Tim Lâm An Thâm chợt xót. Nước mắt chảy dọc theo khóe mắt cô rơi xuống, giống như rơi thẳng vào tim anh, đốt cháy thần kinh. Cảm giác đau đớn len lỏi tới từng ngóc ngách của trái tim, Lâm An Thâm thâm vô thức lắc đầu: “Thật xin lỗi… Giản Lộ…”
Vươn tay muốn bắt lấy tay cô, nhưng lại bị cô bướng bỉnh tránh đi.
Lâm An Thâm cảm thấy toàn thân như co rút lại, hoảng loạn, lại càng dùng sức muốn ôm cô vào trong ngực.
Giản Lộ giãy dụa.
Lâm An Thâm càng ôm chặt cô hơn.
Giản Lộ dùng tay, đấm thật mạnh vào lưng anh.
Lâm An Thâm chỉ là ôm cô thật chặt. Cô có thể giận anh, có thể mắng anh, có thể đánh anh… Nhưng mà, không thể không muốn anh… “Thật xin lỗi, Giản Lộ, thật xin lỗi! Anh tin em…! Chỉ là… anh không thể khống chế bản thân mình làm như vậy… tha thứ cho anh…”
Giản Lộ nắm chặt áo anh, phẫn nộ nói: “Em rất tức giận…! Lâm An Thâm, sao anh có thể thử em như vậy…?! Làm sao anh có thể không tin em…! Em yêu anh như vậy… anh không thể nghi ngờ tình yêu của em với anh như vậy…!” Trong lòng tủi thân, không chỉ rơi lệ.
“Anh biết… anh xin lỗi… là anh không tốt…” Lâm An Thâm ôm chặt đầu Giản Lộ, làm cho nước mắt cùng tủi thân của cô im lặng rơi vào ngực anh, chỉ nguyện có thể giữ được những đau khổ của cô. “Thật xin lỗi… là anh quá nhạy cảm! Anh chỉ… quá yêu em…!”
Giản Lộ khóc càng lớn, vủi cả mặt vào trong lòng anh: “Nhưng mà em cũng như vậy yêu anh!”
“Đừng khóc… anh biết rồi…” Lâm An Thâm lại càng ôm chặt hơn.
Giản Lộ khóc như hoa lê đái vũ.
“Giản Lộ, đừng khóc được không… Anh không biết nói gì…”
Giản Lộ vẫn khóc như mưa.
Đối với Lâm An Thâm mà nói, mỗi tiếng khóc của cô đều giống như một lưỡi dao, mỗi giây đều cứa vào lòng anh. Lâm An Thâm dùng toàn lực ôm cô, thầm nghĩ cho cô biết: “Giản Lộ, anh thật sự đã biết tâm ý của em, lần này là anh không tốt, đừng khóc nữa được không… Tim anh cũng rất đau…”
Giản Lộ vừa khóc vừa kêu to: “Em cũng không muốn khóc! Anh buông lỏng tay được không, hai tay anh ghì chặt làm em chảy nước mắt!”
Lâm An Thâm buông tay ra, lo lắng hỏi cô: “Có phải đau tay lắm rồi không? Sao rồi? Để anh xoa cho!”
Giản Lộ đẩy hai tay anh ra: “Anh ép ngực em đau! Muốn xoa sao!”
Lâm An Thâm nóng mặt: “Anh xin lỗi…”
Giản Lộ vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận: “Xin lỗi là xong sao! Khóc đã khóc rồi, đau cũng đau rồi! Lần sau anh còn nghi oan cho em, em liền không để ý tới anh nữa!”
Lâm An Thâm nghe xong, biết bây giờ cô đã tha cho anh rồi, kích động lại ôm thật chặt cô vào trong ngực, anh muốn cả đời như vậy mà ôm cô: “Anh biết rồi, vợ à–!”
Giản Lộ nín khóc mỉm cười.
Lâm An Thâm thoáng buông tay, cúi đầu nhìn người ở trong lòng. Chỉ thấy cô khóc xong, mặt đều ướt nước mắt, cái mũi hồng hồng, bộ dáng đáng thương lại lém lỉnh. Lâm An Thâm lại thầm tức với bản thân mình sao lại để cô đau lòng.
Nhìn thấy trong mắt anh đều là hối hận, Giản Lộ đấm một cái vào ngực anh: “Lúc nhận sai thì chỉ biết giả làm con thỏ mà gọi vợ à… lúc tức giận thì lại chẳng khác con hổ là mầy quát tháo với em! Hứ, anh là lão hồ li!” Giản Lộ đem toàn bộ nước mắt, nước mũi chùi vào ngực Lâm An Thâm, ai bảo anh bắt nạt cô?! Cho kẻ ưa sạch sẽ như anh biết mùi!
