“Tại sao Triệu Tuấn lại bị gạch khỏi danh sách đi huấn luyện ở tổng công ty?” Đến phiên Lâm An Thâm không nói.
“Vì sao anh ấy phải dời Trung Quốc?”
“Tức giận mà gạt đi tiền đồ của anh ấy.”
“Lâm An Thâm, em không nghĩ anh là người công tư không phân biệt được như vậy!”
Nói xong, Giản Lộ muốn vùng ra khỏi cái ôm của anh, nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.
“Em vì anh ta mà tức giận với anh?”
“Lâm An Thâm! Không phải vấn đề ở đấy! Nhưng mà Triệu Tuấn đã làm sai cái gì? Đợt huấn luyện này là bằng thực lực của anh ấy mà giành được, anh làm sao nói gạch là có thể gạch anh ấy khỏi danh sách?! Hơn nữa, anh ấy cũng đang hẹn hò với Joey!”
“Em không biết cái gì gọi là ngụy trang.”
“Cái gì mà ngụy trang với không ngụy trang, anh có thể không suy nghĩ vớ vẩn như vậy được không!”
“Cho dù anh không suy nghĩ vớ vẩn thì anh ta cũng sẽ suy nghĩ vớ vẩn!”
“Đó là một người có tiền đồ, anh không thể tùy hứng như vậy!”
“Giản Lộ, cái gì gọi là tùy hứng! Chẳng lẽ em muốn anh chịu đựng anh ta thường xuyên ân cần với em? Em muốn anh không để ý anh ta nhìn em như hổ rình mồi? Anh không làm được! Anh là đàn ông, anh hiểu ánh mắt anh ta nhìn em!”
“Cho nên anh dùng thủ đoạn?!” Giản Lộ tức đến mức giọng cũng lớn hơn.
“Anh không có. Anh ta có để đi ra nước ngoài để phát triển.” Mặt Lâm An Thâm cũng trầm xuống.
“Anh ấy ở Trung Quốc cũng có thể phát triển được, chỉ còn kém chút nữa là có thể thành công, đột nhiên anh đưa anh ấy ra nước ngoài, không phải đều hủy hoại cuộc sống của anh ấy ở Trung Quốc trong chốc lát sao! Hơn nữa, anh tưởng ra nước ngoài sinh sống mà dễ sao? Thói quen cuộc sống, quan hệ bạn bè, phong tục đều khác, ở bao lâu mới quen được?!” Giản Lộ tức giận nói.
Lâm An Thâm lạnh mặt: “Em thương anh ta khổ?”
Giản Lộ cắn răng: “Anh nghĩ cái gì vậy?! Em chỉ cảm thấy không công bằng!”
Lâm An Thâm buông lỏng cánh tay đang ôm cô ra: “Đều là vàng, làm sao thì nó vẫn cứ sáng.”
Giản Lộ tức giận, nói thẳng: “Anh nghĩ là người khác cũng giống anh à? Trời sinh có tài lại có bối cảnh tốt?”
Lâm An Thâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “Em có ý gì?”
Giản Lộ cũng không tránh né ánh mắt anh: “Lâm An Thâm, em thấy anh làm gì cũng phải có chừng mực thôi. Trước là chuyện của Đỗ Trung, anh không thích em gặp anh ấy, em cùng anh ấy tuyệt giao. Bây giờ lại là chuyện của Triệu Tuấn, nếu anh khó chịu em với anh ấy có gặp qua vài lần thì từ bây giờ em nhìn thấy anh ấy thì đi đường vòng là được! Nhưng không thể lấy tiền đồ của người khác ra làm trò đùa như vậy được! Không phải ai cũng giàu có như anh! Nói em là vợ của anh, nhưng em cũng là một người tự kiếm tiền sinh sống, có quan điểm cũng không giống anh. Thế giới lớn nhường vậy, trừ bỏ phụ nữ còn có đàn ông, chẳng lẽ sau này mỗi lần anh nhìn em tùy tiện giao tiếp với một người đàn ông khác anh đều ăn dấm chua? Anh cũng là người trưởng thành rồi, cũng nên điều chỉnh hành vi một chút đi.”
