Làm một thân nữ nhi trong xã hội phong kiến đương thời đã vốn khó khăn, lại còn hay có những tên cậu ấm thích gây liên lụy. Nàng ngước mắt nhìn hắn ta. Đối diện nàng là một tên con trai đúng chất thư sinh, mặc áo gấm xanh mực thêu cành trúc, làn da trắng như trứng gà bóc, mũi cao thanh tú, tay cầm quạt giấy phe phẩy. Dáng điệu là người có học, vậy mà không biết tôn ti quy củ, không nhận ra được chỗ khó xử của người khác.
- Vị công tử đây, thứ cho con người ta sợ phiền hà, lại thẳng thắn, xin nói đôi lời với cậu. Sau này cậu nên hạn chế chào hỏi tiểu thư nhà người khác đi - Ta nhìn hắn, thấy hắn có vẻ ngạc nhiên, đôi mắt phượng vểnh lên cao - Cậu là người có học, không lẽ còn không biết câu "nam nữ thụ thụ bất thân". Cậu đứng đây lôi lôi kéo kéo ta, nhỡ có người nhìn vào, đàn ông các cậu gọi là "trêu hoa ghẹo nguyệt" "tính tình phong lưu", còn phụ nữ chúng tôi thì chính là "cùng nam nhân lôi kéo", tình ngay mà lý gian, chúng tôi sống đã không dễ gì, mong cậu hiểu cho.
Ta kéo con hầu Lúa bỏ đi một mạch, không quan tâm đến hỉ nộ ái ố trên mặt tên cậu ấm kia, chỉ cầu trời cho đừng ai nhìn thấy, đến tai quan bà, cả ta và mẹ đừng hòng yên ổn. Cuộc sống này chính là như vậy, các cô gái ngày ngày ở khuê phòng, học thêu thùa, tính toán, quản gia, chỉ cần một hồi sơ suất thanh danh đều bị hủy hoại, cả đời không thể gả đi, sống trong tủi nhục. Còn các anh trai lại đi đây đi đó, hội họp bạn bè, trêu hoa ghẹo nguyệt, có xảy ra chuyện gì cũng đều là vô ý, hữu tình. Bà dì bên nhà mẹ đẻ ta, cũng là một thân nữ nhi tủi khổ. Bà ấy lấy phải ngay một đấng ông chồng hèn mọn nhu nhược, nghe lời mẹ, ngày ngày ăn chơi không tu chí, vậy mà bà dì của ta còn bị đay nghiến rằng là đồ "đàn bà không dạy được chồng", là "ngôi sao xấu ảnh hưởng tiền đồ của chồng".
Ta đến đình nghỉ mát đã thấy chị Yên ngồi ở đó. Hôm nay chị ta diện áo ngũ thân màu xanh lam bằng vải the hoa tim táo, thắt lưng đính ngọc, quàng khăn vạt chéo, bên trên có họa tiết hoa quỳnh bung nở, tóc búi cao bọc bằng mũ phù dung* giản lược, còn có trâm cài cũng trổ hoa quỳnh. Chị ta hôm nay so với thường ngày xinh đẹp hơn hẳn, nhưng nhìn dáng điệu vặn vẹo kia, chắc rằng sự xinh đẹp này khá gò bó.*Trang sức này gồm 4 cánh như cánh sen úp vào trong, nhìn tổng thể trông như một búp sen thanh thoát, dùng để bọc búi tóc, thường là trang sức của hoàng thân quý tộc.
- Bà chị của tôi ơi, chị để em chờ đến hoa mắt rồi! - Ta cười đùa bước vào đình, Hồng Yên mừng rỡ nắm tay ta, dìu ngồi vào ghế.
- Xin lỗi, mấy bà cô ta cứ kéo tay ta, nói ba cái quy củ, mệt cả người. Để em đợi lâu rồi!
- Sao chị lại có thù với quy củ thế. Em chỉ là con thứ, không được học hành đàng hoàng, nếu được như chị, chắc sẽ chăm chỉ mà học - Ta thở dài, có những chuyện con thứ sẽ chẳng bao giờ được học, ví như chuyện quản gia.
