Lai Phúc: "Nô tài chỉ là cảm thấy Thanh Sơn Viện đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn, không phải người nói nô tài đi hỏi thăm tình hình chính viện bên kia đã xảy ra chuyện gì sao? Nô tài nghe nói, Thế tử phi phải đứng đợi ngoài hành lang gió lạnh hơn một canh giờ, đến khi gặp được Vương phi, nói hai ba câu liền khiến Vương phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc là, nô tài không tìm hiểu được rốt cuộc Thế tử phi đã nói gì."
Lâu Duẫn rũ mi: "Vô dụng."
Lai Phúc nghe chỉ cười ha hả: "Dạ dạ, nô tài vô dụng, chỉ cần Thế tử nhà ta hữu dụng là được."
Hôm sau, Liễu Ngân Tuyết theo thường lệ tới vấn an Tần Hội Nguyên, Diệp Uyển Tích cùng Phương Huệ Mẫn đã tới rồi, Phương Huệ Mẫn lộ ra biểu tình quan tâm: "Tứ đệ muội hôm qua hồi môn, nghe nói Tứ đệ có bồi muội? Sức khỏe Tứ đệ tốt hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi ạ," Liễu Ngân Tuyết tươi cười ôn hòa trả lời, "Ở nhà mẹ đẻ muội, còn ăn hai bát sườn om lớn."
Diệp Uyển Tích liếc mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết, nhỏ giọng nói: "Hình như Tứ đệ rất thích ăn sườn."
Phương Huệ Mẫn cạn lời, thầm nghĩ, Diệp Uyển Tích này nói chuyện không đúng trọng điểm gì cả, trọng điểm là Lâu Duẫn thích ăn sườn sao? Trọng điểm là Lâu Duẫn ở Liễu phủ đánh người, còn là đánh phu nhân của Vương đại nhân.
Việc này chiều hôm qua đã truyền khắp trong triều, Lâu Nguyễn sau khi trở về nói cho Phương Huệ Mẫn, còn than ngắn thở dài: "Phụ vương bệnh nặng, không biết có thể cầm cự được đến bao giờ, nhà này còn cần Tứ đệ chống đỡ, mà nàng xem dáng vẻ của Tứ đệ, cả ngày không phải giết người chính là đánh người, lại còn ốm yếu bệnh tật như thế, không biết có làm được việc gì không?"
Phương Huệ Mẫn nghe xong liền véo tai Lâu Nguyễn: "Cái gì? Sao vợ chồng chúng ta lại phải dựa vào Lâu Duẫn? Không có Lâu Duẫn thì chúng ta không sống được sao? Ta nói cho Lâu Nguyễn chàng biết, nếu phụ vương tạ thế, ta xác định chắc chắn muốn phân gia, nhất định phải phân gia!"
(*) Phân gia ở đây là ra ở riêng đó mà:D
Lâu Nguyễn bị nàng véo tai đến mức đau đớn xin tha: "Mẫu phi còn sống, sao phân gia được?"
Phương Huệ Mẫn lúc ấy nghĩ, Tần Hội Nguyên thì có tác dụng gì?
Bà ấy có thể quản được Lâu Duẫn sao?
Phương Huệ Mẫn liếc mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết, biểu tình muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn nói: "Nghe nói hôm qua tứ đệ ở Liễu phủ đánh phu nhân Vương đại nhân, chuyện này... có thật không?"
Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, không nghĩ tới người của Kỳ vương phủ nhanh như vậy đã nghe tin, không biết lão Vương gia đã biết chuyện chưa và thái độ thế nào.
Liễu Ngân Tuyết đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng ho khan, nhìn lại thì thấy Lâu Khải Minh đang đứng sau nàng, Liễu Ngân Tuyết vội vàng cúi đầu, hành lễ nói: "Phụ vương."
Lâu Khải Minh tức giận nói: "Cùng con về nhà mẹ đẻ một chuyến mà cũng có thể đánh người, giỏi lắm, người đâu, gọi nghịch tử kia tới đây cho ta."
Nguyên lai lão Vương gia cũng không biết, cũng đúng, Lâu Khải Minh ở trong phủ dưỡng bệnh, đối với tin tức bên ngoài chắc hắn không linh thông, chỉ là bây giờ gọi Lâu Duẫn tới, là muốn làm gì?
Diệp Uyển Tích cùng Phương Huệ Mẫn ngoan ngoãn đứng, cũng không nói chuyện.
Tần Hội Nguyên kéo kéo khóe miệng, lộ ra vài phần đắc ý, Liễu Ngân Tuyết tức khắc liền cảm thấy không có chuyện gì tốt, quả nhiên, nàng mới vừa nghĩ vậy, đã thấy Tần Hội Nguyên "săn sóc ôn nhu" lấy giúp lão Vương gia một cây gậy gỗ.
Liễu Ngân Tuyết nhìn cây gậy kia, lại nghĩ đến thân thể mảnh mai tùy thời đều có thể hộc máu của Lâu Duẫn, biểu tình đông cứng.
Lâu Duẫn tới, cả người lười nhác đứng dựa vào cửa, không chút quy củ hỏi Lâu Khải Minh: "Kêu ta tới làm gì?"
Lão Vương gia không nói lời nào, cầm gậy gỗ hướng về phía Lâu Duẫn đập xuống.
Liễu Ngân Tuyết ước chừng là cảm thấy chính mình đột nhiên bị điên rồi, không hiểu sao, nàng liền nhào về phía Lâu Duẫn, gậy gỗ kia chuẩn xác đập vào lưng nàng, nàng đau đến mức nổ đom đóm mắt.
