương Hân không quan tâm Diệp Mạn có vì thái độ của cô mà thương tâm sinh khí hay không. Nếu cô trọng sinh vào lúc Diệp Mạn và Lệ Trầm xác định quan hệ, sẽ không trộn lẫn vào chuyện của Diệp Mạn cùng Lệ Trầm, cô vì kiếp trước bất hạnh của mình mà viết lại một trang mới.
Kiếp trước vào ngày hôm nay, cô cùng Diệp Mạn nói qua, cô không thích Lệ Trầm, cô sợ Lệ Trầm, nhưng Diệp Mạn căn bản không để bụng bạn thân có thái độ như thế nào, cô ta đã quyết định cùng Lệ Trầm ở bên nhau.
Mà Khương Hân phản đối không quá mãnh liệt, cũng vì vậy mà tích góp vận rủi cho mình.
Quy định của trường học, ở trong trường không được đạp xe, học sinh và lão sư đều đối xử bình đẳng.
Khương Hân đẩy xe đạp, hai bên sườn là một loạt cây ngô đồng Pháp, cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc.
Cô không quan tâm Diệp Mạn sinh khí như thế nào, giày đạp lên con đường không một tiếng động, cùng hình ảnh mới nhìn thấy bọ Lệ Trầm đối lập.
Mặt khác, hai nam sinh kia, một người là Ngụy Tả, người còn lại là Trịnh Hạo Phong, cô đều quen biết.
Nhưng hiện tại, bọn họ không quen cô. Cô vừa nhìn thấy Lệ Trầm, Ngụy Tả cùng Trịnh Hạo Phong, biểu hiện sự sợ hãi theo bản năng, rốt cuộc kiếp trước do bọn họ tạo ra thương tổn quá lớn đối với cô, nhìn thấy mặt bọn họ liền sợ hãi.
Kiếp trước từ lúc bắt đầu cô đã sợ Lệ Trầm, không thích tác phong trong trường học của hắn.
Đối với thân thế của hắn, ở Tam Trung cũng không phải bí mật, cơ bản ai cũng biết.
Từ nhỏ hắn đã thích đánh nhau, hình như người trong nhà đều bận rộn công tác, không ai quản hắn, cho nên càng côn đồ. Không thích học tập, khi học sơ trung thì không thi đậu cao trung, dựa vào gia thế mà đi cửa sau vào trường cao trung tiếp tục sống không có mục tiêu.
Luôn có học sinh xem thường côn đồ, thời điểm hắn đi ngang qua lớn giọng châm chọc, nói Lệ Trầm sau khi tốt nghiệp không biết đi học nấu ăn hay là học xúc đất, nói xong cười ha ha.
Cười xong lại trêu chọc, nói hắn đừng học xúc đất, tính tình như vậy có khi chọc phải ong vàng biến thành cái xẻng mà đánh.
Hắn ngưu bức, đánh nhau đều mạnh tay, tính cách táo bạo, thành tính không ra gì.
Lệ Trầm học nửa học kỳ, trong nhà phát sinh biến cố, sau đó không lâu vận mệnh rung chuyển, được phú hào Trình gia thu nhận, phú thương Trình Nghệ Đông thành người giám hộ trên pháp luật của hắn, hắn lắc mình biến thành “Phú nhị đại”.
Trong trường học không có ai quan tâm Trình Nghệ Đông vì sao lại làm người giám hộ của Lệ Trầm, chỉ biết Lệ Trầm trong một đêm có thêm một thân quang hoàn, không còn là tên côn đồ không thân phận, người nịnh bợ hắn cũng càng nhiều.
Người giám hộ là phú thương Trình Nghệ Đông, hắn cũng được chuyển tới Tam Trung, khu trung học tốt nhất ở thành Sương Mù.
