Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 9





Lục Hoài Khởi nhìn thoáng quan Trầm Thanh Kiểu đang nhẹ gót sen đi đến giữa điện, lại nghĩ tới Trầm Thanh Lê.

Hôm đó nàng ngăn ngựa của hắn, khom người quỳ trước mặt hắn, làm cho hắn không chút nghĩ ngợi đến thanh liên vươn mình thẳng tắp trong bùn.

Sau đó hắn thủ hạ điều tra nàng, biết Trầm Thanh Lê trước khi bị hủy dung dù không diễm tuyệt thiên hạ như Trầm Thanh Kiểu thì cũng không tầm thường.

Đáng tiếc…
Tiểu thái giám tùng đứng trực ở trước cửa tẩm cung của Minh Hoài đế thừa dịp mọi người trong điện đều để ý tới Trầm Thanh Kiểu liền tiến đến nói nhỏ bên tai Lục Hoài Khởi “khởi bẩm Đô đốc gia, Hoàng hậu nương phái người đẩy phu nhân xuống hồ nước trong Ngự hoa viên,khi chúng thuộc hạ đến thì trong hồ đã không còn thân ảnh của phu nhân”
Phu nhân mà hắn nói đương nhiên là Trầm Thanh Lê, nàng là thiếp thất của Lục Hoài Khởi, bọn họ là thuộc hạ của hắn vì vậy nàng cũng trở thành phu nhân của bọn họ
Lục Hoài Khởi ngạc nhiên, trong lòng có chút khó chịu.


Vất vả lắm mới gặp được một cô nương kỳ quái như thế, lại cứ vậy mà không còn?Hoàng hậu và Trầm Kính Phong cũng quá không để Đô đốc như hắn vào mắt rồi
Lục Hoài Khởi mắt hồ ly lóe lên tia hung ác nham hiểm, nhìn về phía Trầm Thanh Kiểu đi đến giữa điện
Thật kỳ lạ.

Đều là nữ nhi của Trầm Kính Phong, thế nhưng Hoàng hậu và Trầm Kính Phong lại để cao Trầm Thanh Kiểu, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này đến trước mặt nàng, lại lãnh khốc vô tình với Trầm Thanh Lê.

Càng châm chọc hơn là bên này Trầm Thanh Kiểu nhận được khen ngợi ban thưởng của hoàng đế thì bên kia Trầm Thanh Lê có thể đã…
“Thần nữ khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế” Trầm Thanh Kiểu khẽ hé môi, thanh âm như hoàng oanh xuất cốc, khiến nhiều nam tử trong điện nghe được mà toàn thân mềm nhũn
Trầm hoàng hậu ngồi bên cạnh Minh Hoài đế mỉm cười nhìn Trầm Thanh Kiểu, nhỏ giọng nói với hoàng đế “Hoàng thượng, năm trước Thanh Kiểu xem không ít sách cổ, rốt cuộc tìm được biện pháp vượt qua chướng khí, sau lại nói cha nàng tìm vài người có kinh nghiệm đi biển phong phú đến Đông Hải tìm kiếm, vì thế mới tìm được vạn niên thanh, tất cả cũng chỉ mong làm Hoàng thượng cao hứng trong thọ yến”
“An quốc công, trẫm thật hâm mộ ngươi, có nữ nhi đủ diện mạo lẫn tài năng như Thanh Kiểu, nếu sau này ai cưới được nàng thực sự là phúc khí của hắn” Minh Hoài đế nói với An quốc công nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thái tử Mộ Vân Hành đang vùi đầu uống rượu
Hoàng hậu cũng theo ánh mắt của hoàng đế nhìn về phía Thái tử Mộ Vân Hành
Mộ Vân Hành cúi thấp đầu, không ngừng uống rượu tựa như mọi biểu hiện của Trầm Thanh Kiểu đều không liên quan tới hắn
Trong mắt Minh Hoài đế lóe lên vẻ không vui nhưng rất nhanh đã cười nói với Trầm Thanh Kiểu “Thanh Kiểu, lễ vật ngươi tặng cho trẫm, trẫm rất thích, trẫm sẽ trọng thưởng cho ngươi.

Ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?”
Trầm Thanh Kiểu không chỉ là Lương kinh đệ nhất mỹ nhân mà còn được Hoàng đế khen tặng là đệ nhất tài nữ, hầu hết các nam tử trẻ tuổi trong điện đều yêu thích nàng, nữ tử trẻ tuổi hâm mộ lẫn ghen ghét nàng, quý phụ nhân thì hâm mộ phu thê An quốc công có phúc khí, sinh được nữ nhi như Trầm Thanh Kiểu
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Trầm Thanh Kiểu hơi ngẩng đầu, khiêm tốn đáp lời Minh Hoài đế “Hoàng thượng, ngài cả ngày bận rộn quốc sự, thần nữ có thể khiến hoàng thượng vui vẻ cười to đã cảm thấy mỵ mãn, không dám cầu ban thưởng gì”
“Liễu hoàng quý phi giá lâm” lúc này ngoài cửa vang lên tiếng thông bẩm của thái giám

Minh Hoài đế nhìn về phía cửa điện, vừa lúc nhìn thấy một nữ tử cung trang xinh đẹp được một đám thị nữ vây quanh, chậm rãi đi vào đại điệ
Nàng mi nhãn tinh xảo mị hoặc, sau khi đi đến giữa điện liền hành lễ với Minh Hoài đế “thiếp thân đến chậm, kính xin hoàng thượng thứ tội” khi nói chuyện, nàng mi nhãn khẽ nhíu, phong tình vạn chủng
Liễu quý phi là phi tử Minh Hoài đế sủng ái nhất, vừa nhìn thấy nàng liền cười nói “Liễu phi, không phải mấy ngày nay ngươi bị nhiễm phong hàn sao? sao lại ra ngoài hứng gió?”
“Đa tạ Hoàng thượng thương nhớ, bệnh của thiếp thân đã tốt rồi” Liễu quý phi tươi cười tuyệt diễm, ngồi xuống bên trái Minh Hoài đế “hôm nay là sinh thần của Hoàng thượng, thiếp thân mấy năm nay được Hoàng thượng sủng ái đã sớm muốn đưa một phần hậu lễ cho Hoàng thượng.

Đừng nói là hôm nay bệnh của thiếp thân đã khỏe, dù còn không khỏe thì thiếp thân cũng muốn đích thân đến tặng lễ cho Hoàng thượng”
So với Trầm hoàng hậu đoan trang hiền thục, Liễu quý phi lại lớn mật mạnh mẽ, dung nhan mị hoặc xinh đẹp mà Minh Hoài đế lại cực kỳ thích dáng vẻ mày của nàng
Từ lúc Liễu quý phi xuất hiện, mi tâm liền nhíu chặt, nghe Liễu quý phi nói vậy, nhịn không được mà chê cười “Liễu phi, long thể của Hoàng thượng liên quan tới sơn hà xã tắc, nếu ngươi còn mang bệnh mà vẫn đến trước mặt Hoàng thượng chẳng phải là muốn lây bệnh cho Hoàng thượng sao?” ý là châm chọc Liễu phi chỉ biết tranh sủng mà không suy nghĩ tới quốc gia
Liễu phi nhướng mày liễu, vô tội nhìn Minh Hoài đế “Hoàng hậu nương nương, thiếp thân nhất thời nhanh miệng nói lỡ lời.

Hoàng thượng là trời của thiếp thân, thiếp thân luyến mộ hoàng thượng, sao có thể chịu được hoàng thượng luôn che mưa chắn gió cho thiếp thân có chuyện gì”
Minh Hoài đế cũng lên tiếng giải vây cho nàng “Hoàng hậu, Liễu phi trước giờ luôn thiên chân hồn nhiên như thế, hôm nay lại là sinh thần của trẫm, cũng đừng gò bó tính tình của nàng”
Trong mắt Hoàng hậu lóe lê vẻ lãnh lệ, năm ngón tay trong ống tay áo rộng nắm chặt
Liễu phi lại nói “Hoàng thượng, hôm nay thiếp thân có chuẩn bị lễ vật cho ngài, đảm bảo hoàng thượng nhất định sẽ rất thích” nói xong vỗ nhẹ tay

Ngoài cửa điện có hai người đi vào
Lục Hoài Khởi nhìn qua, giật nảy người.
Trầm Thanh Lê và nha hoàn Nhiễm Mặc của nàng từ từ đi vào trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Nàng đã thay xiêm y sạch sẽ nhưng tóc vẫn ướt sũng, nàng đi đến giữa điện, quỳ xuống hành lễ với Minh Hoài đế “nô tỳ Trầm thị là tân tiểu thiếp của Lục đô đốc, nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế” dáng vẻ thê lương cô tịch hoàn toàn không phù hợp với không khí náo nhiệt trong đại điện
Tròng mắt Lục Hoài Khởi đột nhiên mở lớn, thảo nào người của hắn không tìm thấy nàng ở trong hồ, có lẽ nàng đã được người của Liễu quý phi cứu đi trước
Đại điện đang náo nhiệt lại vì sự xuất hiện của Trầm Thanh Lê mà im lặng hẳn
Trầm Kính Phong và Hoàng hậu nhìn thấy Trầm Thanh Lê vốn đã chết lại như lệ quỷ xuất hiện, nhanh chóng trao đổi ánh mắt, cố áp chế phẫn nộ trong lòng
Trầm Thanh Kiểu nghiêng đầu nhìn Trầm Thanh Lê, trong lòng trầm xuống.