“Đúng!”Giản Lộ chém đinh chặt sắt, “Đừng dùng sư yếu ớt nhạy cảm của anh làm thấm khiên, căn bản anh không phải yếu ớt mẫn cảm. Đỗ Trung, Triệu Tuấn, Triệu Lãng, Tiểu Cường, Đại Ngưu… cuộc sống của em có mấy người bạn khác giới có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mà anh nhất định muốn em tuyệt giao với bọn họ. Rõ ràng anh biết cá tính của em chỉ nhìn theo một người, trước đây mới quen Đỗ Trung, liền vẫn chỉ nhìn Đỗ Trung, trong mắt không chứa người khác. Đến bây giờ, gả cho anh liền toàn tâm toàn ý với anh, căn bản sẽ không thừa tâm mà đi để ý tới người khác. Chuyện này anh cũng biết, thậm chí còn biết sớm hơn cả em! Nhưng mà anh vẫn như cũ, dùng đủ mọi thủ đoạn đem mỗi người đàn ông quen biết với em đuổi đi, Lâm An Thâm, anh chính là quá độc đoán, anh nhìn trúng cái gì, ai cũng không thể chạm vào dù chỉ một chút! Nói vậy, anh chinh là bá đạo vô lý!”
“Im miệng!” Lâm An Thâm gầm nhẹ một câu, tức giận đến mức giọng cũng run rẩy.
Giản Lộ không nao núng chút nào: “Em chịu anh đủ rồi –”
Loảng xoảng! Lâm An Thâm ném bát cơm trước mặt anh đi, chỉ cần không nghe lại câu cô vừa nói: “Em không cần nói nữa! Không cân nói nữa!” Lâm An Thâm quát lớn, đầu đau kịch liệt.
Giản Lộ cũng vì tức giận nên mất lý trí: “ Em sẽ nói! Em đột nhiên phát hiện anh rất đáng sợ, anh như là một đao phủ. Em sợ không biết một ngày nào đó tỉnh dậy lại phát hiện một người nữa lại rời bỏ mình! Lâm An Thâm, em ghét anh như vậy!”
Bởi vì quen biết với cô, Lâm An Thâm nói với Phú Hòa từ chối mọi liên hệ cộng tác của Đại Ngưu với Trọng Mộc. Phú Hòa không biết tại sao Đại Ngưu lại đắc tội với Lâm An Thâm, nhanh chóng cách chức anh để tránh đắc tội với Trọng Mộc. Mà trong nội bộ Phú Hòa cũng đã sớm có người ghen tị với Đại Ngưu còn trẻ, không gia thế mà lại ngồi vào vị trí quản lý, lại bỏ đá xuống giếng đưa ra ý kiến muốn lập tức thu hồi nhà cửa, xe và quyền lợi quản lý đối với Đại Ngưu. Với một nhà Đại Ngưu mà nói, bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì thì mọi thứ đã bị đoạt đi. Công việc không có, phòng ở không, cuộc sống tốt đẹp đang xây dựng cũng đột nhiên mất hết. Bọn họ còn không biết mình đã làm sai cái gì mà rơi vào kết cục như vậy. Cảm giác như vừa tỉnh dậy, giao tranh nửa đời gì đó đều như gió cuốn mây trôi mà biến mất. Dù là kiên cường đến mức nào cũng khó mà chống đỡ được.
Nghe được tiếng ghét trong lời Giản Lộ, mặt Lâm An Thâm thoáng chốc biến trắng, anh cố gắng giữ chặt vai Giản Lộ: “Đừng nói! Em gạt anh, em không thể nào ghét anh…! Em đã nói là em yêu anh…!”
Giản Lộ bị đau, dùng sức đẩy Lâm An Thâm ra: “Đừng chạm vào em!”
Ba chữ kia như gáo nước nóng hắt lên người Lâm An Thâm, đau đến các ngón tay đều siết chặt. Nhìn Giản Lộ đứng dậy phải đi, cuống quýt giữ cô lại: “Đi đâu?”
“Đi ra ngoài hít thở không khí một lúc.” Giản Lộ không chút khách khí gỡ tay anh ra, “Lâm An Thâm, ở bên cạnh anh em không dám đi sai bước, em sợ một giây nào đó mình không cẩn thận liếc nhìn một người đàn ông khác, anh liền khiến người ta phải trôi dạt đi đâu đó! Em cảm thấy khó thở, hôn nhân của anh như cái lồng giam xinh đẹp, trước kia em năm lần bảy lượt nhường nhịn anh, nghĩ mình có thể khoan dung một chút để có thể thích ứng với anh, nhưng bây giờ đã không có cách gì nữa rồi. Đúng vậy, anh quan tâm em rất tốt, đối với anh không phải là một con chim nhỏ không có hiểu biết! Em thậm chí còn không bằng một con chim nhỏ!”
Giản Lộ cúi mắt: “Chúng ta tách ra bình tĩnh một chút đi.”
Lâm An Thâm một mực từ chối: “Không có khả năng, em thế nào cũng không thể đi được! Ngồi xuống tiếp tục ăn cơm!”