Khi tới Tam Trung, bản tính thích khi dễ bạn bè, thích đánh nhau không thay đổi nhiều, không bao lâu liền lôi kéo được mấy cái tiểu đệ. Ngụy Tả cùng Trịnh Hạo Phong là tiểu đệ của hắn ở Tam Trung, ngày thường đều kêu hắn là “ Anh Trầm”.
Ba khuôn mặt của nam sinh lướt qua trong đầu Khương Hân, làm cô sợ hãi, cũng khơi dậy đáy lòng đã sớm vô lực lại hận, chậm rãi pha loãng tản ra trong xương máu, nghĩ đến kiếp trước trải qua bi thảm, hô hấp đều đau.
Trọng sinh về thời đi học, trong lòng cô quý trọng nhân sinh. Cô cho rằng có thể vứt bỏ kí ức kiếp trước, giống như cái gì cũng chưa xảy ra, đơn giản lại bắt đầu lần nữa.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lệ Trầm, cô phát hiện mình vẫn sợ, còn có hận.
Khương Hân đạp xe dừng trước cửa văn phòng phẩm, buông xe vào tiệm mua con dao màu cam.
Cất dao vào cặp sách, cô không về nhà, mà lại đạp xe đi đến hồ Tiên Hạc, ngồi ở bậc thang bên.
Hoàng hôn chiếu trên mặt nước, từ trong cặp sách lấy con dao ra, ánh mắt nhìn phương xa, giữa hồ có một tòa cô đảo, ngón cái vô ý thức mà đẩy lưỡi dao.
Nếu nói nghiêm túc thì cô rất muốn giết người.
Không biết đã ngồi bao lâu, gió thổi khiến tóc bay loạn trên trán, đuôi ngựa quét qua vai. Nữ sinh lẳng lặng ngồi bên hồ.
Một nam nhân mặc vest đen và một nữ nhân mặc váy đuôi cá đi tới bên hồ.
Hai người trò chuyện về công việc, không khí hài hòa nhẹ nhàng, phảng phất giây tiếp theo sẽ ký kết hiệp ước đạt thành hợp tác, bắt tay nói đôi bên cùng có lợi.
Nam nhân nâng mắt nhìn nữ sinh ngồi bên bậc thang, lời nói tạm ngừng, theo bản năng mà thả chậm động tác.
Nữ nhân bên cạnh chờ hắn nói hết câu, thấy hắn đột nhiên xuất thần, phản ứng nhạy bén mà nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một nữ sinh ngồi trên bậc thang, mặc váy trắng.
Nữ sinh đang nhìn về phía hồ mà xuất thần, biểu tình cô đơn, ưu thương, cực kỳ giống vừa thất tình.
Xem một cái liền thu hồi ánh mắt, nữ nhân hỏi nam nhân: “Quen biết?”
Nam nhân hoàn hồn. Nữ nhân đại khái cảm thấy nam nhân nhìn nữ sinh váy trắng, lại nhớ tới mối tình đầu của mình khi còn niên thiếu, giày cao gót dẫm lên bậc thang “Giống như Trình tổng nhận thức người nào đó.”
Lời nói rất ái muội, nam nhân khách khí cười một chút, chuyển đề tài “Phương tổng cảm thấy ý tưởng vừa nãy thế nào?”
Nữ nhân thức thời “Tôi cảm thấy khá tốt.”
Hai người đi lên bậc thang cuối cùng, bước chân hơi mau, đi về phía xe.
Hợp tác thuận lợi, nữ nhân rất hứng thú, tựa hồ muốn kéo quan hệ với nam nhân gần một chút, lần thứ hai hỏi chuyện vừa nãy, cười dò hỏi: “Trình tổng thật sự không biết em gái kia?”
Nam nhân không quay đầu lại “Không quen biết, có chút quen mắt.”
Nữ nhân xem hắn nguyện ý nói về việc cá nhân, tiếp lời “Ngũ quan rất xinh đẹp, làn da cũng trắng nõn nà, chỉ có chút mập. Nếu gầy đi, chắc sẽ là một mỹ nữ.”
