Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 86



Nếu như nha môn không điều tra ra, vậy để cho Hạ Văn Cảnh nói với bọn họ một tiếng. Nếu như điều tra ra rồi, lại cố ý giấu diếm, vậy bọn họ thương lượng với Thành An bá phủ xem muốn giải quyết việc này như thế nào.

Hạ Văn Chương không định dễ dàng bỏ qua. Thuê lưu dân đến hành hung, thật sự là hành vi không thể dung tha. Hắn thực sự không dám tưởng tượng, nếu lúc ấy đầy tớ không đủ nhiều, hoặc thê tử không có võ công, kết quả sẽ như thế nào?

Ngoài miệng những lưu dân này nói đi ngắm đèn nhưng Hạ Văn Chương không hề tin tưởng bọn họ, nghĩ đến thê tử có thể sẽ bị thương, hoặc bị dọa sợ, hắn lập tức cảm thấy giận sôi người.

“Đệ biết rồi.” Hạ Văn Cảnh nói, khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn rất hung dữ, hiển nhiên việc này cũng làm hắn ta tức giận, “Ca ca chờ tin tức của đệ là được.”

Hạ Văn Chương gật đầu, nói: “Đệ làm việc ta rất yên tâm. Nhưng mà, đệ cũng đừng đã quên nói với mẫu thân chuyện về Lục tiểu thư. Sớm khuyên được mẫu thân, thì có thể sớm cầu hôn Lục tiểu thư, đệ cũng có thể sớm ngày ôm mỹ nhân về.”

Nghe được mấy từ “Ôm mỹ nhân về”, trong đầu Hạ Văn Cảnh lập tức hiện ra vài hình ảnh, vẻ hung hăng trên mặt hắn ta dịu đi một chút, một lần nữa để lộ ra mấy phần thẹn thùng, hắn ta gật đầu nói: “Đệ biết mà.”

Hắn ta xoay người đi nhanh ra ngoài, lúc này Hạ Văn Chương mới thể hiện sự lo lắng với Vu Hàn Châu: “Văn Cảnh quá nhẹ dạ.”

Vu Hàn Châu gật đầu tán thành: “Đúng vậy.”

Hắn ta cư nhiên cho rằng Hầu phu nhân sẽ không cản trở, hắn đang nghĩ gì vậy chứ?

Hắn ta nghĩ mình cũng là tâm can bảo bối của mẫu thân, ngậm trong miệng sợ tan nâng trên tay sợ ngã à?

Cho dù có là Hạ Văn Chương, lúc trước hắn ốm bộ dạng sống không đến hai mươi tuổi Hầu phu nhân cũng không có cho hắn tùy tiện đón dâu.

Với địa vị của Hầu phủ đừng nói Hạ Văn Chương ốm yếu, cho dù ngày mai hắn chết, người muốn gả cho hắn cũng không ít. Nhưng Hầu phu nhân không tùy tiện đồng ý, tiêu chuẩn của bà không bao giờ thấp, bà muốn chọn lựa sẽ chọn người có gia thế, vừa muốn đối phương có dung mạo cũng phải có phẩm chất tốt.

Có thể thấy được đối với Hầu phu nhân, bà thà rằng con mình ở vậy bà cũng không cho tùy tiện cưới vợ.

Đối Hạ Văn Chương là thế, tất nhiên đối Hạ Văn Cảnh cũng là thế.

Hạ Văn Chương hiểu rõ tính cách của mẫu thân nên vô cùng lo lắng cho đệ đệ. Lúc trước Vu Hàn Châu sẽ khuyên hắn, không sao cả, sống tốt trời cao tự có an bài, chuyện đâu còn có đó. Nhưng hiện tại sức khỏe của hắn đã tốt hơn nhiều, nàng cũng không mù quáng khuyên hắn, nàng thảo luận cùng hắn: “Chàng vẫn đứng về phía Văn Cảnh như cũ phải không?”

“Phải.” Hạ Văn Chương không do dự gật đầu.

Vu Hàn Châu nói: “Tốt thôi, ta cũng đứng về phía đệ ấy.”

Nhưng mà, tuy rằng hai vợ chồng bọn họ đều đứng về phía Hạ Văn Cảnh, cũng không thể thay thế hắn ta đi khuyên Hầu phu nhân.

