Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 102: Đêm Động Phòng Hoa Chúc





“Phu thê giao bái”
Trên lễ đường đỏ rực, hỉ bà hô to, tân lang tân nương mặc hỉ phục đứng cúi đầu đối diện nhau
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng”
Trong tân phòng, Lục Hoài Khởi xốc khăn voan, nhìn dung nhan xinh đẹp của Trầm Thanh Lê, trong lòng vô cùng vui vẻ
Theo tập tục, tân lang vào động phòng, thân thích bằng hữu nên náo động phòng nhưng ai dám náo loạn tân phòng của Đông Hán đô đốc chứ.

Cho nên sau khi cho mọi người lui ra ngoài, trong tân phòng chỉ còn hai bọn họ.

Lục Hoài Khởi đi đến bàn gỗ lim chạm hoa văn, cầm lấy hai ly rượu, đưa cho Trầm Thanh Lê một ly
“A Lê, từ nay về sau, chúng ta là phu thê.

Sống không chung chăn, chết cùng huyệt”
Biết lúc này nàng vẫn còn lo nghĩ những lời Lãnh Phong đã nói, nếu hắn còn nói “sống cùng chăn chết cùng huyệ”, với tính tình rối rắm hay lo nghĩ của nàng, nàng biết mình sống không bao lâu nữa mà hắn lại nói như vậy sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng cho nàng.

Vì thế hắn sửa lại thành sống không chung chăn, chết cùng huyệt.

Đương nhiên, thực ra hắn muốn cùng nàn vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão
Trầm Thanh Lê tay cầm chén rượu, vừa nghĩ mình chỉ sống được thêm ba tháng, niềm vui sướng khi gả cho Lục Hoài Khởi liền tan thành mây khói.

Ba tháng, nàng sẽ không giúp được gì cho hắn, sẽ chỉ là gánh nặng của hắn mà thôi
Một bàn tay to bao lấy bàn tay đang cầm chén rượu của nàng.


Trầm Thanh Lê run run mi, hơi mím môi, vừa muốn ngước mắt nhìn Lục Hoài Khởi thì một nụ hô đã rơi xuống mặt nàng, mềm mại mang theo lưu luyến
Lục Hoài Khởi thấp giọng trấn an nàng “A Lê, bất kể thế nào, duyên phận của hai chúng ta đã được định từ nhỏ.

Nếu lão thiên gia đã để chúng ta gặp nhau, hiểu nhau, hiện tại lại thàn thân, điều này nói rõ lão nhân gia vẫn rất coi trọng chúng ta.

Hai chúng ta đã hạnh phúc hơn những người yêu nhau mà không đến được với nhau.

Lão thiên gia coi trọng hai chúng ta, nói không chừng cũng luyến tiếc hai chúng ta tách ra, ngày nào đó lão nhân gia vung tay lên, sẽ đưa tới cho hai chúng ta một tuyệt đại thần y.

Vậy ngươi được cứu rồi”
Khi nói những lời này, hắn bày ra biểu tình đùa giỡn.

Trầm Thanh Lê nhìn hắn như vậy, cảm giác có chút ấm áp, mỉm cười với hắn
Lục Hoài Khởi bỗng nhiên đưa mặt tới gần mặt nàng, Trầm Thanh Lê theo bản năng chạy trốn.

Lục Hoài Khởi lại xích tới gần, dùng mũi cọ cọ lên mặt hắn.

Khí tức của hắn phả lên mặt nàng, mặt Trầm Thanh Lê bỗng chốc đỏ bừng.
Bộ dáng xấu hổ của nàng khiến Lục Hoài Khởi tâm can ngứa ngáy, hắn há miệng, khẽ cắn cắn cánh môi phấn nộn của nàng, ngữ khí mềm mỏng “A Lê, không nên nghĩ nhiều, cùng ta uống rượu giao bôi đi” uống xong rượu giai bôi, sau này bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau
Trầm Thanh Lê nhìn thấy hình ảnh của nàng trong mắt hắn
“Tính chiếm hữu của ta không ca, chỉ cầu có được không cầu toàn bộ.