Nghe được giọng cô, Lâm An Thâm cười khổ. Dù sao trong cách nghĩ của cô, anh luôn luôn lên xuống giữa các giai tầng động vật. Hồ ly… chó…con thỏ rồi lại hổ, tất cả đều không sao cả. Quan trọng nhất là, cô nói chuyện với anh, cười với anh, không từ chối vòng tay của anh, ngoan ngoãn ở lại bên anh!
Lâm An Thâm lại ôm lấy cô: “Vợ à… vợ… vợ…”
Giản Lộ lại bị anh chọc tức, tay lại đấm anh một đấm cho hết giận: “Đầu đất!”
Một quyền của cô giống như lông chim chọc cho Lâm An Thâm ngứa, anh cúi đầu hôn lên nước mắt cô, sau đó hôn xuống đôi môi, dịu dàng cùng cô triền miên. Đến khi nhận được sự đáp lại của cô, Lâm An Thâm lại càng cố gắng dịu dàng, trìu mến với cô.
Căn phòng vốn lạnh lẽ, bởi vì nụ hôn sâu của hai người mà trở nên ấm áp.
Lúc quay trở lại Lâm trạch đã là nửa đêm. Vào cửa, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng. Lâm bố, Lâm mẹ đều ngồi ở trên sô pha chờ. Giản Lộ nhịn không được, rụt cổ lại, lúc cô đi quá vội, hẳn là họ không được thông báo một tiếng.
Lâm mẹ thấy rốt cục Lâm An Thâm cùng Giản Lộ đã trở về, bước lên phía trước hỏi: “Muộn như vậy còn đi đâu vậy? Khiến chúng ta phải lo lắng! Ông nội hai đứa cũng mới về phòng, bố mẹ vất vả lắm mới khuyên được ông đi nghỉ.”
Giản Lộ đang muốn xin lỗi thì Lâm An Thâm đứng ở phía trước đã mở miệng: “Con xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng. Con ở công ty làm việc quên thời gian, Giản Lộ đến tìm con.”
Lâm bố, Lâm mẹ đều ngẩn ra, Lâm An Thâm xin lỗi với bọn họ…?
Đầu tiên Lâm mẹ lại nhìn lại hốc mắt hồng hồng của Giản Lộ, lại nhìn vẻ mặt dịu dàng của Lâm An Thâm. Trong lòng bà âm thầm thở dài một hơi, nói đến ảnh hưởng của Giản Lộ với Lâm An Thâm là không thể đánh giá được…
Lâm mẹ cười cười an ủi: “Bình an trở về là tốt rồi! Chúng ta chỉ lo lắng Giản Lộ ở đây không quen, về sau con cũng không nên làm việc quá muộn để con bé lo lắng!”
Lâm An Thâm gật đầu: “Con sẽ chú ý. Ngày mai con với Giản Lộ sẽ ngồi máy bay chuyến buổi tối về nước.”
“Nhanh như vậy?” Lâm mẹ không nhịn được, lộ ra khuôn mặt thất vọng.
Lúc này, Lâm bố đi tới: “Thu dọn hành lý xong rồi sao? Buổi tối mới bay thì cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Lâm An Thâm đồng ý: “Dạ.” Ngừng một chút còn nói: “Hành lý không cần dọn hết, đến Noel bọn con lại sang.”
Lâm mẹ lại càng mừng: “Được! Noel này vui rồi, mang Tiểu Lộ về đây chơi!”
Lâm bố ôm vai Lâm mẹ: “Tốt lắm, để hai đứa nó lên trên nghỉ ngơi đi.”
Giản Lộ nghi ngờ liếc mắt nhìn Lâm An Thâm một cái.
Lâm An Thâm đáp lại cô bằng một nụ cười.
Giản Lộ ngẩn người.
Đúng là âm mưu quỷ kế của anh…
Ngày hôm sau, Lâm An Thâm cùng Lâm bố Lâm mẹ đến công ty giải quyết nốt công việc còn lại. Giản Lộ ở lại nhà thu dọn hành lý. Tám giờ tối máy bay cất cánh, mọi người định tối 6 giờ ở nhà ăn cơm tối.
Không có nhiều hành lý phải thu dọn, phần lớn quần áo mang đến đều để lại Lâm trạch, Giản Lộ thu dọn chỗ còn lại rất nhanh.
Đến buổi chiều, Giản Lộ nhàn rỗi ngồi ở trong phòng lên mạng. Đang chơi thì mơ hồ nghe được tiếng người tranh cãi dưới lầu. Giản Lộ đi xuống, thấy dì Hồng đang khó khắn khuyên Lâm lão gia cái gì, Angle đứng lo lắng một bên.
