Vu Hàn Châu bị ốm rồi. Tứ chi nhũn ra, đầu óc mê man, nàng sờ da của mình cũng cảm thấy nóng bỏng.
Xem ra tối qua thì trúng gió, hôm nay lại đi trượt tuyết nên bị nhiễm khí lạnh.
Thân thể này thực sự rất yếu, nàng thầm nghĩ, trước đây chỉ khi nào nàng bị thương cực kỳ nghiêm trọng thì mới nóng như vậy.
Bên ngoài Thúy Châu vẫn còn đang khuyên Hạ Văn Chương không nên đi vào, Vu Hàn Châu nghe thấy thì ngồi dậy nói: “Thúy Châu, giữ Đại gia lại, không cho phép huynh ấy đi vào.”
Thấy nàng thậm chí còn chẳng gọi “Chương ca” mà kêu thẳng hắn là “Đại gia” khiến Hạ Văn Chương không dám vùng vẫy nữa, chẳng qua là hắn vẫn không cam lòng mà xê dịch vào trong nửa bước, giọng nói chầm chậm: “Ta không sao, nàng xem, nàng nhiễm khí lạnh còn ta thì không, bây giờ thân thể của ta còn khỏe hơn nàng nữa.”
Lúc nói lời này hắn cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo. Hắn vẫn cho rằng bản thân vẫn còn ốm yếu như trước, cẩn thận hết cái này đến cái kia. Nhưng sự thật chứng kinh hắn quá khinh thường bản thân rồi!
“Ta vào trong chăm sóc nàng.” Hắn ôn tồn nói, “Lúc ta bị bệnh thì đều là nàng chăm sóc ta, đúng không?”
Vu Hàn Châu không thể nói với rằng nàng bị ốm không phải vì chơi trượt tuyết mà còn là bị nhiễm phong hàn. Nếu nói như vậy thì nàng còn phải giải thích tại sao buổi tối mà bị nhiễm phong hàn.”
Vậy nên nàng nói: “Lát nữa Thường đại phu tới, để xem ông ấy nói như thế nào, nếu ông ấy nói có thể thì ngươi có thể vào chăm sóc ta, được không?”
Hạ Văn Chương nghe vậy thì mím môi, sau đó gật đầu một cái: “Được.”
Nhưng hắn không phải hắn rất lo lắng. Cho dù Thường đại phu tới, thấy tình trạng của hắn thì đoán chừng cũng sẽ không từ chối hắn.
Hơn nữa, Thường đại phu vẫn chưa tới.
Đầy tớ trong viện đi mời ông ấy nhưng lại không thấy người đâu cả, hỏi thăm một chút mới biết Thường đại phu bị Hầu phu nhân mời đi rồi, vậy nên đầy tớ lại tới chính viện mời ông ấy.
Lúc này Thường đại phu đang nói chuyện với Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân có thời gian rảnh là hỏi ông ấy về tình trạng thân thể của con trai bà, lúc này cũng không ngoại lệ: “Chương Nhi lâu rồi không bị ốm là nhờ có Thường đại phu hết lòng chăm sóc.”
Thường đại phu nói: “Phu nhân quá khách sáo rồi, chỉ là chuyện lão hủ nên làm mà thôi.”
Hầu phu nhân hỏi tiếp: “Theo như ngươi thấy thì thân thể của Chương Nhi bây giờ như thế nào?”
Lúc này Thường đại phu không cố tình giả bộ với bà nữa, ông ấy vuốt râu rồi nói thẳng: “Tình trạng của Đại gia như thế nào cũng không cần lão hủ nói, người thấy hắn bây giờ không bị bệnh gì nữa, ăn cơm cũng nhiều hơn rồi, mặt mũi có thịt hơn, khí sắc không tái nhợt nữa, dĩ nhiên là đã tốt hơn rất nhiều.”
Hầu phu nhân nghe ông ấy nói như vậy thì như thể uống thuốc an thần vậy, bà cười đến mức khoan khoái: “Chẳng lẽ cưới vợ thật sự có công hiệu này? Từ sau khi Chương Nhi lấy vợ thì thân thể càng ngày càng tốt lên.”
Thường đại phu im lặng một chút rồi nói: “Đổi thành người khác chưa chắc đã như vậy.”
