“Nhưng!” Ngay sau đó hắn thay đổi đề tài, dùng vẻ mặt nghiêm khắc nhìn nàng mà nói, “Nếu nàng không an phận thì cùng đừng trách ta không khách khí!”
Lời vừa dứt thì mặt hắn khẽ biến sắc, tiếp theo đó bắt đầu ho kịch liệt.
Lời nói vừa rồi tàn nhẫn bao nhiêu thì lúc này lại ho kịch liệt bấy nhiêu. Bầu không khí chỉ vừa mới trở nên nghiêm túc thì đã tan thành mây khói trong nháy mắt rồi.
“Tỏ ra hung ác không quá ba giây.” Vu Hàn Chu thầm chậc một tiếng nhưng ngoài miệng lại không chê cười nam nhân đáng thương này, nàng lấy cái ly trong tay hắn ra, tới cạnh bàn rót một ly nước rồi quay trở lại kề ly lên miệng hắn.
Nàng sợ hắn ho đến mức không cầm nổi ly rồi lại mất công đổ nước ra người.
Nhưng Hạ Văn Chương thấy cổ tay trắng ngần của nàng tiến lại gần thì kinh sợ ngửa người về phía sau, Vu Hàn Chầu buồn cười nói: “Ta giúp ngươi uống nước, ngươi như vậy là sao đây?”
Dáng vẻ tránh còn không kịp này tựa như nàng là nước lũ và mãnh thú vậy.
Hạ Văn Chương không khỏi cảm thấy hơi lúng túng. Hắn vừa buông lời tàn nhẫn với nàng như vậy mà giờ nàng lại không so đo hiềm khích lúc trước mà giúp hắn uống nước.
“Để ta tự uống.” Hắn cố nén cơn ho lại, run tay nhận lấy ly nước, cực kỳ cẩn thận để không đụng tới ngón tay của nàng. Nhận xong thì hắn ngẩng đầu lên vội vàng uống sạch như là muốn nhanh chóng đè cơn ho lại vậy.
Xuống xong ly nước thì hắn không còn ho nữa.
Hắn nhìn thiếu nữ đứng trước mặt thì không còn dám buông lời hung ác với nàng nữa. Thân thể của hắn cái gì cũng phải kiêng kị. Nói lời tàn nhẫn với người khác thì tâm tư của chính mình cũng khó tránh khỏi việc thay đổi.
Hơn nữa, hắn cũng không nỡ buông lời tàn nhẫn với nàng nữa.
Đến khi hơi thở bình phục lại thì hắn nhìn nàng rồi nói: “Sau này không cần nàng phải chăm sóc ta, đây là chuyện của đầy tớ.”
Mặc dù hai người đã thành thân, sau này là vợ chồng nhưng Hạ Văn Chương cũng không tính làm vợ chồng thật sự với nàng. Trong lòng hắn biết mình sống không được bao lâu nữa, cần gì phải hại một đóa hoa mềm mại như vậy?
Cho dù là nàng gả cho hắn vì cái gì đi nữa thì chung quy lại nàng cũng là một kẻ đáng thương nghĩ không thông. Hắn sẽ không đụng tới nàng, sau này hai người tôn trọng nhau như khách, hắn cố gắng hết mức bảo toàn sự trong sạch cho nàng. Đến khi hắn ra đi thì nàng có thể tái giá, để người mà nàng tái giá sẽ luôn trân trọng nàng.
Vu Hàn Châu không có ý kiến gì, gật đầu rồi nói: “Được.”
Nàng vui vẻ thoải mái.
Hạ Văn Chương cảm thấy nàng rất phối hợp hơn một chút. Nhưng cho dù như nào đi nữa thì nàng phối hợp như vậy còn hơn là ồn ào. Cuộc sống hôm nay như vậy, khách khứa đông đủ, nàng an phận như vậy đúng là không thể tốt hơn.
Vu Hàn Châu đói rồi nên hiền lành mà gật đầu: “Ừm.”
Dạ Văn Chương hơi cao giọng, gọi: “Người đâu.”