Nhìn thấy Giản Lộ đi xuống, dì Hồng rất vui vẻ: “Tiểu thiếu phu nhân, cô tới vừa kịp lúc, giúp tôi khuyên lão gia!”
Sau đó nghe được dì Hồng giải thích mọi việc rõ ràng.
Đồ ăn tối nay có một món là nấm ninh*, trước đây Lâm An Thâm rất thích ăn, nhưng mà món này cần tương bí truyền của một nhà hàng Trung Quốc, ngồi xe cũng phải mất một giờ mới tới nơi được. Hơn nữa ông chủ của nhà hàng rất khó tính, chỉ bán tương cho người Trung Quốc. Trong nhà lâu nay cũng không làm món này nên không chuẩn bị tương. Bây giờ, dì Hồng bảo không đủ nguyên liệu, mà những người làm khác trong Lâm trạch cũng không phải người da vàng. Người có thể đi mua chỉ còn lại Lâm lão gia. Bởi vậy, Lâm lão gia nhất quyết muốn đi ra ngoài mua tương về. Nhưng mà dì Hồng nào dám để Lâm lão gia xuất môn, mặc dù sức khỏe của ông không tệ đến mức nằm liệt giường, nhưng mà sau khi bệnh cũng có suy yếu, dễ bị choáng, vạn nhất trên đường cảm thấy không thoải mái, ai có thể kham được hậu quả này.
炖干菇: tra trên mạng, thì còn có gà hay chân giò ninh lên nữa, nhưng ở đây chỉ thấy nhắc độc có nấm thôi.
Lâm lão gia không có kiên nhẫn, dùng gậy chống gõ xuống mặt sàn: “A Hồng, tránh đường, ta nói ta không có vấn đề gì cả, bây giờ có thể ra ngoài ngay được!”
Dì Hồng vội vàng kéo ông.
Lâm lão gia nghiêm mặt lại: “Ta nói lần cuối, tránh ra. Làm phản cả rồi, lời của ta nói mà cũng không nghe! Ai cho cô ở đây kéo dài thời gian, nếu không để ta đi, cho dù mua được cũng không kịp làm món ăn!”
Dì Hồng vẫn giữ chặt Lâm lão gia, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Giản Lộ.
Giản Lộ nghĩ nghĩ, liền tới giúp giữ Lâm lão gia lại: “Ông nội, nếu không thì ông viết lại địa chỉ để cháu đi được rồi. Cháu là người Trung Quốc chính gốc, chắc chắn ông chủ sẽ bán cho cháu!”
Lâm lão gia do dự: “Cháu…?”
“Có cái gì mà phải lo lắng?” Giản Lộ kháng nghị, “Cháu mắt đen, da vàng, ai cũng có thể nhìn ra cháu là người Trung Quốc!”
Lâm lão gia vẫn do dự: “Ta chỉ sợ…”
“Sợ cái gì, cháu đúng là người Trung Quốc nha!” Giản Lộ nghĩ nghĩ, nói ra chứng cứ quan trọng nhất. “Bố mẹ con nói cũng là nói tiếng Trung Quốc, ông nội bà nội, cụ nội con cũng sinh ở Trung Quốc, chết ở Trung Quốc!”
“Ai sợ con không phải là người Trung Quốc!” Lâm lão gia nghiêm mặt nói, “Ta chỉ sợ con ngu ngốc mà bị bán đi mất, dù sao thì đất Mỹ này cũng rất phức tạp.”
Giản Lộ囧 囧 quẫn: “… Cháu cũng không phải đứa trẻ lên ba, có thể bán được đi đâu?”
Ai ngờ Lâm lão gia cũng rất nhanh cho câu trả lời: “Trại heo.”
Giản Lộ 囧 囧 đến hôn mê.
Ngồi trên xe taxi, Giản Lộ đưa địa chỉ cho lái xe nhìn một lần, xe liền tiến thẳng đến đó. Giản Lộ ngồi trên xe mà vẫn không quên được chuyện Lâm lão gia làm cô buồn bực.
Lão nhân gia của thực giống tiểu ngoan đồng… nói, cười,… thật sự làm cho người ta buồn cười…!
Hơn 40 phút sau, Giản Lộ thuận lợi tới nhà hàng mà Lâm lão gia nói. Lại dùng hơn mười phút, Giản Lộ thuận lợi mua được loại tương bí truyền kia.
Loại việc này… còn lo lắng cô sẽ bị bán…? Giản Lộ ngửa mặt lên trời thở dài, không mang theo ông theo để ông nhìn thấy cô…!
Đang chuẩn bị ngồi xe trở về Lâm trạch, Giản Lộ đang vẫy tay giữa không trung lại dừng lại.