Cũng là do bản tính của Hạ Văn Chương khoan dung, rất nhiều chuyện không so đo. Đổi thành người khác có thể sẽ so đo bản thân không thể nào duy trì tước vị, ghen tị đệ đệ anh tuấn khỏe mạnh, ngày nào cũng rèn luyện, cưới tức phụ thì lăn qua lăn lại với tức phụ. Tức phụ như hoa như ngọc chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, sớm muộn gì cũng tức chết chính mình.
Lời này chạy vào tai Hầu phu nhân thì lại trở thành hiểu nhầm, bà cười nói: “An thị xác thực là một nữ tử tốt, Chương Nhi có thể cưới được nó là Chương Nhi có phúc.”
Thường đại nhân nghe vậy thì biết là bà đã hiểu nhầm ngay lập tức, nhưng ông ấy cũng không giải thích, bởi vì chính ông ấy cũng thấy nàng đúng là nữ tử tốt, ông ấy gật đầu nói: “Đại nãi nãi rất tốt.”
Đang trong lúc nói chuyện thì có đầy tới bẩm báo, nói muốn mời Thường đại phu tới Trường Thanh viện.
Hầu phu nhân đứng lên ngay lập tức, hơi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Thân thể của Đại gia lại không ổn sao?”
Sáng nay Đại nhi tử chơi tuyết trong hoa viên, bà biết nhưng đây là ý của Tiểu nhi tử, hơn nữa bà cảm thấy thân thể của Đại nhi tử đã khá hơn một chút nên không ngăn cản. Tại sao, cuối cùng vẫn không được sao?
Bà đang cực kỳ lo lắng thì nghe đầy tớ vội vàng trả lời: “Không phải Đại gia ạ, là Đại nãi nãi có chút không thoải mái.”
Hầu phu nhân nghe vậy thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Không phải Đại nhi tử là tốt rồi. Còn Đại nhi tức là cô nương trẻ tuổi, bình thường lại khỏe mạnh, thỉnh thoảng bị ốm cũng không cần phải kinh ngạc. Bà nghiêng đầu nhìn Thường đại phu rồi nói: “Nếu thế thì ngươi đi qua xem chút đi.”
“Ừm.” Thường đại phu lên tiếng đáp lại rồi ra cửa.
Hầu phu nhân đi theo phía sau.
Suy cho cùng cũng là Đại nhi tức của bà, là người trong lòng của Đại nhi tử của bà, lúc bà bị bệnh cũng tới cung kính hầu hạ, Hầu phu nhân tính đi xem một chút.
Đám người đi đến Trường Thanh viện.
Vào viện thì thấy Hạ Văn Chương đang đứng ngoài cửa, Hầu phu nhân nói: “Chương nhi, Nhan Nhi thế nào rồi?”
Hạ Văn Chương nghe thấy mẫu thân hỏi như vậy thì không khỏi có chút tủi thân, hơi rũ mắt xuống rồi lắc đầu nói: “Không biết ạ, nàng không cho phép con đi vào.”
Hầu phu nhân nghe vậy thì buồn cười, bà tiến lại gần kéo lấy tay của hắn rồi nói: “Nhan Nhi cũng vì tốt cho con, để Thường đại phu đi vào xem thử.”
Bà bỏ lại con trai ở gian ngoài, còn mình thì đi vào xem Vu Hàn Châu cùng Thường đại phu.
Vu Hàn Châu đã mặc đồ thỏa đáng lại rồi, lúc này nàng đang ngồi tựa vào đầu giường, thấy Thường đại phu đi vào thì gật đầu trước. Ngay sau đó lại thấy Hầu phu nhân đi theo vào, nàng đang muốn hành bán lễ thì bị Hầu phu nhân bước nhanh tới đè lại: “Đứa trẻ ngoan, đừng động, kêu Thường đại phu xem con một chút.”
“Vâng ạ, thưa mẫu thân.” Vu Hàn Châu không ngọ nguậy nữa, nàng đưa tay ra để Thường đại phu bắt mạch.
Một lát sau, Thường đại phu thu tay về rồi nói: “Không sao, chẳng qua là bị nhiễm phong hàn, uống mất chén thuốc là khỏe thôi.”
Lời vừa dứt, Hầu phu nhân và Hạ Văn Chương đều cảm thấy nhẹ lòng.
Vu Hàn Châu vốn không cho đây là chuyện gì cả nên bình tĩnh nói cám ơn: “Đa tạ Thường đại phu.”