Đợi đầu tớ hầu hạ đi vào, Hạ Văn Chương dặn dò: “Lấy chút thức ăn tới đây.”
Thật ra thì dựa theo chương trình của hôn lễ thì lúc này tân nương tử không thể ăn được và tân lang cũng không nên ngồi trong phòng. Nhưng thân thể Hạ Văn Chương như vậy thì còn chú ý làm cái gì chứ?
Lúc còn sống mà hắn có thể cưới được một tức phụ chính là sự an ủi lớn nhất đối với Hầu phu nhân rồi. Tất cả tục lễ, bà vung tay một cái, có thể miễn thì miễn.
Mà Hạ Văn Chương vốn không muốn hôn sự này. An gia tiểu thử không nghĩ thông, muốn gả cho ma ốm là hắn đây cho bằng được, phải cự tuyệt mới phải, hắn không muốn gieo vạ cho người khác. Nhưng Hầu phu nhân lại có suy nghĩ khác, trưởng tử đã mười chín tuổi rồi, dựa theo lời của lão đại phu thì đây có thể là năm cuối cùng của hắn, bà rất muốn cưới cho hắn một người vợ, để hắn có một gia đình.
Cho dù có chết thì hắn cũng đã đi một vòng hoàn chỉnh trên thế gian này rồi mới qua đời. Sau này nhận một đứa bé làm con thừa tự cho hắn, hắn cũng có thể coi là người có vợ có con. Chỉ có điều là Hạ Văn Chương vẫn luôn không đồng ý, trong khi Hầu phu nhân đã xem qua rất nhiều gia đình rồi nhưng người bà nhìn trúng thì lại chẳng có ai đồng ý gả cả, cho nên mới kéo dài đến tận hôm nay.
Vất vả lắm mới có An gia tiểu thử muốn gả, Hầu phu nhân tựa như chó sói nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, cắn được liền kéo vào hang ngay lập tức.
Chưa được bao lâu thì cửa phòng lại bị mở ra, đám đầy tớ nối đuôi nhau vào, nhẹ chân nhẹ tay mà bày đồ ăn đầy bàn một cách nhanh chóng. Những đầy tớ còn lại thì lui ra hết, chỉ để hai nha hoàn trông có vẻ già dặn ở lại, chờ để hầu hạ Hạ Văn Chương dùng cơm.
Hạ Văn Chương không thấy đói, hơn nữa hắn dùng gì, dùng lúc nào đều phải chú ý. Vậy nên hắn nhìn Vu Hàn Châu rồi nói: “Nha hoàn gả theo nàng đâu rồi?”
Ý của hắn là hắn không ăn, cũng không cần người hầu hạ. Nếu nàng cần người hầu hạ thì dùng nha hoàn gả theo, hay là để lại cả hai người?
“Không cần hầu hạ.” Vu Hàn Chu nhìn hai người ở lại bên cạnh bàn mà xua tay, “Lui ra đi.”
Hai nha hoàn nhìn Hạ Văn Chương một cái, thấy hắn gật đầu thì cúi người một cái rồi đi ra.
Hầu phu nhân đã căn dặn rằng không có phép người nào chọc Đại nãi nãi tức giận cả. Thế nên Vu Hàn Châu bảo gì thì các nàng đều nghe theo. Dáng vẻ ngoan ngoãn và cực kỳ hiền thục.
Từ trong thâm tâm, Vu Hàn Châu cảm thấy cuộc hôn nhân này đúng là không tệ.
Nàng đứng dậy, cũng không cần người hầu hạ, thậm chí còn không cần ngồi trước bàn trang điểm mà đôi tay thon dài trắng nõn loay hoay trên đầu một hồi đã tháo phượng quan ra, một lọn tóc dài đen nhanh mềm mại rủ xuống như thác.
Nàng cầm lấy cây trâm rồi vén một cái, gương mặt nhỏ trắng nõn khéo léo lộ ra.
