Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 36: Lưỡng Trọng Thiên





Trong trận phản loạn vào mười lăm năm trước, phụ thân của Yến Dương hầu đã liều chết bảo vệ Minh Hoài đế ra cung, sau đó còn vì ngăn cản mũi tên giúp Minh Hoài đế mà qua đời.

Sau khi Minh Hoài đế trở lại Lương kinh liền phong nhi tử của hắn làm Yến Dương hầu
Yến Dương hầu Tông Chính Phong tính tình phong lưu, luôn tự xưng là Tình thánh, mấy năm qua gây ra rất nhiều nợ tình.

Mà Yến Dương hầu phủ ngày càng sa sút, nếu không phải Minh Hoài đế nhớ ơn cứu mạng của phụ thân hắn thì Yến Dương hầu đã sớm bị các Ngự sử buộc tội mà rơi đài.

Nhưng Tề Minh Châu lại khác những tử mà hắn đã từng trêu chọc.

Nàng là tiểu thiếp của Liễu Nguyên Tông, mà Liễu Nguyên Tông lại là huynh trưởng của Liễu quý phi.

Nếu Minh Hoài đế biết hắn đánh chủ ý lên nữ nhân của Liễu Nguyên Tông, rất có khả năng Minh Hoài đế sẽ không dung túng hắn như vậy.
Trong nháy mắt, trong đầu Yến Dương hầu lóe lên vô số suy nghĩ, lại bị Trầm hoàng hậu ở bên cạnh giậ giây.

Tay cầm kiếm lại tăng thêm lực, ra sức đâm xuống vết thương trên người Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê cảm giác trên ngực truyền đến đau nhức, nàng muốn mở miệng gọi người nhưng Trầm hoàng hậu vốn quen thuộc Đông cung, hôm nay mang nàng tới nơi vắng vẻ này, rõ ràng là muốn giết nàng cho bằng được.

Nếu lúc này nàng kêu cứu sẽ chỉ làm Yến Dương hầu giết nàng càng nhanh hơn

Trầm hoàng hậu và Tề Minh Châu liếc mắt nhìn nhau, Tề Minh Châu liền sửa sang y phục, vò khăn tay lắc eo đi đến trước mặt Yến Dương hầu
“Hầu gia, thiếp thân đã ủy thân với ngài, dù lên núi đao xuống biển lửa, thiếp thân đều nguyện đồng hành cùng ngài nhưng…”sóng mắt của nàng lưu chuyển, thanh âm yêu kiều như chim hoàng anh “Hầu gia, Thế tử trong phủ chúng ta vẫn còn nhỏ, dù Hầu gia cùng thiếp thân nhận hình, huynh muội Liễu quý phi cũng sẽ không bỏ qua cho người nhà của Hầu gia.Hầu gia…”
Trầm Thanh Lê lập tức lên tiếng, cắt ngang những lời mê hoặc của nàng “Yến Dương hầu, nếu ngươi thực sự suy nghĩ cho nhi tử của ngươi thì càng không thể giết ta.

Ta là thiếp của Lục Hoài Khởi, nếu hôm nay ngươi giết ta, Lục đô đốc chắc chắn sẽ tra ra được, đến lúc đó ngươi không chỉ đắc tội huynh muội Liễu quý phi mà còn đắc tội với cả Lục đô đốc.

Lục đô đốc là người thế nào, ta nghĩ Yến Dương hầu cũng biết rõ”
Liễu Nguyên Tông đáng chết, Trầm hoàng hậu cài nữ nhân bên người hắn thế mà hắn lại không phát hiện ra, khó trách mấy năm qua hắn và Liễu quý phi luôn bị Trầm hoàng hậu áp chế gắt gao
Nghe tới tên Lục Hoài Khởi, trên mặt Yến Dương hầu lập tức lộ vẻ do dự.

Lục Hoài Khởi tâm ngoan thủ lạt, đối phó với địch nhân luôn là nhổ cỏ tận gốc, ở góc độ nào đó thì đắc tội với Lục Hoài Khởi còn kinh khủng hơn đắc tội với Minh Hoài đế
Hai mắt Trầm hoàng hậu như muốn phun lửa, thời cơ không đợi người, nếu không lập tức giết chết Trầm Thanh Lê, đợi Lục Hoài Khởi đến,chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Trầm hoàng hậu lại liếc mắt nhìn Tề Minh Châu.

Tề Minh Châu lập tức tiến lên, đoạt lấy trường kiếm trong tay Yến Dương hầu, hai mắt đẫm lệ, bộ dáng như hoa lê đái vũ “Hầu gia, nếu ngươi sợ đắc tội hoạn quan Lục Hoài Khởi kia, vậy để thiếp thân đi.