- Với thân phận này của ta, không có quy củ cũng không sợ không gả được, nếu không gả được, thì ta cứ sống tốt sống khỏe, chỉ có những kẻ không tôn quý mới phải học những quy củ rắc rối đó. Ăn mặc ngồi nằm đều quá sức gò bó. Em xem, cái thắt lưng này thắt chặt đến mức ta không thở được.
- Nếu chị đã coi em như chị em, em xin nói đôi lời. - Ta ngập ngừng một lúc, thấy được cái gật đầu của chị ta, mới nói - Tôn quý hay không tôn quý gì chứ, chị nhìn xem, Lý hoàng đế không phải cũng là nữ nhân quý giá tới nhường nào, kết cục cũng phải nhường ngôi, sau bị gả cho nhiều người. Ngược lại, Trưng vương cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, nhưng lại có thể chỉ huy ba quân, đánh lui quân xâm lược. Kì thực, có cha mẹ tôn quý chính là một ưu thế, nhưng nó chẳng thể nào đảm bảo cho chị một đời an yên. Lấy ví dụ như An Bình quận chúa, ngang ngược không phép tắc, trước mặt không ai dám biểu lộ, nhưng sau lưng đều là chê cười cô ta, chồng cô ta cũng chán ghét cô ta ra mặt. Không phải chị cũng nằm trong nhóm người chê cười cô ta sao? - Vẻ mặt của nàng Yên dần dần giãn ra, như đang nghiền ngẫm những gì ta nói, ta liền mạnh dạng thêm đôi ba câu - Em cũng là con thứ, em Mạc Thư bên Tư Dung cũng là con thứ, nhưng chị xem, bên em quan bà có khi còn chỉ dạy đôi điều, mẹ em lại là tài nữ có quy củ phép tắc, em không dám tự khen mình, nhưng chị thử nhìn phong thái dáng điệu, em nào có khúm núm, sợ sệt, luồng cúi như em Thư đó, động một tí là khóc, động một tí là quỳ.
- Quả thật chị cũng nghe nói, quan bà Tư Dung đối đãi với con vợ lẽ rất tệ, em Thư đến lớp cũng chỉ để theo đuôi hầu hạ cô Bình ngang ngược kia.
- Quy củ tuy khuôn phép cứng nhắc, nhưng không có quy củ lại khiến con người ta phóng túng, hèn kém. Các quý nhân đều từ quy củ, khuôn phép mà uốn nắn ra bộ dạng khí chất hơn người. Có lễ nghi, phép tắc chị chính là tiểu thư gia giáo, không ai dám coi thường. Em chắc chị sau này không muốn trở thành một quận chúa An Bình thứ hai đâu nhỉ
Trần Hồng Yên không nói gì, chỉ nhìn xa xăm ra phía hồ nước, chân mày nhíu lại, chắc nàng đang suy ngẫm những gì ta vừa nói. Từ khi ta có nhận thức, đã nhìn thấy mẹ ta một bụng chữ nghĩa, bà cả uy quyền một thân phong thái, ta chính là muốn trở thành như họ, không muốn hèn kém, co rút mà trưởng thành.
- Này! Chị không định cho em ăn cơm à - Ta đánh tỉnh chị ta từ suy tưởng, cười nói.
- Thôi chết, chị quên mất, đi thôi, chúng ta đến sảnh tiệc.
Ta cùng chủ nhà dời gót vào bàn tiệc, trên đường đi thấy vô số cô chiêu cậu ấm, lòng lại chợt nhớ đến tên công tử vô duyên ban nãy
- Chị Yên, chị có biết cậu Trần Thành không?
- Sao thế? - chị ta ngạc nhiên
- Tình cờ gặp thôi - ta đáp qua loa, mắng người không nên khoa trương
- À, hắn ta ấy à, là vương tôn quý tộc đó, chú ruột của hắn là Uy Dũng Quốc công, trước đây cha hắn cũng là học trò của ông nội ta.
Ta nghe đến mà mồ hôi lạnh tuôn như suối, hắn là nhà công tước, ta lại dám mắng hắn như thế. Hắn sẽ không kéo binh lính tới nhà mà chém đầu ta chứ???