Hạ Văn Chương hơi mở to mắt ra. Sau khi nàng đứng lên thì hắn đã nghĩ rằng mình nên gọi nha hoàn tháo phượng quan ra cho nàng rồi mới dùng cơm. Không ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở thì hắn đã thấy một màn như vậy.
“Ừm, nàng…” Hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì mới không thất lễ. Trong lúc hắn đang do dự thì đã thấy Vu Hàn Châu đã dứt khoát đi tới bên cạnh bàn. Hắn ngừng một chút rồi ngậm miệng lại, sau đó cũng đi tới ngối xuống.
Cho dù hắn không ăn, nhưng ngồi cùng với nàng mới không thất lễ.
Sau khi Vu Hàn Châu cầm đũa lên, thấy hắn bất động thì lại hỏi: “Người không ăn sao?”
“Ta không ăn.” Hạ Văn Chương lắc đầu một cái.
Vu Hàn Châu không hỏi nhiều nữa mà cầm đũa của lên rồi dùng bữa.
Mặc dù vừa rồi nàng đã ăn một ít táo đỏ, đậu phộng nhưng dù sao thì chúng cũng không phải là thức ăn chính, ăn nhiều không tốt mà lại còn càng ăn càng đói.
Nàng dùng bữa một cách say sưa, Hạ Văn Chương ngồi bên cạnh nhìn, vẻ mặt dần trở nên sững sờ.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy người khác dùng cơm trước mặt mình một cách không câu nệ và không hề khách khí nào như vậy cả.
Nhưng không phải là không dùng cơm cùng người nhà mà lúc ngồi chung bàn ăn cơm thì đầy tớ luôn chăm sóc hắn một cách tỉ mỉ, cứ thế mà hắn chỉ thấy được chén đĩa trước mặt mà thôi. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thì cũng chỉ thấy phụ thân, mẫu thân và đệ đệ dùng cơm dưới sự hầu hạ của đầy tớ.
Lúc này bên cạnh chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi, nàng ở trước mặt hắn mà không hề ngại ngùng chút nào cả, muốn ăn món nào thì gắp món đấy. Món nào thích ăn là gắp nhiều hơn. Ăn đồ ngon thì nàng nhướng mày. Đồ không thích thì nàng nhíu mày một cái.
Trong lòng Hạ Văn Chương bỗng nhiên có cảm giác bất thường lướt qua. Đột nhiên hắn hiểu vì sao mẫu thân lại cố chấp cưới vợ cho hắn như vậy.
Người bên gối, người bên cạnh, vợ.
Hai người bọn họ sớm chiều đối mặt với nhau, trên đời này sẽ không có ai thân mật hơn bọn họ. Chí ít thì người khác sẽ không thể thấy cảnh tượng ăn cơm của nàng.
Phát hiện bản thân nhìn nàng chăm chú lâu như vậy thì Hạ Văn Chương vội vàng thu ánh mắt lại. Âm thầm nhắc nhở trong lòng rằng bọn họ không phải vợ chồng thật, hắn cũng không thể nghĩ nàng như vậy được.
Nhưng Vu Hàn Châu lại nhận ra ánh mắt đang nhìn mình của hắn. Nói thế nào đi nữa thì bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, nàng cũng thể nói với hắn rằng: “Ngươi đừng nhìn ta.”
Lực thích ứng của Vu Hàn Châu rất mạnh, bây giờ đã thay mặt mình vào nhân vật Hạ Đại nãi nãi. Sau khi ăn xong thì nàng cất giọng kêu đầy tớ đi vào để thu dọn đồ thừa trên bàn.
Rồi lại bảo: “Đưa nước tới đây, ta muốn tắm.”
Đầy tớ nhận mệnh lui ra ngay lập tức.
Thật ra thì nên đưa nước vào từ lâu rồi, để nàng tháo trâm vòng ra, thay quần áo và rửa mặt.
Nhưng Hầu phu nhân nói rằng không được chọc giận Đại nãi nãi, cho nên nàng muốn ăn cơm trước thì cứ để cho nàng ăn cơm trước.
Đại nãi nãi vui vẻ mới là chuyện quan trọng hàng đầu.
