Hạ Văn Cảnh dẫn đầu bước tới bên cạnh ca ca của mình, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn góc nghiêng hờ hững của ca ca, những lời đó đột nhiên đã không thể nói ra khỏi miệng.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, ca ca lại trở nên uy nghiêm như vậy. Không phải là dáng vẻ trước đây cứ nhìn thấy hắn ta là lập tức mỉm cười dịu dàng, chỉ bảo hắn ta, khuyên bảo hắn ta kia nữa.
“Đáp được như thế nào?” Trong lúc hắn ta đang do dự, Hạ Văn Chương lại quay đầu lại, trên mặt lộ ra được một chút ôn hòa.
Bây giờ thì lại giống như ca ca của lúc trước. Trong lòng Hạ Văn Cảnh nhẹ nhõm hơn một chút, mặc dù không thoải mái như trước đây nhưng mà vẫn cảm thấy được sự gần gũi quen thuộc. Chân mày hơi nhíu lại, nói: “Không hài lòng lắm.”
“Đừng lo lắng.” Giọng nói của Hạ Văn Chương trầm thấp, có chứa sự bình tĩnh làm người ta an tâm: “Cho dù đáp được có được hay không, thì cũng không thể thiếu một cái xuất thân Tiến sĩ được. Thái tử điện hạ trọng dụng đệ, tất nhiên là sẽ có an bài cho đệ. Hầu phủ trung dũng của chúng ta đều là những người trung thành. Không cần phải lo lắng về tiền đồ.”
Hạ Văn Cảnh gật đầu một cái: “Vâng.”
Nghe xong lời nói này của ca ca, trong lòng hắn ta bình tĩnh hơn rất nhiều. Lại nghĩ tới cảnh tượng mà mình thấy lúc làm bài thi, xít lại gần một chút nói: “Ca ca, đệ nhìn thấy Hoàng thượng dừng lại ở phía sau huynh, đọc bài thi của huynh.”
Hạ Văn Chương nhíu mày lại một chút: “Thật sao?”
Hắn lại không để ý đến điều này. Lúc đó tập trung tinh thần để làm bài thi, cũng không chú ý đến chuyện Hoàng thượng đi xuống.
Nhưng mà, chắc hẳn là thời gian cũng không được lâu lắm, nếu không hắn sẽ không không nhận ra như vậy.
“Vâng!” Hạ Văn Cảnh gật đầu một cái, sau đó nói: “Chắc hẳn là Hoàng thượng rất hài lòng với bài thi của huynh.”
Hạ Văn Chương vỗ vào bả vai của hắn ta một cái: “Đệ không lo làm bài thi cho thật tốt, ngó bên trái rồi ngắm bên phải, thế mà cũng không phạt đệ tội thất lễ. Thật là may mắn!”
“Đệ chỉ nhìn có một cái! Lấp tức cúi đầu xuống ngay rồi!” Hạ Văn Cảnh vội vàng nói.
Hạ Văn Chương lập tức không nói gì nữa, bước đi nhanh hơn.
Còn có người muốn tiến lên trước để nói chuyện với hắn, nhưng thấy hắn bước chân vội vàng, cứ thế không đuổi kịp. Còn muốn nói vài lời với Hạ Văn Cảnh, nhưng mà Hạ Văn Cảnh cũng đã sải bước đi xa.
“Đó là hai huynh đệ của Trung Dũng Hầu phủ.” Có người nhắc nhở ngay lập tức: “Xưa nay không qua lại với chúng ta.”
Cũng có người nói: “Đại công tử của Trung Dũng Hầu phủ xưa nay đã kiêu ngạo, nhưng Nhị công tử lại trọng nghĩa nhiệt tình. Hôm nay lại vội vã như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì chăng?”
Ra khỏi cửa cung, Hạ Văn Chương đoạt lấy ngựa ngay lập tức rồi vội vã phóng đi nhanh như tên bắn.
Suốt dọc đường đi, trong lòng hắn đập thình thịch. Lúc làm bài thi, hắn đã lờ mờ cảm giác được cái gì đó, giờ phút này không có chuyện làm phân tâm, lại càng trở nên hoảng sợ rối bời.
Đợi đến lúc vào trong phủ đã nghe gã sai vặt nói: “Đại gia đã trở về rồi! Đại nãi nãi đã bắt đầu rồi!”
Quả nhiên là nghe được đúng như thế, trong đầu của Hạ Văn Chương ong ong một chút, sải bước chạy đến Trường Thanh viện.