Giọng Lâm An Thâm lạnh như băng: “Xin lỗi, anh chính là người như vậy, đổi không được.”
Giản Lộ muốn ném người này vào máy giặt, quay vài vòng làm cho anh tỉnh ra một chút. Muốn nói cho anh biết cô chịu anh đủ rồi, nhưng hít sâu một hơi, hạ giọng xuống nói với anh: “Anh có thể bớt tính trẻ con của anh đi được không?”
“Không thể.” Lâm An Thâm xoay người lại nằm thẳng, không để ý gì đến cô.
“Chúng ta đã kết hôn rồi, là chuyện cả đời, anh cũng không thể hơi một chút lại như vậy?
“Phương pháp của anh không có vấn đề.”
“Anh đã dùng hết cách chưa!”
“Là như thế nào.”
“Em không quen anh như vậy, làm mọi chuyện phức tạp lên!”
“Từ trước khi kết hôn anh đã là người như vậy, trước đó em nên chuẩn bị tâm lý.”
Một câu làm bùng nổ sự tức giận của Giản Lộ: “Cái gì mà chuẩn bị tâm lý! Hôm đó không nói trước gì cả anh liền mang em đi ký tên, em có thời gian mà chuẩn bị tâm lý sao!”
Im lặng.
Giản Lộ mới biết mình trong cơn tức giận đã nói ra cái gì.
“Đúng! Là anh bắt em ký tên!” Lâm An Thâm lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, “Cho nên em tỉnh lại liền tức giận, ngày mai Triệu Tuấn nhận nhiệm vụ, không đi liền kỷ luật.” Dứt lời, anh tung chăn, không mặc thêm áo mà cứ thế ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng một cái “Rầm”.
Lỗ tai Giản Lộ ong ong. Lần đầu tiên anh đóng cửa mạnh như vậy với cô, Giản Lộ nhìn chằm chằm vào cái cửa dày, không khí lại ngày càng quánh lại. Sự tình sao lại thành như vậy… Cô cũng không có ý định làm tổn thương anh…
Gió đông bắc về. Lâm An Thâm với Giản Lộ cũng đi vào giai đoạn chiến tranh.
Thứ Bảy, Giản Lộ nhận được điện thoại của bạn thời cấp I Bảo Lâm, Bảo Lâm nói cô có bầu, chồng của cô rất vui, muốn mở tiệc mừng một bữa. Bảo Lâm cũng mời Giản Lộ với Lâm An Thâm. Giản Lộ nghĩ nghĩ một chút, vẫn không nên gọi anh. Sau đó để lại một tờ giấy nhớ trên mặt tủ lạnh, rồi một mình đi ra ngoài.
Bữa tiệc đặt ở một nhà hàng nổi tiếng ở phố trung tâm, Bảo Lâm cùng Đại Ngưu là bạn học từ tiểu học rồi mới đến ngày nay. Đỗ Trung chưa tới, chỉ cử người đưa quà mừng đến. Trong phòng, sinh mệnh nhỏ trong bụng Bảo Lâm là nhân vật chính, nhưng mà cũng rất quan tâm đến Bảo Lâm, mọi cũng đặc biệt quan tâm đến “người nhà” của Giản Lộ.
Một buổi tối, Giản Lộ phải giải thích không biết bao nhiêu lần.
Ừ, là, là giám đốc của mình.
Anh ấy tên là Lâm An Thâm.
Chỉ mới đăng ký thôi.
Không, không uống rượu. Anh ấy hơi trầm tính.
…
Trên đường, Giản Lộ nhận được tin nhắn của Triệu Tuấn: Có thời gian tán gẫu một chút không?
