Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 47



Liễu Ngân Tuyết siết chặt chén trà trong tay.

Thu mama nói: "Tam phu nhân nói xe ngựa không cần an bài nữa, thỉnh Vương phi phái người tới chùa Từ An mời đạo trưởng tới làm pháp sự cho Tiểu Ngân, tiễn Tiểu Ngân đi cho thanh thản."

Liễu Ngân Tuyết nói: "Tiểu Ngân chưa được phong làm di nương, cũng chỉ là một nha hoàn trong phủ, hậu sự của nha hoàn xử lý thế nào đã có cựu lệ, ngươi về nói với Tam phu nhân, trước kia làm thế nào thì bây giờ làm như vậy."

Nào có nha hoàn nào qua đời được đặc biệt tới chùa Từ An tìm người tới làm pháp sự, trước nay chưa từng có tiền lệ như vậy.

Liễu Ngân Tuyết đây là đang cự tuyệt Tam phu nhân, trên mặt Thu mama có điểm khó chịu.

Liễu Ngân Tuyết nói: "Thu mama, một tháng vừa qua, ta tuy rằng động tới không ít người trong phủ nhưng những quy củ cũ cũng không hề thay đổi, ta thật vất vả mới đứng vững trong phủ, không thể vì cái chết của một nha hoàn mà phá lệ đúng không?"

Thu mama giật mình.

"Tam tẩu tri thư đạt lý, ta nghĩ tẩu ấy có thể hiểu được điểm khó xử của ta, nếu không, sau này sao ta có thể để người khác tâm phục khẩu phục?"

Thu mama phúc thân: "Vương phi nói phải."

"Ngươi trở về đem nguyên văn những lời ta nói nói lại cho tam tẩu," Liễu Ngân Tuyết uống trà, "Được rồi, nhanh đi đi."

Phương Huệ Mẫn đang ngồi trên bàn sát cửa sổ, nghe Thu mama nói xong, sắc mặt trầm trầm, cười lạnh: "Vương phi này cũng cứng đó, nhưng cũng không biết cứng được bao lâu."

Trong phòng không có người khác, Thu mama nói chuyện cũng ít đi vài phần cố kỵ.

Bà nhấc ấm trà châm thêm trà cho Phương Huệ Mẫn: "Nàng ta đây là mượn người để lập uy, cũng chỉ là thỉnh một đạo sĩ tới làm pháp sự, làm gì mà đến mức phá quy củ, vị tân Vương phi này của chúng ta chỉ sợ là còn khó đối phó hơn vị Thái phi không quản được gì kia."

Phương Huệ Mẫn nắm chặt tay: "Khó đối phó cũng phải đối phó, nhiều năm ta đã nhịn Tần thị rồi, thật vất vả nhịn đến cùng, chẳng lẽ đổi một cái chủ tử mới lại phải hầu hạ tiếp?"

Thu mama thở dài: "Ta nghĩ khó."

"Khó cũng muốn thử một lần, bắt ta cúi đầu xin ăn dưới một Liễu Ngân Tuyết còn nhỏ tuổi hơn ta, chi bằng bảo ta đập đầu chết đi!" Tam phu nhân căm giận nói.



"Ai da, tổ tông ơi, những lời này người không thể nói bậy nha, không may mắn." Thu mama khuyên nhủ.

Phương Huệ Mẫn đau đầu xoa xoa thái dương, hỏi ngược lại: "Nha hoàn hầu hạ Tiểu Ngân thế nào rồi?"

"Đang ở thôn trang ạ, nàng ta bị nhiễm phong hàn, mấy ngày nay hít thở cũng khó khăn," Thu mama nói, "Ca ca nàng ta còn đang làm thuộc hạ cho người, nàng chắc chắn sẽ im miệng, người yên tâm đi, sẽ không có gì ngoài ý muốn."

"Ta chỉ tin người chết mới im miệng."

Thu mama nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Phương Huệ Mẫn: "Người đừng nóng vội, nhanh thôi, con đường này là chính nàng ta lựa chọn, sẽ không có sự cố gì."

Ngoài cửa có nha hoàn bẩm: "Tam phu nhân, Tam gia đã trở lại."

Thu mama lui xuống.

Sắc mặt Lâu Nguyễn thập phần khó coi, cái chết của lão Vương gia giống như đặt lên vai hắn một gánh nặng vô hình, lại thêm Tiểu Ngân sinh non, thời gian gần đây, hắn luôn cảm thấy trong nhà không yên ổn, luôn cảm thấy còn có chuyện sắp xảy ra, kết quả hôm nay vừa vào cửa đã nghe tin Tiểu Ngân chết.