Liễu Ngân Tuyết có cảm giác như chính mình phải đi gặp Diêm Vương rồi.
Nghĩ lại đời nàng thật là không dễ dàng, người trong nhà để nàng chọn trượng phu, chọn tới chọn lui đều không hài lòng, cảm thấy trên thế gian này không có nam tử xứng đôi với nàng, kết quả không cẩn thận, một đạo thánh chỉ bỗng nhiên giáng xuống, đem nàng đẩy vào Kỳ vương phủ.
Cả thành Biện Kinh này, ai không biết Kỳ vương phủ là cái hố sâu?
Kỳ Vương thế tử giết người như ma, trên tay dính máu bao nhiêu người chưa nói, ngay cả Kỳ vương phủ cũng là một cuộn chỉ rối, quả thực khác xa với Liễu phủ hòa thuận hữu ái của nàng.
Phụ tử không hợp, mẫu tử không hợp, chị em dâu không hợp, mẹ chồng nàng dâu không hợp, huynh đệ không hợp......
Liễu Ngân Tuyết vào ổ sói này, cũng không dám có chí hướng vĩ đại là đem cuộn chỉ rối này gỡ ra, nàng cũng không muốn làm cho người ngoài xưng tụng thánh mẫu gì cả, nhưng là, Lâu Duẫn tốt xấu gì cũng là trượng phu của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt nàng bị Lâu Khải Minh đánh chết.
Một gậy này đánh xuống, cả phòng đều yên lặng.
Liễu Ngân Tuyết ngã vào người Lâu Duẫn, cảm giác đau đến nỗi không đứng thẳng được, lão Vương gia cũng thật tàn nhẫn, gậy này là thật sự muốn đánh chết Lâu Duẫn hay sao, thân thể Lâu Duẫn còn chưa khỏe lại đâu.
Chuyện gì đây?
Lâu Duẫn ngây dại, chưa bao giờ nghĩ sẽ có người thay hắn đỡ đòn, hắn lúc này vẫn duy trì tư thế đỡ Liễu Ngân Tuyết theo bản năng, hô hấp ngập ngừng không thuận, hơn nửa ngày chưa hồi phục tinh thần.
Người đầu tiên phản ứng chính là Tần Hội Nguyên, bà âm dương quái khí nói: "Cưới thế tử có khác, bị đánh có người đỡ hộ, phụ vương ngươi giúp ngươi cưới một hảo thê tử nha."
Đúng là làm trò trước mặt Lâu Khải Minh. Liễu Ngân Tuyết không muốn đem tình huống này nháo đến quá khó coi, không để ý tới lời Tần Hội Nguyên, nàng cố gắng đứng thẳng lên, cảm giác một trận đau nhức đánh úp lại, nàng mạnh mẽ chịu đựng, nói với Lâu Khải Minh: "Phụ vương, người hiểu lầm rồi, việc này không trách Lâu Duẫn."
Lâu Khải Minh trầm mặc, vẫn còn khiếp sợ trước cảnh Liễu Ngân Tuyết đỡ gậy kia giúp Lâu Duẫn.
Liễu Ngân Tuyết tiếp tục nói: "Vương phu nhân kia biết con hồi môn, vốn chính là tới chế nhạo con, bà ấy vừa vào cửa đã nói Lâu Duẫn không tốt, nói con gả cho trượng phu lung tung rối loạn, còn nói......"
Nàng dừng lại một chút, cảm thấy câu "Có mẹ sinh không có mẹ dạy" kia quá mức đả thương người khác, nàng không muốn khơi lại nỗi đau của Lâu Duẫn, trầm giọng nói: "Nói những lời khó nghe hơn nữa, con thật sự không nói nên lời, con cũng không thể nhẫn, huống chi là Lâu Duẫn, Lâu Duẫn mà nhẫn được thì thật không phải nam nhi."
Phòng trong an tĩnh một chút, Lâu Khải Minh buông gậy trong tay ra, che miệng ho khan vài tiếng.
Phương Huệ Mẫn tiến lên dìu ông: "Phụ vương, Tứ đệ muội tính tình đôn hậu, nếu nàng đã nói không phải tội của Tứ đệ, con nghĩ thực sự không phải Tứ đệ gây chuyện đâu, là Vương phu nhân kia không quản được miệng mình, không thể nói lý với bà ta, người đừng tức giận nữa."
Lâu Khải Minh xua xua tay: "Lâu Duẫn, đỡ thê tử ngươi về đi, mời y nữ trong cung tới."
Liễu Ngân Tuyết biết, sự việc hôm nay, xem như dừng ở đây.
Liễu Ngân Tuyết lại không muốn vịn cánh tay kim tôn ngọc quý của Lâu Duẫn, nàng ra hiệu cho Trầm Ngư Lạc Nhạn, hai nha hoàn nhanh chóng tiến lên, một người đỡ bên trái, một người đỡ bên phải, dìu Liễu Ngân Tuyết ra ngoài.
Trầm Ngư thấp giọng hỏi: "Thế tử phi, hay để nô tỳ cõng người?"
Liễu Ngân Tuyết lắc đầu: "Không cần, ta đi được."
Thời tiết tháng hai, gió lạnh cô quạnh, tiếng nàng cố gắng nhịn đau bị gió thổi, bay tới tai Lâu Duẫn, trong đầu hắn không tự chủ nhớ tới giây phút nàng nhào về phía hắn, cây gậy gỗ kia đánh vào lưng nàng, nàng kêu lên một tiếng.