Đây là đại sự của hắn ta, hắn ta phải tự mình lên tiếng, miễn cho Hầu phu nhân cảm thấy hắn ta không biết gánh vác trách nhiệm.

Hạ Văn Cảnh đến Thành An bá phủ làm việc, Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương cũng trở về tranh An phủ để An Đại ca.

Lần này nhìn thấy Hạ Văn Chương, tất cả mọi người ở An gia không còn quá mức lo lắng nữa. Chủ yếu vì lần trước đến, hắn biểu hiện thật tốt quá, ăn được uống được, còn có thể ôm tiểu chất. Lần này thấy hắn, An Đại ca còn cười nói: “Nhìn khí sắc của Văn Chương lại tốt hơn rất nhiều.”

Hạ Văn Chương nói: “Trước đó vài ngày ta cùng Nhan Nhan đến biệt viện ở một đoạn thời gian, bên đó thanh tĩnh, phong cảnh cũng xinh đẹp, sau khi trở về phụ thân mẫu thân cũng nói trông ta tốt hơn nhiều.”

An đại ca cười gật gật đầu, còn vỗ nhẹ lên vai hắn: “Vậy là tốt rồi. Hy vọng khi ta trở về, đệ đã khỏe hẳn.”

Ánh mắt Hạ Văn Chương sáng ngời, hắn gật đầu: “Ta sẽ chăm sóc tốt cho chính mình. Đại ca cũng phải bảo trọng.”

“Cô phụ, ôm Hiên Nhi một cái đi.” Hiên Hiên chạy tới, muốn hắn ôm.

Cô phụ càng ngày càng soái khí, hơn nữa còn cao như vậy, Hiên Hiên đặc biệt có ấn tượng với hắn, còn vô cùng gần gũi hắn.

Hạ Văn Chương cười lớn, xoay người ôm nhóc con lên: “Hiên Nhi đến huyện Túc cũng không được quên cô phụ nghe chưa.”

“Sẽ không quên mà.” Hiên Hiên lắc đầu, cô phụ cao như vậy sao nhóc có thể quên chứ? Chờ trở về, nhóc còn muốn cô phụ ôm đó.

An đại ca lại cảm ơn Hạ Văn Chương vì đã tặng sổ ghi chép, nói: “Đệ giúp ta một đại ân rồi.”

“Người một nhà cả, huynh khách khí làm gì.” Hạ Văn Chương nói.

Trò chuyện thêm một lát, bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm, Hạ Văn Chương còn uống rượu.

Đây là lần đâu tiên hắn uống rượu nên không dám uống nhiều, người An gia cũng không dám để hắn uống nhiều, chỉ để hắn nhấp vài ngụm để hắn để cho hắn biết được chút mùi vị.

Hạ Văn Chương cảm thấy như vậy quá xem thường hắn cho nên hắn khăng khăng muốn rót nửa ly. Dù sao hắn cũng là con rể An đại nhân không thể quá cứng rắn dạy dỗ, chỉ đành để cho hắn rót nửa ly, ông nói: “Con chỉ được uống nửa chén, không được uống hơn nữa.”

“Vâng ạ.” Hạ Văn Chương đáp.

An đại nhân lấy ra bình rượu ông ủ đã lâu, vì không hề cay nồng, mà vừa ngọt vừa thơm. Hạ Văn Chương chỉ thấy khác miêu tả cảm giác hoà thuận vui vẻ khi uống rượu, hắn chưa bao giờ nếm qua. Lần này uống nửa chén, căn bản không đã ghiền.

Hắn thấy An gia phụ tử trò chuyện với nhau thật vui, cũng tự nhiên mà đưa chung rượu qua, để An Tiểu đệ rót thêm cho hắn.

An tiểu đệ đang nói chuyện với An Nhị ca nhìn chung rượu đưa qua, chỉ thuận tay rót rượu. Rót đến một nửa hắn ta mới phản ứng lại, đang muốn dừng lại, Hạ Văn Chương đã cười với hắn ta: “Đa tạ tiểu đệ.”

Sau đó bưng ly rượu trở về, chậm rãi uống.

