Hắn là ý đó à? Nắm chặt nắm tay, trên mặt Hạ Văn Chương có xấu hổ và giận dữ, có nổi nóng, có quẫn bách. Hắn vốn dĩ không phải hỏi chuyện đó, Thường đại phu nghĩ đi đâu vậy chứ?
Mà Thường đại phu lúc này đã đi xa rồi, hắn lại không thể xông lên trước giải thích. Trong lúc nhất thời, lòng thấy ấm ức kịch liệt.
Coi hắn thành ai vậy chứ? Sao hắn lại sẽ có loại suy nghĩ thế với tức phụ ——
Khoan đã! Sao hắn không thể?
Bỗng dưng, sự xấu hổ trên mặt Hạ Văn Chương biến mất, sau một lát ngạc nhiên, bao nhiêu cảm xúc lúng túng đều không còn nữa. Trên mặt hắn đỏ ửng một mảnh, ánh mắt như đi trên mây, dáng vẻ chột dạ.
Sao lại không thể? Nàng là thê tử của hắn, hắn muốn những chuyện đó, há chẳng phải là đạo lý hiển nhiên sao?
Trước kia hắn không có suy nghĩ đó với nàng, không có nghĩa sau này cũng sẽ không có. Bây giờ hắn chỉ là thân thể không tốt nên mới không nghĩ đến chuyện đó. Đợi thân thể hắn khỏe lên, không, bắt đầu từ bây giờ, hắn sẽ nghĩ.
Lại nghĩ tới lời Thường đại phu nói, sớm nhất cũng phải hai năm, không khỏi buồn bực một trận trong lòng. Nhưng ôm nàng mà đã thõa mãn như vậy, nếu… Nếu làm chuyện phu thê với nàng, thì mùi vị đó tươi đẹp đến cỡ nào nữa? Hai năm, quá lâu.
Hắn buồn bực không vui trở về viện, Vu Hàn Châu thấy vẻ mặt hắn không vui, tiến lên hỏi: “Chàng sao thế?”
“Không có gì.” Tai Hạ Văn Chương đỏ bừng, lắc đầu.
Chuyện này sao có thể nói với tức phụ? Đánh chết cũng không thể nói.
“Không có gì, vậy sao chàng không vui?” Vu Hàn Châu lại hỏi, “Chàng hỏi Thường đại phu cái gì rồi?”
Hắn tiễn Thường đại phu đi ra, sau khi trở về thì không vui, hiển nhiên là hỏi Thường đại phu gì đó, không nhận được câu trả lời mong muốn nên mới buồn buồn không vui.
Hạ Văn Chương vẫn muốn lắc đầu, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như hắn không nói gì, tức phụ sẽ tức giận không? Có cảm thấy chuyện gì hắn cũng không nói với nàng không?
Nghĩ như vậy, hắn từ từ ngước mắt lên, nhìn nàng nói: “Ta hỏi Thường đại phu, lúc nào có thể ăn uống giống người bình thường, ông ấy nói còn phải hai năm.”
Nếu cùng phòng còn phải đợi hai năm sau, vậy nói rõ hai năm sau thân thể hắn mới có thể như người thường được, hắn nói như vậy cũng không tính là sai.
Vu Hàn Châu thấy nét mặt hắn phiền muộn như thế, không khỏi thấy hơi thương tiếc: “Bây giờ đã tốt hơn rồi, chàng cứ nghĩ như thế này, trước kia không thể uống trà, bây giờ có thể uống, trước kia không thể dùng bơ, trái cây, bây giờ có thể dùng, trước kia một miếng sườn chua ngọt cũng không thể ăn, bây giờ có thể ăn hai miếng. Từ từ sẽ tốt hơn thôi.”
Hạ Văn Chương vốn không phiền muồn vì chuyện này, thấy tức phụ tin thật dỗ dành hắn thế, mà trong lòng hắn còn nghĩ đến chuyện ức hiếp nàng, liền thấy mình quả thật là đồ khốn nạn.
Nhưng nam nhân thiên hạ nói chung đều rất khốn nạn, nàng gả cho ai cũng đều không tránh được, vì vậy hắn cũng không phỉ nhổ bản thân nữa, dày mặt nói: “ Ừm, ta nghe nàng.”
Vu Hàn Châu thấy mặt hắn trở nên tươi sáng, cười kéo hắn đi ra ngoài: “Đã lâu không thỉnh an mẫu thân, chúng ta sang chính viện nhé?”
“ Được.” Hạ Văn Chương gật đầu.
Lúc bệnh, Vu Hàn Châu cũng sợ lây cho Hầu phu nhân, thế nên cũng không đi thỉnh an. Hơn nữa Hầu phu nhân cũng không cho nàng đi, sợ nàng bị gió thổi làm bệnh càng nặng hơn, chỉ mỗi ngày sai Anh Đào đến hỏi thăm.