Thật vất vả mới lấy được cớ thoát thân, Giản Lộ lẻn xuống dưới, vừa vặn cô cũng có chuyện muốn nói rõ với anh. Rời khỏi bữa tiệc, Giản Lộ vừa ra đến cửa nhà hàng đã thấy Triệu Tuấn lái xe chờ sẵn cô. Thấy Giản Lộ, Triệu Tuấn tươi cười đón.
“Quấy rầy buổi họp lớp của em, ngại quá.”
Giản Lộ lắc lắc đầu, Triệu Tuấn thay cô mở cửa xe, cô ngồi vào trong.
Triệu Tuấn cứ từ từ lái xe, mở nhạc, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Tâm tình anh có vẻ rất vui vẻ, ngón tay còn gõ gõ theo nhịp. Anh nói muốn tán gẫu vài câu nhưng cũng chưa chủ động mở miệng.
Rơi vào tai Giản Lộ là thứ âm nhạc tuyệt đẹp, giọng ca dịu dàng. Đã từng nghe người nói, ai thích nghe loại nhạc như thế nào, có thể biết được nội tâm người đó ra sao.
Triệu Tuấn lái xe giữa những con phố phồn hoa, bỗng nhiên anh lên tiếng: “Hôm nay anh làm đơn xin thôi việc.”
Giản Lộ kinh ngạc: “Em không nghĩ anh chọn thôi việc…”
Triệu Tuấn nhẹ nhàng bật cười: “Từ chức cũng không có gì. Giản Lộ, thế giới này rất lớn.”
Giản Lộ gật gật đầu, “Uhm…” Cô lại nhìn khuôn mặt tuấn tú, tươi cười của anh: “Anh có kế hoạch gì chưa?”
Triệu Tuấn đảo tay lái: “Anh sẽ đến công ty Triệu Nhật.”
“Triệu Nhật cũng là một công ty lớn.”
“Đúng vậy, không thua kém gì Trọng Mộc.”
“Không sai…”
“Sao sắc mặt lại rầu rĩ như vậy?”
“Không…”
“Hai người… cãi nhau?”
“Triệu Tuấn, không phải anh còn…”
“Ừ.”
“Vậy còn Joey? Thì ra đúng là anh lợi dụng cô ấy gạt em…”
“Anh thật sự xin lỗi cô ấy.” Triệu Tuấn đỗ xe lại ven đường, quay đầu lại, nghiêm mặt nói với Giản Lộ: “Tuy rằng anh vẫn thích em, nhưng mà anh không có biện pháp không chế. Giản Lộ, anh không có cách nào.”
Tiếng nhạc vẫn êm tai, nhưng bây giờ Giản Lộ thật sự rất đau đầu.
“Chuyện này thì là gì? Anh xem, tự mình đánh mất một công việc tốt. Còn nữa, em đã kết hôn, hơn nữa em rất yêu chồng em.”
Triệu Tuấn liếc qua chiếc nhẫn chói mắt trên ngón áp út của cô.
Giản Lộ không biết đến tất cả cảm nhận của anh, cô còn muốn nói vài lời quan tâm đến anh, nhưng mà cô nói: “Thật xin lỗi, tâm ý của anh em không thể nhận, cũng sẽ không nhận. Hại anh bị mất việc, thật sự là em không tốt, nhưng trong lòng trừ bỏ áy náy thật không có gì khác.”
Triệu Tuấn cầm lấy tay Giản Lộ: “Giản Lộ, rõ ràng anh cũng anh ta đồng thời quen biết em, vì sao một chút cơ hội em cũng không cho anh?! Anh không cam tâm!Anh ta có thể trao cho em cái gì anh cũng có thể trao em cái đó!”
Không đợi anh nói xong đã muốn rụt tay lại, đợi anh nói xong, mặt của cô cũng trầm xuống: “Triệu Tuấn anh tự trọng chút, cho dù anh có thể hái trăng đem sao xuống cho em, em cũng chỉ cần có Lâm An Thâm.” Nói xong lại kiên định nhìn vào ánh mắt của anh, có chút vô tình: