Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm

Chương 14: Hoàn chính văn



Không tới nửa đêm không dừng

Ba tháng chớp mắt đã trôi qua.

Dung Tuyết biết mình có chút tùy ý thích gì là làm đấy, nhưng cậu cũng sẽ không làm những chuyện không nắm chắc, như chuyện mở quán ăn, sự thật chứng minh, quả nhiên cậu có thể làm tốt.

Trước kia Trần Tấn đánh cá, thường xuyên bán cho một tay lái buôn, nguyên liệu trong quán hiện giờ đều nhập từ nhà đó, ngày nào tay lái buôn cũng chuyển rau củ và hải sản tươi mới từ thị trấn lên huyện, vừa rẻ vừa chất lượng.

Thực đơn được thiết kế theo khẩu vị của Dung Tuyết, cậu có khẩu vị đại chúng, món cậu thích về cơ bản mọi người cũng sẽ ưa. Quán cũng mời một đầu bếp kinh nghiệm và một nhân viên phục vụ, Trần Tấn và đầu bếp bận rộn đằng sau, còn Dung Tuyết thu tiền ngoài sảnh. Hiện giờ quán bọn họ đã khai trương được hơn nửa tháng, buôn bán ngày càng ăn khách, Dung Tuyết rảnh ra là ngồi tính sổ sách, càng tính càng vui. Cậu đúng là một tiểu thiên tài yêu kiếm tiền bình bình đạm đạm mà!

Ban đầu Dung Tuyết còn nghĩ nếu không có khách, thì cậu sẽ xài một số chiêu trò makerting của thế kỷ 21, không ngờ vị trí quán ăn nhà cậu quá tuyệt vời, đối diện là cơ quan hành chính của tỉnh, thành ra đến tầm buổi trưa, một số nhân viên nhà xa sẽ tụ tập đến quán cậu ăn cơm, mà họ không thiếu tiền, thế nên dần dà phát triển thành khách quen.

Khu phòng riêng cũng thích hợp cho những người đến bàn chuyện làm ăn, chỉ riêng tiền rượu không thôi cũng đã thu về không tệ, chẳng qua lúc thu dọn hơi phiền, một người phục vụ phải chạy đôn chạy đáo hai tầng, vừa phải thu đĩa vừa phải quét tước, bận tối tăm mặt mũi.

Dung Tuyết tính toán một chút, quyết định dán thông báo tuyển người.

Cần thuê hai nhân viên phục vụ, vậy là tổng cộng có ba người, một người rửa bát, một người quét dọn, một người bưng bát đĩa. Rồi lại thuê thêm một phụ bếp giúp đỡ sơ chế. Vừa ổn.

Nhưng Dung Tuyết không ngờ, trong số những người dự tuyển còn có Trần An

"Anh A Tuyết, chờ em được nghỉ đông, cho em đến làm việc ở đây được không? Không cần tiền, lo cơm là được!" Trần An ngồi trước quầy thu ngân, điệu bộ ngoan ngoãn.

Ngoại hình Trần An có nét giống Trần Tấn, đặc biệt là đôi mắt, gần như là giống hệt, chỉ khác ở chỗ mũi Trần Tấn cao thẳng hơn, còn mũi Trần An thì thiên về xinh gọn, môi đầy đặn, đường nét cũng mềm hơn, là ngoại hình của một người thiếu niên, chưa nảy nở thành góc cạnh đàn ông.

Dung Tuyết thích mẫu hình đậm mùi nam tính, toàn thân phát ra mùi hooc-môn như Trần Tấn hơn. Còn cậu em chồng Trần An này, dạo gần đây khá ngoan ngoãn, cũng xem như không tồi.

Dung Tuyết biết, nhà họ Trần thuộc loại có của ăn của để, Trần An không cần thiết phải làm thêm, hơn nữa mẹ cậu ta không phải người thân thiện, trái lại còn rất cay nghiệt, bà ta mà biết cậu để em chồng đến làm thêm giúp mình thì không biết sẽ âm thầm xử lý cậu ra sao nữa.

Cậu không thích nhà họ Trần, cũng không muốn dính dáng tới nhà họ.