Cả Hầu phu nhân và Lục Tuyết Dung đều ở đây, cùng một vài nha hoàn bà tử, mà trong phòng thì lại truyền đến tiếng hướng dẫn của bà mụ, và thỉnh thoảng lại có tiếng đau rên của nữ tử.
Trái tim của Hạ Văn Chương bỗng chốc thắt chặt lại.
“Chương Nhi đã trở về rồi sao?” Hầu phu nhân thấy hắn trở về, lập tức lên tiếng nói.
Hạ Văn Chương chỉ kịp gật đầu một cái, lập tức sải bước đi vào trong phòng.
“Không được đi vào bên trong!” Hầu phu nhân vội vàng nói. Lời nói còn chưa dứt, Đại nhi tử đã sải bước đi vào, góc áo khuất sau cánh cửa.
Hầu phu nhân: “…”
Nhìn thấy cảnh này, bà muốn mắng một câu. Nhưng mà Đại nhi tức đã đau đớn cả một ngày mà vẫn chưa sinh ra nên Hầu phu nhân cũng có chút lo lắng.
Đại nhi tử đã đi vào, thì cứ cho đi vào thôi.
Trong miệng không nhịn được nói: “Thường ngày thì mặt mày kiêu ngạo lạnh lùng, cũng không đối đãi nhiệt tình với ai. Bây giờ lại gấp đến độ mặt mũi trắng bệch? Hừ!”
Trước đây có một lần, Hầu phu nhân đưa hai nhi tức ra ngoài xã giao. Sau khi trở lại, Văn Cảnh vội vàng chạy về phía Lục Tuyết Dung, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú hiện lên sự nhiệt tình và vui sướng. Còn Hạ Văn Chương thì sao? Mặt mày đầy vẻ lạnh nhạt, thậm chí cũng không nói một lời nào, mắt thấy tức phụ của hắn hắn đi về phía hắn, mới chịu nhìn người ta một cái.
Hóa ra tất cả đều chỉ là giả vờ!
Cuối cùng thì Hầu phu nhân cũng đã nhìn thấu Đại nhi tử của mình rồi. Xoa xoa cái eo đau nhức, đứng dậy nói với Lục Tuyết Dung: “Chúng ta trở về đi.”
Các nàng đã ở chỗ này trông coi cả một ngày, bây giờ Đại nhi tử đã trở về, cứ để cho hắn lo lắng đi.
Lại phân phó bọn nha hoàn: “Khi nào sinh thì đến chính viện báo một tiếng.”
“Vâng ạ.” Bọn nha hoàn đáp lại.
Lục Tuyết Dung dìu bà bà đi ra ngoài. Trong lòng vẫn toát mồ hôi hột, cầu nguyện đại tẩu sẽ sinh con ra được sớm một chút. Nhưng mà nàng ta cũng biết sinh con không phải là chuyện trong chốc lát nên chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng nhiều hơn.
Nhưng mà không ngờ, mới vừa bước đến cổng viện, đã nghe tiếng bà mụ vui sướng nói một câu: “Sinh rồi! Sinh rồi!”
Ngay sau đó, một tiếng trẻ sơ sinh khóc lanh lảnh vang lên “Oa oa”.
“Bây giờ đã sinh rồi sao?” Một cái chân vừa mới bước ra khỏi cổng viện của Hầu phu nhân, lập tức thu hồi lại, ngạc nhiên hơn, lại có chút buồn cười: “Rất biết chọn thời điểm!
Phụ thân tới một cái là lập tức đi ra ngay.
Đây là chờ phụ thân ngàn cầu vạn mời đúng không? Đúng là một đứa trẻ kén chọn!
Lại hỏi: “Là một ca nhi hay là tỷ nhi?”
Bà mụ vén rèm đi ra, cười nói: “Chúc mừng trong phủ có được một thiên kim tiểu thư!”
“Là một tôn nữ à?” Hầu phu nhân nghe xong cũng không cảm thấy thất vọng, ngược lại còn mừng rỡ khôn xiết, vội vàng nói: “Mau bọc kỹ lại, ta muốn nhìn một chút.”
Bản thân bà sinh ra ba người con trai nên vẫn rất thích con gái. Chủ yếu chính là Đại nhi tức quá khôn khéo làm người ta vừa lòng, Nhị nhi tức bây giờ cũng rất chu đáo, Hầu phu nhân lập tức cảm thấy nếu là tôn nữ thì nhất định là sẽ rất xinh đẹp và đáng yêu.