Thiếp thân vì Hầu gia, chuyện gì cũng dám làm”
Nữ nhân quyến rũ thâm tình lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, trong lòng Yến Dương hầu bỗng dâng lên khí khái nam tử, liền đưa tay đoạt lấy trường kiếm trong tay Tề Minh Châu cũng không cho Trầm Thanh Lê cơ hội lên tiếng, hắn đã mạnh mẽ đâm thêm một kiếm lên người nàng.

Trầm Thanh Lê cảm giác như đất trời rung chuyển, chỉ nhìn thấy nụ cười vặn vẹo dữ tợn của Trầm hoàng hậu.

Nàng cứ vậy mà chết sao? trước khi lâm vào hôn mê, Trầm Thanh Lê không cam tâm tự hỏi.

Nàng còn chưa hưởng thụ cảm giác vui sướng khi kéo Trầm Thanh Kiểu và Mộ Vân Hành xuống địa ngục; chưa nhìn thấy Trầm hoàng hậu rơi đài; chưa có thu xếp nửa đời sau của nhũ mẫu…Nàng cũng chưa kịp nói lời cảm tạ với Lục Hoài Khởi, nàng sống bao nhiêu năm như vậy, trước kia luôn hèn mọn muốn có được yêu thương từ thân nhân nhưng cuối cùng bọn họ lại hại nàng, từ bỏ nàng.

Lục Hoài Khởi lại khác, nàng rất muốn nói cho hắn biết chậu chu sa tử bào mà hắn tặng cho nàng là lễ vật tốt nhất mà nàng có.

Cũng không biết sau khi nàng chết đi, hắn có nhận cô nương khác làm nghĩa muội mà yêu thương như vậy không.
Nhìn thấy Trầm Thanh Lê hôn mê ngã nhào trên đất, Trầm hoàng hậu trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng.

Không có Trầm Thanh Lê, Hành nhi và Mi nhi sẽ ân ái cả đời; không có Trầm Thanh Lê, trên đời này sẽ không có người nào đoạt được phong thái của Mi nhi…
Yến Dương hầu nhếch môi nhìn Trầm Thanh Lê ngã trên đất.

Người là do hắn giết nhưng hắn không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Trầm hoàng hậu lại có phản ứng đầu tiên, khẽ nâng cằm, vẻ điên cuồng trên mặt biến mất rất nhanh, bày ra dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ nói với Yến Dương hầu “phụ thân ngươi từng có ơn cứu mạng với Hoàng thượng, bản cung nhất định sẽ ủng hộ ngươi.


Nơi này là Đông cung, hai người các ngươi mau rời khỏi đây, bản cung sẽ an bài người đến giúp các ngươi mang thi thể của nàng ra ngoài.

Yên tâm đi, có bản cung giúp các ngươi thu xếp, Lục Hoài Khởi sẽ không dễ dàng tra ra hai người các ngươi”
Yến Dương hầu căng thẳng nhìn thoáng qua Trầm Thanh Lê, lập tức kéo tay Tề Minh Châu bỏ đi
Trầm hoàng hậu nhìn theo bọn họ, mỉm cười khinh bỉ “đúng là một bao cỏ chỉ biết ngủ với nữ nhân”
Đợi Yến Dương hầu đi khuất, Tố Thu cô cô không biết từ xó nào đi ra, nhìn thoáng qua Trầm Thanh Lê, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Liễu đại quý phi bị Trầm hoàng hậu phái người tra tấn đến chết vào mười lăm năm trước
“Tố Thu, ngươi mau mang thi thể của nàng ra khỏi Đông cung đi” hộ giáp trên tay Trầm hoàng hậu xẹt qua phượng bào của nàng, phát ra thanh âm nổi da gà
Tố Thu cô cô không dám cãi lời nàng.

Yến Dương hầu là nam nhân tinh trùng lên não, không hề nhận ra đã bị Hoàng hậu tính kế, nếu có ngày chuyện giết Trầm Thanh Lê bị bại lộ, Hoàng thượng truy cứu, chắc chắn hắn sẽ trở thành bia chịu tội.

Mà Hoàng hậu giúp hắn che giấu cũng là giúp Hoàng thượng che giấu cho nhi tử của ân nhân cứu mạng, là thay Hoàng thượng báo ân, nàng chỉ là hảo tâm làm chuyện xấu mà thôi
Tố Thu cô cô vừa nghĩ thầm vừa tiến lên dò xét hơi thở của Trầm Thanh Lê, phát hiện nàng vẫn còn hơi thở, liền hướng Trầm hoàng hậu xin chỉ thị “Hoàng hậu nương nương, Lục phu nhân còn thở”
Trầm hoàng hậu cau mày, phất tay áo đi đến trước người Trầm Thanh Lê, đưa tay rút trường kiếm cắm trên ngực nàng ra, ánh mắt lóe lên, sau đó dùng sức đâm nàng một nhát “tiện nhân đúng là mạng cứng” đã bị đâm hai kiếm mà vẫn chưa chết
Một kiếm đâm xuống, máu tươi phun tung tóe lên mặt Tố Thu cô cô, nàng run lên, mùi máu tươi nồng đậm làm cho nàng muốn ói.

Nàng sợ Trầm hoàng hậu lại đâm Trầm Thanh Lê, vì thế không dò hơi thở nữa, lập tức ôm thi thể Trầm Thanh Lê vôi vàng rời đi
Sau đó không lâu, một nha hoàn vội vàng đẩy cửa đi vào hỉ phòng, kề tai Trầm Thanh Kiểu nói nhỏ vài câu.

Trầm Thanh Kiểu lập tức kéo khăn voan xuống
“Thật sao? tin tức chính xác chứ?” trên mặt Trầm Thanh Kiểu lóe lên vẻ vui sướng

Nha hoàn kia cung kính báo “thiên chân vạn xác, vừa rồi Hoàng hậu nương nương đã phái người đến nói với nô tỳ”
“Thái tử điện hạ đến” lúc này bên ngoài vang lên tiếng thông truyền của thái giám.

Trầm Thanh Kiểu và nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng phủ khăn voan lên đầu
Mộ Vân Hành được hai tiểu thái giám dìu, người say khướt, chân lảo đảo đi vào
“Cô còn không có say! Cô còn có thể uống!” Mộ Vân Hành say khướt , đưa tay đẩy hai tiểu thái giám đang dìu hắn.
Hai tiểu thái giám không dám trái lệnh hắn, đành khom người lui ra
Trầm Thanh Kiểu cũng cho nha hoàn lui ra ngoài, trong hỉ phòng chỉ còn lại hai người,nàng liền đưa tay nhấc một góc khăn voan, lúng liếng nhìn về phía Mộ Vân Hành nhưng hắn đã ghé người lên bàn, thiếp đi.
Trầm Thanh Kiểu mày liễu nhăn lại, nàng cứ tưởng phải kê đơn với Mộ Vân Hành, giờ xem ra hắn đã say như vậy, không cần thiết nữa
Trầm Thanh Kiểu tươi cười đi đến trước mặt Mộ Vân Hành, bàn tay như ngọc muốn đỡ hắn lên giường lại nghe hắn lẩm bẩm “A Lê…thật xin lỗi…rốt cuộc hai chúng ta vẫn thiếu duyên phận”
Thành thân với nàng nhưng mở miệng lại nhắc tới nữ nhân khác, điều này khiến Trầm Thanh Kiểu hận tới mức không thể trực tiếp đâm Trầm Thanh Lê thêm vài nhát
“Biểu ca… Ta là A Lê a…” Trong lòng chán ghét, ngoài mắt Trầm Thanh Kiểu vẫn giả giọng Trầm Thanh Lê, dịu dàng nói với Mộ Vân Hành
Mộ Vân Hành mơ hồ nhìn thấy cô nương mà hắn yêu nhất đang dịu dàng cười với hắn, hắn cảm thấy đây chính là mộng.

Ở trong mộng, hắn tham lam đưa tay ôm cô nương hắn yêu nhất vào lòng mà hôm nay nàng cũng phá lệ chủ động, làm cho hắn hãm sâu trong ôn nhu hương của nàng, không thể kiềm chế
Cùng lúc đó, Tố Thu cô cô cùng một tiểu thái giám đánh xe đến một bãi tha ma hoang vắng, nàng hung ác, đưa tay ném Trầm Thanh Lê vào bãi tha ma.

Nơi này thường xuyên có dã thú lui tới, chắc chắn không lâu nữa, thân thể của nàng ta sẽ trở thành thức ăn của thú dữ
“Trầm nhị cô nương, những chuyện này đều là Hoàng hậu nương nương lệnh cho nô tỳ làm, nếu ngươi ở trên trời có linh, hãy đi tìm Hoàng hậu nương nương” Tố Thu cô cô hai tay tạo thành hình chữ thập, thấp giọng lẩm bẩm vài câu, sau đó thúc giục tiểu thái giám mau chóng đánh xe đi.