Nếu sau này…ta thực sự không ở đây, ngươi cũng không cần giữ mãi hôn ước giữa ta và ngươi, ngươi có thể tìm giai nhân khác” Trầm Thanh Lê cố miễn cưỡng cười nói

Trước giờ đều là nàng được Lục Hoài Khởi chiếu cố, hơn nữa còn là chiếu cố vô điều kiện.

Nàng từ nhỏ đã không được quá nhiều người quan tâm, sao có thể kháng cự sợi chỉ mềm mại của hắn quấn quanh.

Lòng của nàng, có lẽ đã sớm luân hãm.

Nàng muốn gả cho nam nhân này, muốn cùng hắn chia ngọt sẻ bùi, muốn sinh con cho hắn nhưng những khát khao tốt đẹp này có khả năng sẽ không thực hiện được.

Tâm tư rối rắm, cuối cùng Trầm Thanh Lê quyết định, còn ở chung với Lục Hoài Khởi ngày nào, nàng sẽ làm thê tử tốt của hắn ngày đó.

Đây là điều duy nhất nàng có thể làm
Trong lòng đã hạ quyết định, nàng nhắm mắt, cùng hắn uống cạn chén rượu giao bôi.

Rượu trái cây chua chua ngọt ngọt vào môi, nàng khẽ lắc đầu,lại ngước mắt chăm chú nhìn Lục Hoài Khởi
Lục Hoài Khởi đứng dậy, đặt hai chén rượu lên bàn, rồi nhẹ nhàng đi đến trước mặt nàng
Nàng bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

Lần đầu tiên cùng hắn hoan ái, nàng mơ mơ màng màng, vô tri vô giác cũng không biết chuyện nam nữ là như thế nào.

Bây giờ nghĩ tới bọn họ sắp kết hợp một chỗ, cả người nàng liền thấy căng thẳng, cảm giác hô hấp cũng trở nên khó khăn
Ngay khi Trầm Thanh Lê không biết phải làm gì, Lục Hoài Khởi lại đưa tay vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng sủng nịch như hắn vẫn từng làm.


Nàng ngước đầu, tươi cười nhìn hắn.

Nơi nào đó trên người Lục Hoài Khởi bắt đầu có phản ứng nhưng hắn sợ mình biểu hiện quá mức đường đột sẽ dọa nàng sợ.

Hắn là một nam nhân thành thục, còn nàng chỉ là một tiểu cô nương.

Hắn khép mắt, trân trọng đặt một cái hôn mềm nhẹ lên mắt nàng.

Cánh môi chạm vào lông mi mềm mại của nàng liền hít một hơi thật sâu, vừa nhắc nhở mình phải khắc chế một chút lại vừa muốn cùng nàng nhanh chóng đi đến bước cuối cùng.

Trâm cài trên đầu nàng đã bị hắn nhẹ cởi bỏ, mái tóc đen bóng như tơ của nàng xõa tung trên gối.
Trầm Thanh Lê không biết nên làm thế nào, nàng chỉ có thể tùy Lục Hoài Khởi dẫn đường cho nàng.

Tròng mắt đen láy mang theo tình cảm mê mang cùng gương mặt thanh lịch nhỏ nhắn, làm Lục Hoài Khởi hô hấp càng thêm nặng nề.