Lúc Vu Hàn Châu tắm thì mới đến giờ ăn cơm của Hạ Văn Chương, dùng cơm ngay tại gian ngoài.
Đợi đến khi Vu Hàn Châu tắm xong đi ra thì hắn cũng đã ăn xong rồi, Vu Hàn Châu liếc mắt một cái thì thấy đồ ăn của hắn quả thực đều là đồ chay.
Nàng thầm líu lưỡi trong lòng, người này cũng quá khổ rồi, vị nặng một chút cũng không ăn được.
Thật sự là dạ dày của Hạ Văn Chương cực kỳ yếu nên chỉ có thể ăn đồ thanh đạm mà thôi. Mà không chỉ dạ dày của hắn yếu không thôi mà toàn thân trên dưới của hắn đều không có chỗ nào là không yếu cả.
Lúc còn trong bào thai hắn cũng suy nhược lâu ngày, lúc sinh ra thì thân thể không được tốt cho lắm, cực kỳ yếu ớt. Trong phủ nuôi một vị lão tiên sinh giàu kinh nghiệm, đặc biệt chăm sóc hắn. Nhưng cho dù như vậy thì cứ ba ngày lại phát bệnh một trận.
Thời tiết lúc nóng lúc lạnh, tối ngủ chăn đắp không kín thì hắn sẽ sinh bệnh. Ăn thừa một miếng hay ăn thiếu một miếng, thức ăn có vẻ hơi cứng thì cũng sẽ sinh bệnh. Đọc sách muộn hay thiếu ngủ cũng sinh bệnh.
Tóm lại là cản người từ trên xuống dưới của hắn, từ đầu xuống chân, trong ngoài, hằng ngày sinh bệnh.
Vu Hàn Châu rất đồng cảm với hắn. Theo như góc nhìn của nàng thì thân thể không khỏe mạnh thật sự là chuyện đau khổ nhất. Những thứ khác đều tạm được, nghèo khó, xấu xí, năng lực bình thường…thì có thể bổ cứu. Chỉ cần thân thể khỏe mạnh thì muốn cái gì đều có thể lấy được.
Chỉ có thân thể không khỏe mạnh là khiến đời người giảm đi biết bao nhiêu là niềm vui và những những chuyện có thể làm được.
Hạ Văn Chương thấy nàng đi ra thì cũng chẳng nói gì mà chỉ khẽ gật đầu. Còn nha hoàn lại hỏi: “Đại nãi nãi có muốn dùng trà không ạ?”
“Không cần.” Vu Hàn Châu nói.
Nha hoàn hầu hạ Hạ Văn Chương dùng cơm xong thì thu dọn chén đĩa. Ước chừng thời gian trôi qua hai khắc thì mang tới một ít thuốc viên, giúp Hạ Văn Chương uống thuốc. Sau đó hỏi ý kiến của Hạ Văn Chương rồi lui ra.
Sắc trời lúc này không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi. Giường đã trải xong từ lâu, Hạ Văn Chương đi tới mép giường trước.
Vu Hàn Châu cũng mệt nhọc nên ngáp một cái, đi tới theo sau hắn.
Không hề phòng bị, lúc hắn đi tới mép giường thì đột ngột dừng lại rồi xoay người nói với nàng: “Khăn của nàng, để nha hoàn cầm đi giặt rồi.”
Vu Hàn Châu đang ngáp thì dừng lại, che hờ miệng lại, nhìn nhắn chớp mắt mấy cái rồi mới nói: “A.”
Nàng nhớ ra rồi, lúc trước nàng lén ăn táo đỏ và đậu phộng, thì bọc hạt táo và vỏ đậu phộng vào khăn rồi giấu ở chỗ không bắt mắt. Vốn đang tìm cơ hội lấy lại nhưng sau đó nàng lại quên mất.
Đám nha hoàn kiêng dè thể diện của nàng nên một chữ cũng không dám nói, nhưng Hạ Văn Chương lại không kiêng dè gì hết, nhớ ra rồi thì nói với nàng một tiếng.