“Đại nãi nãi khách sáo rồi.” Thường đại phu nói rồi xoay người đi ra ngoài viết đơn thuốc.
Thuốc trong phủ đều có sẵn, nha hoàn nhanh chóc đi bốc thuốc, sau đó cầm thuốc sắc về.
Thường đại phu không còn chuyện gì khác nên cáo lui một tiếng rồi xoay người muốn rời đi nhưng lại bị Hạ Văn Chương ngăn lại: “Đợi đã. Thường đại phu, thân thể của ta đã tốt hơn lúc trước rồi, không cần kiêng kị bệnh nhân đúng không?”
Thường đại nhân sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặc có chút kỳ lạ, nhưng ông ấy nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường: “Đại gia vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Hơn nữa, bệnh tình của Đại nãi nãi không nghiêm trọng, ba năm ngày thì khỏe lại, Đại gia chờ một chút là được.”
Tuổi trẻ kỳ lạ, rõ ràng là không thể động phòng thế mà còn không chia phòng ra, chuyện này khiến Thường đại phu lấy làm kỳ, nhưng ông ấy vẫn có trách nhiệm mà nói một câu: “Mấy ngày này, Đại gia và Đại nãi nãi chia phòng ngủ đi.”
Sắc mặt của Hạ Văn Chương trầm xuống ngay lập tức. Còn muốn tranh luận cái gì đó nhưng Thường đại phu lại không tranh luận với hắn, dù sao thì Hầu phu nhân vẫn còn ở đây nên ông ấy mặc kệ mà rời đi.
“Chương Nhi, thân thể của con đã tốt hơn nhiều nhưng Thường đại phu nói có lý, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.” Hầu phu nhân đứng dậy rời khỏi mép giường, đi ra gian ngoài khuyên con trai, “Con suy nghĩ một chút xem, nếu con bị bệnh thì chẳng phải là lại bắt Nhan Nhi bận tâm sao?”
Hạ Văn Chương: “…”
Mặc dù hắn rất rất không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu một cái: “Được rồi.”
Hầu phu nhân vỗ vai hắn một cái rồi nhìn về phía Thúy Châu nói: “Thu dọn gian thứ đii, mấy ngày nay Đại gia sẽ nghỉ ngơi ở gian thứ.”
Hạ Văn Chương thấy người trong phòng không còn nhiều, tâm tư động một cái rồi đi vào bên trong. Cho dù hắn bị bệnh, thì sao nào? Bị bệnh cùng tức phụ, không tốt sao?
Hai người cùng nằm trên giường để đám đầy tớ hầu hạ, chia sẻ cảm giác bị bệnh với nhau, có chỗ nào không tốt? Làm bạn là phải có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, không đúng sao?
“Đại gia! Người không thể đi vào!” Tiểu Điệp vừa bưng bình trà bước vào thì thấy Hạ Văn Chương đi vào trong, nàng ta quát to một tiếng ngay lập tức rồi vội vã chạy đến trước bản đặt bình trà xuống, sau đó đi ngăn Hạ Văn Chương, “Đại gia, người nghe khuyên đi ạ, không thể đi vào.”
Vu Hàn Châu ở trong phòng nghe được thì khuyên nhủ: “Chương ca, ngươi đừng vào đây.”
Hạ Văn Chương thở dài nói: “Được rồi.”
Hắn cảm thấy, sao lại cứ không như ý như vậy chứ? Rõ ràng đây là thời điểm tốt để hắn chăm sóc tức phụ, rốt cuộc hắn có thể chăm sóc tức phụ rồi, tại sao lại không thể đi vào?
Hắn ngồi ở gian ngoài khó chịu không vui, Vu Hàn Châu ở bên trong cũng không thể nào mà thoải mái được.
Lúc trước phải suy nghĩ về việc sinh tồn, dù có bị thương rất nặng đi nữa thì nàng cũng không để ý tới đau đớn và khó chịu. Nhưng bây giờ sống trong đống gấm vóc, được nuôi như kim tôn ngọc quý, lại không có chuyện phiền lòng, khó mà không chú ý tới sự khó chịu mà bị ốm mang lại.
Làm gì để dời sự chú ý đây? Vu Hàn Châu suy nghĩ, đọc thoại bản? Tuyệt đối không được. Thêu khăn? Bây giờ toàn thân nàng rất mệt, không muốn cầm kim.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì nha hoàn bưng thuốc tiến vào: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, Đại nãi nãi dùng trước đi ạ? Chờ một chút ạ, thuốc được sắc xong rồi. Như vậy thì nãi nãi uống thuốc xong là có thể nghỉ ngơi rồi.”
“Được.” Vu Hàn Châu gật đầu một cái, ăn thức ăn thanh đạm rồi lại ăn một chén cháo nhỏ.
Thuốc phải sắc một hồi nữa, đám nha hoàn sợ nàng buồn chán nên nói cố gắng nói chuyện đùa giỡn để nàng vui vẻ. Trong lúc đang nói thì có một nha hoàn đi vào, đưa tờ giấy: “Đại gia nói, đưa cái này cho nãi nãi xem ạ.”
Vu Hàn Châu rất tò mò Hạ Văn Chương viết gì nên mở ra xem, thấy trên tờ giấy viết một câu: “Lúc trước, có một thư sinh, hắn hai mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa lấy vợ.”
Nàng nhíu mày, Vu Hàn Châu biết ý của hắn, nàng ngẩng đầu lên nói: “Cầm giấy bút tới đây.”
“Vâng ạ.” Nha hoàn lên tiếng đáp lại rồi rời đi. Chưa được bao lâu thì đã cầm giấy bút tới, rồi lại đặt một cái bàn lò trên giường để thuận tiện cho Vu Hàn Châu viết.
Vu Hàn Châu viết lên tờ giấy kia một câu: “Sau đó, hắn năm mươi tuổi rồi, vẫn chưa lấy vợ.”
Nàng cong môi: “Đưa cho Đại gia.”
“Vâng ạ.” Nha hoàn cầm tờ giấy đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, từ giấy của Hạ Văn Chương lại quay lại: “Nhưng hắn trở thành đại tướng quân, hoàng thượng muốn thưởng cho hắn một ái thê.”
Sợ nàng ở bên trong cảm thấy khó chịu nên Hạ Văn Chương đã nghĩ tới cách này, trêu chọc tinh thần nàng một chút.
Mà quả nhiên Vu Hàn Châu cảm thấy rất thích thú, nàng còn cố ý bới móc: “Trong đêm động phòng hoa chúc, đại tướng quân phát hiện mình không được.”
Lúc viết mấy chữ ‘đại tướng quân phát hiện’ thì Vu Hàn Châu ngừng bút lại. Đề tài này có chút nhạy cảm, không thể viết như vậy được.
Vì vậy nàng xoay đầu bút lông một cái, sửa lại thành: “Đại tướng quân phát hiện sắc mặt của thê tử không đúng, cẩn thận nhìn một cái thì nàng đã chết rồi!”
Bước chuyển ngoặt này khiến nàng rất hài lòng, gấp lại lần nữa rồi kêu nha hoàn cầm đi.
Hạ Văn Chương ở gian ngoài, Vu Hàn Châu ở bên trong, đám nha hoàn đi tới đi lui chuyển tờ giấy.
Chung quy thì khoảng cách không dài, người cũng rất nhiều, một người đưa mấy lần, trái lại cũng không ngại phiền mà còn nói: “Đại gia thật là thông minh, nghĩ ra được ách giải sầu cho nãi nãi như vậy.”
“Đại gia của chúng ta đúng là nam tử tốt hiếm có.”
“Nãi nãi của chúng ta cũng rất tốt, nếu không thì tại sao Đại gia lại tốt với nãi nãi như vậy chứ?”
“Không đúng sao? Cả hai đều tốt với nhau, nãi nãi tốt với Đại gia, Đại gia cũng tốt với nãi nãi.”
“Đó là do nãi nãi tốt với Đại gia trước hay là Đại gia tốt với nãi nãi trước?”
“Chân giò heo, nhiều lời!”
Hạ Văn Chương không để bụng mà viết một câu rồi gấp giấy lại, vừa đưa ra vừa lãnh đạm nói: “Nàng tốt với ta trước.”
Đúng vậy, nàng tốt với hắn trước. Lúc nàng gả tới đây, hắn cực kỳ nghiêm nghị mà cảnh cáo nàng mà nàng không chỉ không giận mà còn đưa nước cho hắn khi hắn ho khan.
Cuối cùng Thúy Châu cũng thu dọn trong gian thứ, mới vừa vào cửa thì nghe được câu này, nàng ta không khỏi ngừng lại một chút.