Bộ dáng nam nhân không phải rất hứng thú, như cũ cười khách sáo, phụ họa một câu “Một chữ mập mà phá hủy tất cả, đúng không?”
Nữ nhân cười ra tiếng “Đúng vậy, bất quá nhìn sơ qua, da trắng cũng không cứu được chữ mập, nữ sinh gầy một chút cũng đẹp. Bất quá, em gái kia mập cũng rất đáng yêu.”
Nam nhân đối với chuyện này không có nghiên cứu nhiều, phụ họa nữ nhân lại nói hai câu liền thay đổi đề tài.
Hai người đi đến bên cạnh xe, trong xe đều có trợ lý và tài xế.
Nam nhân ngồi ghế sau, dựa vào lưng ghế vừa ổn định tinh thần, trong đầu tự động hiện ra hình ảnh bên hồ mà mình vừa thấy.
Nữ sinh mặc váy trắng có hoàng hôn chiếu vào, phảng phất như cả người phát sáng.
Hắn xác thật không quen nữ sinh có chút mập kia, lại không biết vì cái gì mà nhìn cô một cái liền không rời mắt được, thậm chí còn xuất thần.
(Tức ghê á, cứ béo với chả mập, nu9 mà nghe được chắc tức ói máu:((()
Trong lòng có cảm giác quái dị, hắn giơ tay sửa lại cà vạt, điều chỉnh dáng ngồi, trong lòng nghĩ: Thẩm mỹ của mình sẽ không khác người như vậy, nhìn thấy nữ sinh trắng trẻo mập mạp đó một lần sẽ yêu?
(Ừa không đâu, có ngày bị vả mặt thôi:)))
Loại ý tưởng này quá biến thái, hắn mở cửa sổ xe làm gió tiến vào, đối với mình rất vô ngữ nhíu mày.
Khương Hân ngồi ở bên hồ đến khi hoàng hôn chợt tắt, đeo cặp sách về nhà.
Con dao màu cam ở trong cặp sách, vì con đường gồ gề mà nhảy lên. Lưỡi dao ẩn trong tối.
Về đến nhà, vào cửa đổi giày, thời điểm đặt chìa khóa lên, Khương Hân khẩn trương. Cô đã thật lâu không ở nhà, là khi không đủ tay chân về nhà.
Nghe được lời nói quen thuộc của mẹ Khương: “Khương Hân? Sao con về trễ như vậy?”
“Dạ……” Khương Hân không biểu hiện khác thường “Con giúp bạn trực nhật.”
Mẹ Khương không quan tâm nhiều “Kêu chị con ra ăn cơm đi.”
Khương Hân đi dép lê, đem giày thể thao bỏ vào tủ giày “Dạ……”
Chị lớn hơn cô hai tuổi, hiện tại đang học năm nhất ở trường đại học tốt nhất, khóa học không nhiều lại không muốn ở trường, cô ấy sẽ về nhà. Những việc này Khương Hân đều nhớ rõ, trực tiếp đi đến gõ cửa kêu cô ấy ra ăn cơm chiều. Không khí trong nhà cùng kiếp trước vẫn giống nhau, hết thảy đều rất bình thường.
Ba Khương tăng ca, đêm nay không về ăn cơm.
Mặc dù đã lâu không gặp, Khương Hân cũng không có bổ nhào vào lòng mẹ Khương hay chị gái mà khóc rống kể lể tưởng niệm, sợ các cô nghĩ mình bị bệnh tâm thần.
Mẹ Khương hay lải nhải, Khương Muội tính cách thô bạo, đều không phải là đối tượng dễ lừa.
Khương Hân cơm nước xong sẽ giúp mẹ Khương thu thập chén đũa, Khương Muội ném chiếc đũa trở về phòng của mình.
Thu thập xong chén đũa, Khương Hân trở lại phòng mình, trực tiếp lấy di động ra, ấn vào app mua sắm, trên thanh tìm kiếm gõ một hàng chữ: Bình xịt hơi cay.