Giản Lộ vung tay, rất tức giận, tựa hồ mỗi đụng chạm nhỏ của anh đều làm cô ghét: “Buông tay! Không được cũng phải được! Em muốn đi tìm bọn Đại Ngưu. Bây giờ ngay cả chỗ ở họ cũng chưa có, đứa nhỏ cũng không biết thế nào, Bảo Lâm đang mang bầu, em không có cách nào tiếp tục ngồi nhà ăn cơm!”
Cô cực kỳ tức giận, cố gắng giãy ra khỏi anh. Cô đã xoay người muốn đi, Lâm An Thâm hoảng hốt ôm chặt lấy cô: “Không được đi! Anh nói không được đi! Em là của anh, em chỉ có thể ở bên anh! Giản Lộ, em là của anh –!!”
Giản Lộ ghét nhất là tính độc đoán này của anh, nhưng mà đôi cánh tay của anh nhưng thép giữ cô lại, Giản Lộ tránh không ra, đành phải mở miệng, cắn tay anh. Cánh tay bị cắn đến mức in lại một dấu răng đáng sợ, dường như sắp chảy máu.
Cho dù là như vậy, Lâm An Thâm cũng không buông tay ra nửa phần.
Giản Lộ quơ loạn trong lòng Lâm An Thâm: “Buông tay! Em là người độc lập, em có tự do! Em muốn đi đâu thì đi! Buông tay ra có nghe thấy không!”
Lâm An Thâm không cảm giác được đau đớn ở cánh tay, vì trong đầu đang rất nhức nhối.
Từng mạch máu nhỏ trong đầu như đồng thời thít chặt lại, muôn ngàn mũi kim chọc vào những nơi anh không thể bảo vệ được. Sau gáy đột ngột đau, đau đến khó thở, giống như có cái gì ở đó chặn ngay ở đây.
Giản Lộ vẫn còn giãy dụa ở trong lòng anh, Lâm An Thâm chỉ có thể chịu đựng tiếp tục ôm chăt lấy cô.
Cuối cùng đau như muốn nổ tung ra, Lâm An Thâm lảo đảo lùi về phía sau hai bước, vịn lấy bàn ăn. Một giây lại một giây đầu như muốn nổ tung ra, khó chịu muốn nôn. Anh phát cuồng gạt tất cả các thứ trên mặt bàn xuống, tiếng đồ sứ vỡ chói tai cũng không giảm bớt được đau đớn trong đầu. Lâm An Thâm tự vò tóc, muốn giảm bớt một chút đau đớn.
Giản Lộ phát hiện có điều gì đó không ổn, mặt anh cắt không còn một giọt máu, vì thế gấp gáp đỡ lấy anh: “Lâm An Thâm, anh làm sao vậy?”
Lâm An Thâm giật tóc của chính mình, nhưng đau đớn vẫn không giảm đi nửa phần, còn theo từ trên đầu lan xuỗng dưới, đánh thẳng vào trái tim. “Đau…”
Giản Lộ hoảng: “Đau như thế nào?” Tay anh dùng để giật tóc đã nổi cả gân xanh, khẳng định là rất đau, cô có nghĩ tới mình cố gắng ngăn lại anh dùng sức làm đau chính mình.
Lâm An Thâm tì vào bàn ăn đến phát đau, bàn ăn còn lệch đi vài phần, thân hình anh lảo đảo vài bước, chân dẫm vào những mảnh vỡ cũng không có cảm giác gì, chỉ là mơ hồ phát ra tiếng: “Đau… đau quá…”
Loại dép Lâm An Thâm đi chính là loại dép đi trong nhà, rất mỏng. Giản Lộ phát hiện những mảnh vỡ anh dẫm phải lại có màu đỏ, suy nghĩ đều rối loạn. Cô không biết Lâm An Thâm sao lại như vậy, vì sao đột nhiên lại trở nên đau khổ như vậy, thấy vậy tim Giản Lộ đau từng đợt. Một tay kéo tay anh không để anh tiếp tục giật tóc, một tay cố gắng giúp anh bình tĩnh lại: “Lâm An Thâm, Lâm An Thâm, chúng ta qua sô pha bên kia ngồi. Anh cố chịu, em đi gọi xe cứu thương!”
Lúc này ánh mắt Lâm An Thâm đã dần vô thức, rên rỉ: “Đau… đau quá.. đừng đi…”
Giản Lộ cảm giác mình sắp khóc: “Lâm An Thâm, đừng nghĩ gì cả, tỉnh lại đi! Em đưa anh đi gặp bác sĩ, anh… môi anh thâm lại rồi, đừng dọa em…”
Mắt Lâm An Thâm mờ mịt không nhìn thấy Giản Lộ, đành nắm chặt tay cô: “Đừng đi, xin em đừng rời khỏi anh…”
Giản Lộ nghe đến đây, rốt cuộc không nhịn được, nức nở khóc thành tiếng: “Lâm An Thâm, em không đi, anh đừng làm em sợ! Bình tĩnh một chút!”
Giản Lộ đỡ anh dựa vào người mình rồi đi về hướng sô pha. Nhưng mà vừa nâng được tay anh lên, cả người Lâm An Thâm liền chìm vào bóng đêm vô tận.
Phanh một tiếng.
Cùng với tiếng kêu sợ hãi của Giản Lộ, Lâm An Thâm liền vuột khỏi vòng tay cô, ngất đi.