An tiểu đệ: “…”

Hắn ta liếc mắt quan sát Hạ Văn Chương thấy tinh thần của tỷ phu vẫn tốt, cũng không có ho khan, hắn ta yên tâm cũng không nói gì thêm.

Sau đó Hạ Văn Chương lại để cho An Tiểu đệ rót rượu cho hắn. An Tiểu đệ rót một lần, sau đó không rót nữa, mặc hắn nói gì cũng không chịu.

An đại nhân cũng nói: “Văn Chương không được uống nữa!”

Nhạc phụ đại nhân đã lên tiếng, Hạ Văn Chương đành phải nghe lời: “Vâng ạ.” lại nịnh hót một câu, “Không hổ là loại rượu nhạc phụ trân quý, ngay cả người chưa từng uống rượu như ta cũng không thể bỏ ly xuống được.”

“Nếu không phải con tới, ta cũng không nỡ lấy ra!” An đại nhân tự đắc nói.

Một bữa cơm, khách và chủ đều vui.

Sau khi ăn xong, Hạ Văn Chương ngà ngà say, bị Vu Hàn Châu dắt trở về phòng nghỉ tạm.

Hắn chỉ uống không đến hai ly. Tuy rằng trước đó chưa từng uống rượu, nhưng chút rượu ấy vẫn chưa đủ lấp tửu lượng của hắn. Nhưng không biết tại sao, trong tim hắn cảm thấy nóng rực, sau khi trở về phòng hắn vẫn không buông tay Vu Hàn Châu ra, còn lôi nàng ngồi xuống trên giường tha.

“Cùng nhau nghỉ đi.” Hắn nói, dường như sợ nàng không chịu, còn nhanh tay cởi ngoại bào cho nàng. Giống như sau khi cởi ngoại bào ra, nàng sẽ đồng ý nghỉ ngơi cùng hắn.

Vu Hàn Châu vừa bực mình vừa buồn cười, gỡ tay hắn ra, cài lại vạt áo, nàng nói: “Chàng thành thật ngủ cho ta, đừng làm ầm ĩ.”

Hạ Văn Chương mím môi cụp mắt không nhìn nàng: “Ta ngủ một mình, nàng yên tâm sao?”

“Tại sao ta lại lo lắng?” Vu Hàn Châu nhướng mày nói.

Khóe mắt Hạ Văn Chương lại cụp xuống thấp hơn: “Đây là nhà mẹ nàng, nơi nơi đều là người nhà nàng.”

“Người nhà ta thì làm sao? Có thể ăn chàng sao?” Vu Hàn Châu buồn cười hỏi.

Hạ Văn Chương lại nắm lấy tay nàng, nói: “Nàng cùng ta đi. Nàng đã nói sẽ không bỏ lại ta một mình mà.”

“Ta nói ra lời này lúc nào?” Vu Hàn Châu giơ tay lên không cho hắn nắm, nhìn khuôn mặt hơi hồng lên cùng với ánh mắt có chút mê man của hắn, nàng thấy tim mình ngứa ngáy muốn đùa hắn một chút.

“Lời nàng đã nói sao nàng lại không nhận chứ?” Hạ Văn Chương như có chút tức giận, hắn mạnh mẽ ôm lấy tay nàng kéo xuống giường.

“Không cho nàng đi, ở cùng ta.”

Vu Hàn Châu bị hắn ôm lên trên đệm, hô hấp hai người hòa vào nhau, thân mật đến không thể thân mật hơn, trong lòng hai người đều nóng lên.

Nàng trở tay ôm lấy thắt lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng đừng nghịch, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, chờ đến lúc trở lại phủ ta sẽ bên cạnh chàng.”

Hạ Văn Chương bị nàng nhắc mới nhớ ra đây là An gia, hai người không tiện làm ầm ĩ. Hắn có chút mất mác, nhưng chưa buông tay nàng ra, vẫn nắm chặt cổ tay nàng như cũ: “Đợi ta ngủ nàng hãy đi.”

“Được.” Vu Hàn Châu nhẹ giọng nói, nàng ngồi xuống chỉnh lại vạt áo và tóc tai rồi đắp chăn cho hắn, còn dỗ hắn như dỗ tiểu hài tử, tay nàng nhẹ nhàng vỗ hắn để hắn ngủ ngoan.