Còn về việc sinh con trai? Bọn họ còn trẻ, có thể sinh con được là tốt rồi, sớm muộn gì cũng có thể sinh ra.
Bên trong phòng, Hạ Văn Chương nắm lấy tay của tức phụ, nhìn trên gương mặt nàng đầy mồ hôi, trái tim đau đến mức níu lại thành một cục.
Cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho nàng rồi thấp giọng nói: “Sẽ không sinh nữa.”
Lúc hắn mới vừa đi vào, thấy tức phụ đau như vậy, lại nghĩ đến chuyện nàng đã chịu đau cả một ngày, trực tiếp hối hận không thôi. Sớm biết hắn còn muốn có đứa trẻ nữa, cũng không chịu bảo nàng sinh.
“Ừm.” Vu Hàn Châu gật đầu một cái, cũng không muốn sinh.
Nàng hơi mệt mỏi, nhưng vẫn cứng cỏi gắng gượng hỏi: “Ở trên điện, lời đáp được của chàng như thế nào?”
“Tạm được.” Hạ Văn Chương đã bỏ quên sau đầu rồi, chỉ thuận miệng đáp lại một câu, nhẹ nhàng vu.ốt ve mái tóc ướt mồ hôi của nàng, đau lòng nói: “Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi xem Châu Châu một chút.”
“Ừm.” Vu Hàn Châu đáp lại một tiếng, cánh tay siết chặt hắn nhanh chóng buông lỏng ra, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hạ Văn Chương không có đi ra ngoài ngay lập tức. Hắn nhìn dáng vẻ ngủ thật say của nàng, không hiểu sao trái tim lại treo lên.
Hắn bỗng nhiên rất sợ hãi. Sợ mở mắt ra lần nữa, nàng lại không phải là nàng.
Dẫu sao, nàng tới cũng bất chợt như vậy. Có thể khi tỉnh lại nàng lại không phải là nàng nữa hay không?
Sự sợ hãi này bao trùm lấy hắn, khắp cả người rét run. Không nhịn được, hắn lay lay nàng: “Châu Châu? Châu Châu?”
Vu Hàn Châu vừa mới ngủ say đã bị hắn lay tỉnh, lại mở mắt ra, nhìn hắn với vẻ không phải là tỉnh táo lắm: “Sao vậy?”
Hạ Văn Chương nhìn vào ánh mắt của nàng, trái tim thắt chặt lại, nhẹ giọng hỏi: “Nàng có nhận ra ta là ai không?”
Vu Hàn Châu nghe lời nói này của hắn, nhất thời có chút hồ đồ, còn tưởng rằng mình lại xuyên không. Nàng chớp chớp mắt rồi nhìn xung quanh gian phòng, là căn phòng quen thuộc, lại nhìn cách ăn mặc và dáng vẻ của hắn không khác mới vừa rồi một chút nào, lập tức có chút buồn cười: “Chương ca, chàng nghĩ gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của nàng, trái tim bị nhấc bổng lên của Hạ Văn Chương lập tức thả lỏng xuống. Nắm lấy tay nàng, hôn lên đầu ngón tay của nàng một cái, dịu dàng nói: “Đi ngủ đi.”
“Ngu ngốc.” Vu Hàn Châu nắm lấy tay của hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng. Cho dù chàng có thể nhìn thấy được ta hay không, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng.”
Nếu như không may nàng xuyên trở về thật, nàng sẽ ôm khí quan vào lòng, như vậy thì nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Đáy mắt của Hạ Văn Chương nóng lên, lắc đầu một cái: “Ta sẽ vĩnh viễn nhìn thấy được nàng.” Còn sống có một ngày, thì hắn muốn nhìn thấy nàng một ngày.
Bị hắn giở trò như vậy một cái, Vu Hàn Châu cũng có chút thương cảm, cũng không có cảm thấy buồn ngủ nữa: “Ta mới vừa sinh con nên rất mệt mỏi. Chàng còn chọc ta.”
Hạ Văn Chương cụp mắt xuống, cắn đầu ngón tay của nàng một cái.
Hàm răng nhọn hoắt, không nhẹ không nặng cắn vào tay nàng, vô cùng giống như con mèo đã từng cắn nàng vậy.
“Được rồi, được rồi, ta sẽ không rời đi.” Nàng chỉ đành phải nâng một cái tay khác lên vu.ốt ve phần giữa tóc của hắn: “Ta bảo đảm.”