"Chỗ bọn tôi không nhận làm bán thời gian, cậu cứ học hành chăm chỉ đi đã," Dung Tuyết nhìn Trần An, đưa cho cậu ta một chiếc kẹo, "Không cần giúp đỡ gì đâu."

"Em không ăn kẹo, cũng không phải trẻ con..." Trần An vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi, chỉ trong vòng mấy tháng, cậu ta đã cao lên không ít, hiện chỉ thấp hơn Dung Tuyết một hai phân, cậu ta lúng túng, "Em muốn cách xa mẹ một chút."

"Tại sao?" Dung Tuyết lơ đãng lật sổ sách, "Bác ấy đối tốt với em thế còn gì."

Mặc dù cái nết chẳng ra sao, nhưng lại rất tốt với con trai mình.

"Mẹ em..."

Trần An cứng họng, thật ra cậu ta không có gì không vừa ý với mẹ mình hết, chẳng qua là muốn tìm cớ ở gần Dung Tuyết mà thôi. Dung Tuyết thấy cậu ta nói mãi không được, không khỏi bật cười, "Nhân dịp nghỉ đông đọc thêm nhiều sách thì hơn, sắp thi cấp ba rồi đúng chứ?"

"Thi cấp ba cũng chẳng để làm gì..." Trần An ỉu xìu.

Lúc này đang là giờ nghỉ buổi chiều, Dung Tuyết liếc thấy Trần Tấn tới, lập tức đứng dậy nhường ghế, "A Tấn, lại đây nghỉ ngơi đi!"

Trần Tấn không ngại người ngoài, mỉm cười xoa đầu Dung Tuyết, ánh mắt dịu dàng.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Trần An ngẩn người, cậu ta chưa từng thấy một Trần Tấn như vậy, cậu ta tưởng rằng Trần Tấn sẽ không bao giờ cười.

Cậu ta siết chặt nắm tay, một người bản chất hay đố kỵ, nhưng giờ phút này lại chẳng biết đố kỵ với ai, cậu ta muốn anh trai xoa đầu mình, nhưng cũng muốn xoa đầu Dung Tuyết.

Trần An đột nhiên nhớ lại dấu hôn trên người Dung Tuyết mấy tháng trước, nghĩ đến đây cậu ta lại vô cớ tưởng tượng ra hình ảnh Dung Tuyết nằm dưới thân anh trai, cậu ta nghiến răng, ghen ghét điên cuồng.

Dung Tuyết là người đẹp nhất cậu ta từng gặp, cậu ta cũng muốn đè Dung Tuyết xuống giường, làm một vài chuyện mình mong muốn.

Nhưng đấy là chị dâu cậu ta, là vợ của anh trai cậu ta.

Đây không phải nhà họ Trần, không thể lôi máu mủ và chiêu trò để đoạt được tình cảm.

Dung Tuyết phớt lờ cậu ta, cậu ta không thể làm gì.

Dung Tuyết không để ý Trần An đi lúc nào, trên quầy thu ngân còn đặt viên kẹo cậu cho Trần An ban nãy, cậu cũng không để bụng, cất viên kẹo trở về ngăn tủ, sau đó cười tủm tỉm ghé vào người Trần Tấn, "Mệt không? Em bóp vai cho anh nhé?"

Trần Tấn lắc đầu, thấy xung quanh không có người, bèn ôm Dung Tuyết cắn lên cổ cậu, rồi lại hôn cậu. Dạo này Trần Tấn rất thích cắn cậu, dĩ nhiên là cắn không mạnh, nhưng răng nanh nghiến vào da vẫn sẽ có cảm giác tê tê gợn gợn. Để tránh tình huống nước chảy thành sông, Dung Tuyết dứt khoát đẩy Trần Tấn, rồi lấy một chiếc ghế con ngồi bên cạnh. Ban ngày ban mặt, đừng có mà quá trớn!

Hai người ngồi cách nhau một bước, Trần Tấn trực tiếp móc chân kéo cả người cả ghế Dung Tuyết lại gần, hiện giờ nhân viên đã tan ca, đầu bếp đang nghỉ ngơi phía sau, thân mật một chút cũng không ai thấy.