Sau khi hắn ngủ nàng không lập tức rời đi, mà dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, càng nhìn trong lòng càng thích.

Một hồi lâu, nàng mới đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài trò chuyện với An phu nhân.

Sau khi Hạ Văn Chương tỉnh lại cảm giác say hoàn toàn biến mất, nhớ tới chuyện mình đã làm với thê tử hắn xấu hổ vô cùng.

Ngồi trên xe ngựa hồi phủ hắn không dám nhìn nàng, chỉ ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, hai tay quy củ đặt trên đùi, cả người hơi căng cứng giống như đã phạm phải tội lớn.

Hắn vô lễ như vậy, thê tử lại không có đánh hắn, thật sự quá tốt!

Hắn một lòng đắm chìm trong suy nghĩ “Thê tử thật tốt “, kìm lòng không đậu sinh ra ý niệm càng thêm không đúng mực trong đầu. Trong lòng nghĩ, thê tử sủng ái hắn như vậy, nếu hắn quá đáng thêm một chút, thê tử cũng sẽ không đánh hắn phải không?

Thê tử nói “hồi phủ sẽ ở bên cạnh hắn”, là sẽ làm gì đây?

Cứ như vậy, xe ngựa đã về tới Hầu phủ.

Mới vào cửa, Hạ Văn Cảnh đã nhanh chân chạy tới, nói: “Ca ca, có tin tức rồi!”

Hắn ta đã đến Thành An bá phủ làm việc, quả nhiên nha môn bên kia đã điều tra ra, chỉ là cố ý dấu đi không công khai. Trung dũng Hầu phủ và Thành An bá phủ đều là thế gia, cần giữ thể diện, việc này không thể bị thẩm vấn nơi công đường, có thể âm thầm chấm dứt là tốt nhất. Hạ Văn Cảnh đại diện Trung dũng Hầu phủ đưa ra yêu cầu bên kia phải tạ lỗi với huynh tẩu mình.

Hơn nữa, còn phải có thành ý!

Có nghĩa là, nếu bồi lễ quá tùy tiện, sẽ không dễ dàng cho qua như vậy!

“Ta cho người ta thăm dò tài sản của tên tiểu tử kia.” Hạ Văn Cảnh tự đắc nói, “Hắn ta không chỉ phải đem toàn bộ tài sản đến cho ca ca, còn phải đền gấp bội!”

Tài sản ở là chỉ vốn riêng của đối phương. Việc này tuy rằng nghiêm trọng nhưng vẫn chưa đến mức kinh động đến trưởng bối.

“Nhất định để hắn ta đền đến khóc! Để hắn ta gánh một đống nợ!” Hạ Văn Cảnh xoa xoa nắm tay nói, “Xem sau này hắn ta còn dám còn dám làm bậy nữa không!”

Khẳng định tiểu tử kia không dám nói với người nhà. Phải có thành ý, nhất định sẽ tìm bằng hữu vay tiền. Hạ Văn Cảnh sẽ không để cho hắn ta dễ dàng mượn đủ, phải làm khó hắn ta một chút hắn ta mới nhớ đời.

“Không tồi.” Hạ Văn Chương khen ngợi, “Ta biết Văn Cảnh đáng tin.”

Hạ Văn Cảnh đắc ý lắc đầu: “Tất nhiên rồi.” Bỗng nhiên, chun chun mũi, nghi ngờ: “Ca ca uống rượu?”

“Sao ta có thể uống rượu?” Hạ Văn Chương không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói: “Sức khỏe ta như thế nào, cũng không phải đệ không biết, sao lại uống rượu được?”

“Trên người ca có hơi rượu.” Hạ Văn Cảnh nói, không đợi Hạ Văn Chương nói tiếp đã khoát tay: “Nhất định là An gia bá phụ uống rượu nên làm huynh dính hơi. Ca ca mau quay về viện thay quần áo, đừng để bị hơi rượu hun say.”

Hạ Văn Chương gật đầu, nắm tay Vu Hàn Châu vào viện.

Thấy ánh mắt đệ đệ dừng trên hai bàn tay đang nắm của hắn cùng thê tử bộ dạng hâm mộ hắn lập tức nắm tay thê tử chặt hơn, nói: “Đệ nên sớm nói chuyện với mẫu thân.”