Hôm nay đã nhanh nhẹn lại rồi, thuốc cũng không cần uống nữa, hai người bèn sóng vai đến chính viện.
Mấy ngày không ra khỏi viện, lúc lại đi ra, hắn đã là người được tức phụ thích, Hạ Văn Chương chỉ cảm thấy hoa cỏ trong phủ không giống trước nữa, nhìn cảnh đẹp ý vui vô cùng.
Cả đường đi hắn cứ mỉm cười, đầy tớ thỉnh an hắn, hắn cũng cười gật đầu, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, trên đường đi lại thu hoạch thêm được lời may mắn.
“Thỉnh an mẫu thân.” Vào chính viện, hai người cùng hành lễ với Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân đang xem sổ sách, sắp cuối năm, thôn trang cửa hàng bên ngoài các thứ đều đem sổ sách đến, phần lớn cũng quy củ, nhưng cũng có một số ít người giở trò, bà đang chọn những người này đuổi đi.
Thấy Đại nhi tử cùng Đại nhi tức tới, bà ngẩng đầu lên, hỏi một câu: “Nhan Nhi khỏe chưa?”
“Đã nhanh nhẹn lại rồi ạ, Thường đại phu nói không cần uống thuốc nữa.” Vu Hàn Châu nói.
Hầu phu nhân gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Bà xem sổ sách đã mấy ngày, xem đến nỗi nhức đầu phình não, con trai cùng con dâu yêu dấu đến thỉnh an, bà dứt khoát không xem nữa, khép lại đẩy sang một bên, bảo nha hoàn cất đi, sau đó nói chuyện với hai người họ.
“Người ăn ngũ cốc hoa màu, một năm khó tránh khỏi sẽ sinh bệnh hai lần. Chỉ là, ngày thường vẫn phải phải chú ý nhiều. Lần trước trượt tuyết ở hoa viên, có phải đã ăn mặc phong phanh không?” Hầu phu nhân hỏi.
Vu Hàn Châu bèn nói: “Khi đó cũng không thấy mặc ít. Nhưng lại bị bệnh, chắc hẳn đã mặc ít rồi ạ.”
Đương nhiên không phải thế, còn có một phần nguyên nhân là nàng để gió thổi cả đêm, nhưng không cần phải giải thích, dù sao cũng chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi.
“Thân thể Chương ca lại tốt hơn nhiều rồi.” Vu Hàn Châu khen, “Chúng con cùng chơi tuyết, con bị bệnh, thế mà chàng không bệnh.”
Dứt lời, trên mặt Hầu phu nhân lập tức dâng lên ý cười dày đặc, ánh mắt rơi vào trên người Đại nhi tử, tràn đầy yêu thương: “Đúng vậy, Chương Nhi tốt hơn nhiều rồi.”
Chuyện này là điều khiến bà vui mừng nhất. Nếu Hạ Văn Chương cũng bị bệnh, phu thê hai người muốn ngủ cùng giường, bà chắc chắn không đồng ý.
Một nhà ba miệng nói qua nói lại. Lúc sắp đến buổi trưa, Hạ Văn Cảnh trở về, hành lễ với Hầu phu nhân trước, rồi hành lễ với Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu: “Ca ca, tẩu tử.”
“Được dịp bữa trưa dùng ở đây đi.” Hầu phu nhân nói, gọi đầy tớ tới, dặn đi chuẩn bị thức ăn.
Hạ Văn Cảnh lại nói: “Mẫu thân đợi đã. Trước đó con có hứa với đại tử, đợi tẩu ấy khỏe lại thì sẽ đến Phúc Nguyên Lâu đặt một bàn tiệc. Không bằng hôm nay đặt đi.”
Hầu phu nhân nhìn Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu, hai người dĩ nhiên là không có ý kiến, Hầu phu nhân nói: “Cũng tốt.”
Hạ Văn Cảnh gọi tùy tùng tới, phân phó một tiếng, sau đó nói: “Bảo bọn họ làm nhanh chút, ghi sổ vào tên của Tiết công tử.”
Tùy tùng đáp một tiếng, đi làm việc ngay.
Hầu phu nhân khá hiếu kỳ hỏi: “Sao lại phải ghi vào sổ người khác? Trong tay con không còn chi tiêu sao?”
“Không phải ạ.” Hạ Văn Cảnh lắc đầu, bởi vì chuyện này đã qua một khoảng thời gian, cũng không sợ nhắc tới nữa, bèn nói rõ với Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân nhíu mày, hỏi: “Lục tiểu thư này sau đó đã cảm ơn con chưa?”
“Cảm ơn rồi.” Hạ Văn Cảnh đáp.
Hầu phu nhân “À” một tiếng, lại hỏi: “Bây giờ cửa hàng nàng làm điểm tâm gì? Buôn bán thế nào?”