Máu toàn thân xông lên đỉnh đầu, rốt cuộc hắn không khắc chế được mong mỏi kêu gào trong cơ thể, đặt từng cái hôn nóng bỏng lên mặt nàng
Trầm Thanh Lê cảm thấy mỗi nơi hắn hôn qua như bốc cháy, loại cảm giác chưa từng thể nghiệm qua làm trái tim nàng đập liên hồi, như muốn vọt lên tới cổ họng
“A Lê” hắn cố khắc chế xao động, nhỏ giọng nói bên tai nàng “phu thê chúng ta, sinh cùng giường, chết chung huyệt”
Dù phải trả giá lớn thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi bỏ ta lẻ loi mà chạy đến thế giới khác
Trầm Thanh Lê đưa tay ôm eo Lục Hoài Khởi, hận không thể đời này kiếp này cùng hắn một chỗ, chết không chia lìa
Tuy có rất nhiều quan viên đến tham dự hôn lễ nhưng cũng đều do Lục Hoài Khởi cưỡng bức, chờ tân lang tân nương vào động phòng liền vội vàng rời đi.

Lục đô đốc phủ vốn vô cùng náo nhiệt đã nhanh chóng khôi phục im lặng như ngày thường
Đồng Vạn Kim vừa an bài hạ nhân trong phủ ghi danh các lễ vật hôm nay thu được để ngày sau hắn mang đi bán.

Đúng lúc này Mộ Vân Hành, không phải đổi là Trầm Vân Hành cùng Trần ma ma xuất hiện trong hành lang.


Đồng Vạn Kim lập tức bỏ việc trong tay, đi đến chỗ bọn họ
“Hai vị đây là muốn rời đi?” hắn nhìn chằm chằm bao phục trên tay họ, hỏi
Trầm Vân Hành ôn nhu cười “đúng vậy, A Lê đã bình an gả cho Lục Hoài Khởi, chúng ta cũng nên rời đi” lúc này đi là vĩnh viễn không bước vào Lương kinh nữa
Đồng Vạn Kim biết Lục Hoài Khởi đưa bọn họ đến Lục đô đốc phủ là muốn bên cạnh Trầm Thanh Lê có thêm nhiều thân nhân, làm cho nàng vui vẻ hơn
Lúc trước Trầm Thanh Lê và Trầm Vân Hành vốn là biểu huynh muội, tuy không thân nhưng cũng vẫn là bà con.

Giờ hắn rời đi, Đồng Vạn Kim hoàn toàn ủng hộ.

Với việc Trầm Vân Hành giả mạo thái tử, nếu không có Lục Hoài Khởi thì hắn đã sớm bị giết chết tám trăm lần.

Rời khỏi Lương kinh, từ nay về sau sẽ mai danh ẩn tích làm lại từ đầu, như vậy đối với Trầm Vân Hành cũng là một kết cục tốt
Đồng Vạn Kim cười đáp “vậy được.

Ta chúc các ngươi về sau hết thảy thuận lợi” hắn cũng xem như là nửa chủ tử của Lục đô đốc phủ, lập tức sai người hộ tống Trầm Vân Hành rời đi
Trầm Vân Hành từ cửa sau của Lục đô đốc phủ rời đi, đi được một đoạn, hắn dừng chân thoáng quay đầu nhìn lại.

Làm biểu huynh, hắn cũng thật lòng hi vọng nàng có thể gả cho tình lang, có người dựa, có người che chở
Trong hoàng cung, Lại bộ thượng thư Liễu Nguyên Tông cùng Liễu quý phi thừa dịp thị vệ ngoài tẩm cung Minh Hoài đế đổi ca, liền lặng lẽ đi vào trong
Hôm nay tâm tình của Minh Hoài đế cũng không tốt lắm, chỉ vùi đầu vào chế tác nghề mộc
Liễu quý phi cùng Liễu Nguyên Tông vừa đi vào lại thấy Minh Hoài đế mạnh mẽ vứt một điêu khắc trên tay xuống đất
“Hoàng thượng, hôm nay huynh trưởng thần thiếp đến Lục đô đốc phủ chúc mừng trở về, giữa đường có một nữ nhân ngăn cản cỗ kiệu của huynh trưởng thần thiếp.

Nàng kia nói…nàng là thanh mai từ nhỏ của Lục Hoài Khởi biết hắn không phải là thái giám gì cả.

Hắn là dùng âm mưu quỷ kế trà trộn vào trong cung”.