Trần Tấn như mắc chứng đói da vậy, vừa ôm chặt Dung Tuyết vừa cọ vào người cậu, Dung Tuyết bị hắn cọ cho phát nhột, ban đầu thì cười khùng khục, sau lại phá lên cười không ngớt miệng.

"Tóc anh cứ chọc vào em ấy, lần sau đừng để đầu đinh nữa, có muốn nuôi dài ra một chút không?" Dung Tuyết ngồi trên đùi Trần Tấn, lau nước mắt do cười lắm mà ra, "Nhưng mà anh để đầu đinh cũng rất đẹp trai, nuôi dài chưa chắc đã có hương vị thế này."

Trần Tấn dịu dàng nhìn cậu, nụ cười trên môi chưa từng giảm bớt.

"Đúng rồi, em hẹn với bác sĩ trên thành phố rồi, chờ ít bữa nữa bớt bận, thì mình lên bệnh viện kiểm tra cổ họng chút nhé, được không?"

Trần Tấn gật đầu, hắn không có dị nghị gì với ý kiến của Dung Tuyết. Trên đời không có ai có thể làm hắn tin tưởng và yêu thích như vậy nữa.

Dung Tuyết đang tính xem khi nào có thể dành thời gian, thì có khách tới quán.

Nhân lúc khách chưa bước vào cửa, Dung Tuyết vội vàng rời khỏi đùi Trần Tấn, "A, bác ấy là người buổi trưa đến đặt một phần ăn, chắc là giờ tới lấy, nhà bếp đã làm xong rồi chứ?"

Trần Tấn đứng dậy, sải chân tới bếp, mang đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận lên.

Dung Tuyết nhận tiền, cười tươi rói, "Chị gái thấy ngon thì lần sau tới nữa nhé ạ!"

Trần Tấn không hiểu, sao mà lại lúc bác lúc chị...

Người đàn bà được gọi là chị đỏ cả tai, tiếp đó cười sang sảng, "Thế này thì phải tới nữa rồi, ái chà cậu chàng miệng lưỡi ngọt ghê."

Trần Tấn ngộ ra: Thì ra là thế.

Khách rời đi xong, hai người lại ngồi trên sảnh chơi trò chơi anh nắm tay em, em cắn môi anh, chơi hay, kích thích, tối thu tiền xong vui gần chết.

Hai người hiện đang sống trong gian phòng lớn nhất trên tầng hai, đóng quán thu dọn xong một cái là có thể lên thẳng tầng trên tắm rửa rồi đi ngủ.

Giường mới mua rất dễ chịu, được trải ga và chăn theo lệ thường.

Sắp đến mùa đông, thời tiết se lạnh, Dung Tuyết nhỏ nhắn xinh xẻo được Trần Tấn ôm vào lòng, người Trần Tấn ấm, được hắn ôm ngủ rất thư thái.

Dung Tuyết duỗi người một cái, ấn lên môi Trần Tấn một nụ hôn chúc ngủ ngon ngọt ngào.

Trần Tấn hôn trả rất chi là mãnh liệt.

Thế là, không có gì đáng ngạc nhiên, trên giường lại bắt đầu phát ra âm thanh mờ ám.

Dạo này Trần Tấn trên giường vô cùng cuồng dại, cuồng dại đúng nghĩa đen, hành vi cụ thể là: Không chịch đến nửa đêm thì không dừng.

Nhưng không sao, trùng hợp là gần đây Dung Tuyết cũng rất đói khát.

Nhân viên ở văn phòng đối diện hay phải tăng ca, ngày nào cũng được chứng kiến phòng riêng trên tầng hai quán ăn sáng đèn đến giữa đêm mới tắt.

Màn đêm lại trở nên yên tĩnh.

Dung Tuyết: "Mai không được làm lâu vậy đâu nha."

Trả lời cậu chỉ có nụ hôn đầy lưu luyến của người đàn ông.

"Thôi được rồi, vậy thì mai anh phải nhẹ nhàng một chút."

Lần này cậu nhận được một cái ôm rộng dày mà ấm áp.

End.

______

Hình như còn ba chương phiên ngoại á