Hạ Văn Cảnh bèn kể rõ ra, cuối cùng có phần phấn chấn nói: “Nàng ấy thông minh, tay nghề lại tốt, việc buôn bán có Tiết tiểu thư và con chú ý nên vẫn tốt ạ.”
Vu Hàn Châu thật là không đành lòng nhìn hắn nữa, cúi đầu uống trà, che giấu ánh mắt của mình.
Hạ Văn Chương lại nhìn về phía Hầu phu nhân nói: “Mẫu thân, hôn sự đệ đệ thế nào rồi?” Hạ Văn Chương đã có tức phụ, lại đã được beiets hai năm sau thì có thể động phòng, mỗi ngày như ngâm trong hủ mật, nên có chút lo lắng cho đệ đệ tuổi đã không còn nhỏ nữa.
“Vừa ý hai nhà.” Hầu phu nhân nhìn về phía Tiểu nhi tử nói, “Chỉ xem Văn Cảnh có thích hay không.”
Hạ Văn Cảnh vừa nghe, chân mày nhíu lại, vẻ mặt hiện ra mấy phần không kiên nhẫn: “Con đều không thích.”
Hầu phu nhân a một tiếng, không nói nữa. Sẽ có lúc hắn cầu bà.
Đợi đến khi đám đầy tớ xách từng hộp đựng thức ăn đi vào, bưng đồ ăn của Phúc Nguyên Lâu lên, một nhà bốn miệng bắt đầu dùng cơm.
Hầu gia ở bên ngoài làm việc, buổi trưa rất hiếm khi về.
Lúc dùng cơm, Vu Hàn Châu nghĩ đến lời Hạ Văn Chương nói, không thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó như người bình thường, trong lòng thương tiếc, chọn món mình thích ăn, mùi vị không tệ lên, gắp cho hắn nói: “Chương ca nếm thử món này.”
“Món này chắc hợp khẩu vị chàng.”
Khóe mắt chân mày Hạ Văn Chương đều là ý cười, dịu dàng nói: “Nàng cũng dùng.”
Hạ Văn Cảnh ngồi ở bên cạnh: “…”
“Cảnh nhi, vẻ mặt con thế này là ý gì?” Hầu phu nhân thấy, hỏi hắn: “Ê răng sao?”
Hạ Văn Cảnh gật đầu liên tục: “Răng chua muốn chết.”
“ Ừm, ăn chút thanh đạm, cũng không chua nữa.” Hầu phu nhân gắp cải xanh đậu hủ vào trong chén Tiểu nhi tử.
Cuối cùng cũng ăn cơm xong, Hạ Văn Cảnh cũng không ngồi yên được nữa, ca ca tẩu tử dính thấy ghê, da gà hắn nổi khắp người rồi, nói: “Con còn có việc, đi trước.”
Hạ Văn Chương có thói quen ngủ trưa, vì thế chỉ hơi ngồi một chút thì trở về.
Rất nhanh đã đến cuối năm.
Vu Hàn Châu phải gửi quà đầu năm cho nhà mẹ đẻ, may mà làm liên tục nên cũng sớm thêu xong khăn tay, thêm vào danh mục quà biếu, sai người đưa đến An phủ.
Quà An phủ đáp lễ cũng tới, phần lớn đều là dược liệu quý giá, bọn họ thật sự sợ cô gia không khỏe lên nổi.
Người đến là nhũ mẫu bên người An phu nhân, nói với Vu Hàn Châu: “Phu nhân nhận được tâm ý của cô nãi nãi, vui vẻ vô cùng, cô nãi nãi từ sau khi lập gia đình đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, cũng biết quan tâm người, phu nhân hết sức vui mừng.”
Không chỉ một mình An phu nhân vui mừng, Hầu phu nhân nhận được khăn cũng rất vui, vung tay thưởng rất nhiều thứ cho nàng.
Người tính tình cẩu thả như Hạ Văn Cảnh, nhìn thấy những ban thưởng đó, cũng không khỏi nhạy bén hơn: “Mẫu thân, sau này con cưới thê tử, người cũng coi trọng nàng ấy như vậy sao?”
Thật ra thì trong lòng hắn nghĩ là, mẫu thân thưởng thế, đợi sau khi tức phụ hắn vào cửa, không biết còn có thể vớ bở được gì không?
Hắn cũng không tệ, sao có thể không cưới được tức phụ? Chỉ là hắn đều không thích mà thôi.
Trải qua mấy ngày nay, mỗi ngày hắn nhìn ca ca với tẩu tử dính nhau, từ da gà nổi lúc đầu, đến sau này cũng thấy quen. Mà sau khi quen, thỉnh thoảng hắn sẽ nghĩ, nếu Lục Tuyết Dung làm thế với mình, vậy hắn… Cũng không phải là không thể tiếp nhận được.
Ý nghĩ này như đâm gốc rễ vào lòng hắn, rồi nhanh chóng như gặp gió thổi lên, chưa được mấy ngày đã sinh trưởng khỏe mạnh.