Lúc này Hạ Văn Chương mới gật đầu một cái: “Ừ.” Buông tay nàng ra, nhét vào trong chăn: “Nàng ngủ đi, ta nhìn nàng.”
“Không được, ta muốn nhìn Châu Châu một chút.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương lập tức đứng lên: “Người đâu, ôm tỷ nhi vào đây.”
Châu Châu đang được ôm trong vòng tay của Hầu phu nhân.
Mặc dù đứa trẻ mới vừa sinh ra không được đẹp cho lắm, nhưng Hầu phu nhân suy nghĩ là Đại nhi tức sinh ra, còn là con gái nên cũng rất yêu thích, còn phân biệt ngũ quan giống ai.
Nghe thấy tiếng của Hạ Văn Chương ở bên trong, lập tức cẩn thận đưa đứa trẻ cho bà mụ: “Ôm vào đi.”
Vu Hàn Châu nhìn nữ nhi một chút, cơn buồn ngủ lại dần dần nổi lên, dù sao thì nàng cũng rất mệt mỏi, rất nhanh chóng đã ngủ thiếp đi.
Lúc này Hạ Văn Chương mới chậm rãi đứng dậy, rón rén đi ra ngoài.
Hầu phu nhân vẫn còn ở trong sân, nhìn thấy hắn thì khóe mắt lập tức liếc mắt nhìn hắn một chút: “Phòng sinh của nữ tử là nơi để con đi vào à? Lần sau sẽ không cho phép như vậy nữa!”
Trong đầu Hạ Văn Chương nghĩ, nào còn có lần sau? Một lần thôi đã dọa hắn sợ quá rồi.
Gật đầu một cái: “Con đã nhớ rồi.”
Hầu phu nhân mà tin hắn mới là lạ. Đại nhi tử chính là như vậy, ngoài miệng thì cái gì cũng nói được, nhưng ngươi nhìn hắn lại làm cái gì đây? Cũng không nghe giống như vậy nữa.
Bà cũng lười nói.
Huống chi, hôm nay còn là một ngày đặc biệt, bà không khỏi hỏi một câu: “Thi đình như thế nào?”
“Tạm được.” Hạ Văn Chương nói: “Văn Cảnh chắc cũng không tệ.”
Lúc đầu khi hắn và Tôn tiên sinh đàm luận, Văn Cảnh cũng ở đó, vì vậy đề thi hôm nay cũng sẽ không làm bọn họ ứng phó không kịp, cũng ổn hơn những người khác một ít.
“Ừm.” Hấu phu nhân gật đầu một cái: “Ngày mai chấm bài thi, có lẽ ngày mốt là sẽ yết bảng, Hôm nay con cũng đã mệt mỏi rồi, nên đi nghỉ ngơi đi.”
Hạ Văn Chương chắp tay lạy hạ: “Hôm nay đã làm mẫu thân vất vả rồi.” Ngồi dậy, rồi gật đầu một cái với Lục Tuyết Dung: “Cũng làm phiền tức phụ của Văn Cảnh rồi.”
“Đều là người một nhà, đừng nói lung tung.” Hầu phu nhân nói rồi đưa Lục Tuyết Dung đi.
Lúc Tuyết Dung nhớ đến Hạ Văn Cảnh, đi tới nửa đường thì cáo lui, đi vào trong sân.
Lại nói Hạ Văn Cảnh trở về trong phủ, cũng đã nghe tin đại tẩu sinh con. Bởi vì đại ca đã chạy tới, hắn đã không có đi ngay lập tức, về lại trong sân, thay đổi quần áo trên người trước rồi mới đi tới Trường Thanh viện.
Đi được nửa đường, thì gặp phải Lục Tuyết Dung.
“Đại tẩu sinh con rồi à?” Hắn ta hỏi.
Lục Tuyết Kỳ gật đầu một cái: “Là một tỷ nhi.”
“Ồ.” Hạ Văn Cảnh gật đầu một cái: “Trước nở hoa sau kết trái. Sinh ra một tỷ nhi cũng không tệ.
Lục Tuyết Dung nhìn hắn ta với vẻ hiếm lạ: “Chàng còn hiểu chuyện này sao?”
“Ta lại nói sai nữa à?” Hạ Văn Cảnh gãi gãi sau ót.
Lục Tuyết dung nhịn cười lắc đầu một cái: “Không có.” Chỉ là những lời như thế này thường đều là do bà bà hoặc là trưởng bối mới nói thôi.