Gã Chó Má - Tô Mã Lệ

Chương 7: Đừng chạm vào tôi



Mặt trời chói chang.

Kiều Khương vào một lát rồi đi ra, ngồi ở dưới ô che nắng cùng mấy bà dì, mấy bà hỏi cô là người ở đâu, đã kết hôn chưa. Cô nóng đến mức không muốn nói chuyện, vừa lúc thấy Yến Chiêu định ngồi xuống lột vỏ quýt, hỏi: “Này, ở đây có kem không?”

Yến Chiêu chưa lên tiếng, một bà dì bên cạnh  nhanh nhảu cướp lời: “Có có! Yến Chiêu, không phải nhà cậu có sao, đi lấy mau.”

Một dì khác nói: “Cô bé, nếu cô nóng quá, đến nhà nó mát mẻ hơn, chỗ này nóng lắm.”

Yến Chiêu đứng lên, lột bao tay ra, hướng Kiều Khương nói: “Cùng đi.”

Kiều Khương ngại đi đường nên không muốn, cau mày hỏi: “Bao xa?” 

“Sáu bảy trăm mét.”

Kiều Khương thở ra một hơi: “Có xe không?”

“Cô cảm thấy chỗ này có thể lái xe?” Yến Chiêu cũng cau mày, dáng vẻ thích thì đi không thích thì thôi.

“Có thể, cháu lái xe chở cô bé đi là được!”  Một bà dì chen vào nói: “Xe đạp cô ở đây này.”

Yến Chiêu: “……”

Mắt Kiều Khương nheo lại dưới cặp kính râm: “Sao không nói?”

Yến Chiêu rất hay lau mồ hôi, quần áo anh đều ướt đẫm, tay áo sơ mi màu lam cuốn đến bắp tay, cúc áo để hở mấy hạt, lộ ra khuôn ngực đen đúa, anh kéo kéo quần áo, lấy vạt áo phẩy phẩy đón gió, đắt xe đạp lại, nói với Kiều Khương: “Lên đi.”

Trước khi lên xe Kiều Khương cố ý dẫm vào chân anh, không nghĩ đến tâm lý trả thù của anh còn cao hơn, không thèm nói gì, dẫm lên bàn đạp phóng về phía trước, cả người cô suýt ngã xuống, tay mắt lanh lẹ kéo lấy áo anh, không cẩn thận kéo bung cả một hàng cúc. 

Ngón tay Kiều Khương bấu lấy eo anh, một tay dính đầy mồ hôi.

Cơ thể người đàn ông cứng đờ, cầm tay cô ném về phía sau: “Đừng chạm vào tôi.”

Anh không nói lời này còn tốt, vừa nói xong Kiều Hương càng hăng hơn, tay trái véo vào eo anh, tay phải trực tiếp duỗi về phía trước sờ lên cơ bụng: “Nhiều múi nhỉ, lúc anh ôm tôi, sao không nghĩ đừng chạm vào tôi?”

Yến Chiêu đè phanh lại dừng xe, đen mặt bước xuống, nhìn chằm chằm vào Kiều Hương, hỏi: “Đã đủ chưa?”

“Anh nói về việc kia. Hay là……” Kiều Khương cầm lấy vạt áo anh, bàn tay cọ cọ lên đó lau mồ hôi, cằm hếch lên, cách cặp kính râm nhìn mặt anh: “Hay là việc tôi sờ anh?”

Áo Yến Chiêu bị bung ra, cơ ngực vừa phồng lên rắn chắc, khối cơ bụng hình dáng xếp từng múi đẹp đẽ, mồ hôi chảy ra được ánh sáng chiếu vào lóng lánh. Anh hít sâu một hơi, cơ ngực phập phồng theo, trong cơn gió nóng càng thêm khàn khàn: “Việc kia là tôi không đúng, xin lỗi.”

Kiều Khương hừ qua xoang mũi: “Sớm biết làm anh xin lỗi dễ như này, lúc đó nên sờ anh mới phải.”

Yến Chiêu không nói nữa, nhấc chân lên xe, tiếp tục đạp về phía trước.

Lần này Kiều Khương không đụng vào anh nữa, Yến Chiêu nói không sai, con đường này không thể lái xe, mặt đất mềm xốp, trên xe lại chở một người, lúc đến cửa nhà, người anh mồ hôi đã ướt đẫm.

“Mẹ, bên ngoài có khách, con đi tắm”. Yến Chiêu dừng xe, nhanh chóng đi vào tắm rửa.

Một bà dì đang ở trong sân rửa rau, có tiếng múc nước giếng, đang rửa mấy loại rau củ, vẻ mặt hiền lành, bà đứng lên cười cười với Kiều Khương: “Chào cháu, có nóng không? Vào đây ngồi đi, cô bật điều hòa.”

“Cảm ơn ạ.” Kiều Khương cũng muốn tắm rửa, tay dấp dính, cô chào xong đi theo mẹ Yến Chiêu vào phòng khách, bà bật điều hòa lên, đi ra ngoài gọt một quả lê đưa cho Kiều Khương: “Ăn đi, giải khát.”

“Cảm ơn.” Kiều Khương nhận quả lê cắn một miếng, man mát ngọt ngọt giòn tan.

Điều hòa gió thổi, Kiều Khương ở đầu gió, đi quanh một vòng không lấy được tờ giấy lau, tùy ý mở cửa vào một phòng, trên bàn có cuộn giấy vệ sinh, cô không nghĩ nhiều, dùng răng cắn lấy quả lê, hai tay xé giấy vệ sinh.

Vừa mới lau tay xong, ngoài cửa có người đi vào, Yến Chiêu mặc chiếc quần sịp màu đen, nửa người trên trần trụi, giọt nước chưa lau hết trượt theo cơ thể anh trườn vào khối cơ như cá mập, tóc anh cũng ướt, nhìn là biết vừa mới tắm xong.

Trong nháy mắt thấy Kiều Khương, lông mày anh nhíu chặt, theo bản năng nghiêng người, từ trong ngăn tủ lấy một chiếc áo thun tròng lên người.

Kiều Khương cắn lê, đôi mắt nhìn chằm chằm về hướng quần sịp đang phồng lên thành một bao.

“Anh cố ý à?”