Lâu Nguyễn không có tình cảm với Tiểu Ngân, nha hoàn kia vốn hầu hạ trong thư phòng hắn, hắn sau khi uống rượu không cẩn thận ngủ với nàng, kết quả nàng mang thai, đây là chuyện ngoài ý muốn của Lâu Nguyễn, hắn không thích Tiểu Ngân, cũng không thích hài tử trong bụng Tiểu Ngân.

Trong nhà có một con cọp cái, hắn căn bản không thể trêu vào, chỉ hy vọng mẫu tử Tiểu Ngân có thể nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Hiện giờ được như ước nguyện nhưng hắn lại không thể cảm thấy nhẹ nhàng.

Lâu Nguyễn thấy sắc mặt âm trầm của Phương Huệ Mẫn, da đầu nhanh chóng tê dại, theo bản năng muốn lui về phía sau, Phương Huệ Mẫn lại ba bước làm hai chạy tới, nhanh tay nắm lỗ tai Lâu Nguyễn.

"Ai da, nhẹ chút, đau!" Lâu Nguyễn kêu to.

"Chàng còn biết đau?" Phương Huệ Mẫn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Lúc trước khi chàng thượng cô nương nhà người ta sao không nghĩ cô nương nhà người ta cũng biết đau? Hiện giờ hài từ đã không còn, cô nương nhà người ta cũng mất mạng, chàng còn biết đau?"

Lâu Nguyễn cảm thấy chính mình thực vô tội: "Ta đã giải thích với nàng bao nhiêu lần rồi? Ta uống say, ta cũng không biết mình làm gì, sao nàng cứ phải bắt lấy không buông? Hơn nữa hài tử kia là do chính nàng ta không cẩn thận ngã mà mất, chứ không phải ta hại mất, liên quan gì đến ta? Hiện tại nàng ta cũng đã chết, không phải càng tốt sao, nàng nói có quỷ, nàng liền có thể đi tìm quỷ đã hại chết nàng ta."

Sắc mặt Phương Huệ Mẫn nháy mắt trắng bệch, tay đang nhéo lỗ tai Lâu Nguyễn thêm vài phần lực đạo.

Nàng thở dài, cảm thấy tiếp tục đàm luận vấn đề này với Lâu Nguyễn căn bản cũng chẳng có ý nghĩa gì, hỏi: "Ta bảo chàng đi nói chuyện phân gia với Tứ đệ, chàng nói chưa?"

"Đây không phải hại ta sao? Tứ đệ so với Phụ vương còn khó hơn, sao ta nói được?"

"Sao chàng nói được hả? Rất khó sao? Đó là đệ đệ của chàng, chàng chỉ cần nói chuyện phân gia thôi, khó lắm sao?" Phương Huệ Mẫn nhéo lỗ tai Lâu Nguyễn đến mức đỏ bừng, cảm thấy vẫn chưa hết giận, lại tiếp tục nhéo khắp người hắn.

Nhéo đến mức Lâu Nguyễn nhảy nhót lung tung.

"Nàng thấy không khó thì đi mà nói." Lâu Nguyễn muốn giữ tay nàng lại, nhưng lại sợ giựt lông cọp cái, nhịn nửa ngày vẫn không dám động thủ.

Phương Huệ Mẫn đỏ mắt, trước thì lão Vương gia qua đời, sau thì mẫu tử Tiểu Ngân mất, hôm nay ngay cả Liễu Ngân Tuyết đều lấy nàng lập uy, trượng phu thì thấy ai cũng lúng túng sợ hãi, một đống sự tình này đè trên đầu nàng, khiến Phương Huệ Mẫn phá lệ ủy khuất.

Nếu Lâu Nguyễn có thể đứng thẳng lưng chút, nàng cũng không đến mức phải sống vất vả như vậy.

Lâu Nguyễn thấy Phương Huệ Mẫn bụm mặt khóc, cảm thấy có chút khó chịu, ngữ khí mềm mại hơn: "Không phải ta không muốn nói mà nàng cũng biết dáng vẻ của Tứ đệ đó, lạnh lùng tùy thời đều có thể rút kiếm giết người, ta gặp hắn là sợ, sao mà nói được?"

"Chàng cả đời đều là sợ này sợ kia, đó là Tứ đệ của chàng, hắn cũng sẽ không giết chàng, chàng sợ cái gì?"



Lâu Nguyễn cũng không biết vì cái gì, hắn chính là sợ, chỉ cần ánh mắt Lâu Duẫn dừng trên người hắn là hắn đã cảm thấy hai chân run rẩy, nói chuyện không được lưu loát, nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh.

"Tóm lại là ta không làm được, muốn thì nàng tự nói đi." Lâu Nguyễn lắc lắc đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Phương Huệ Mẫn cầm chén trà trên bàn ném về phía Lâu Nguyễn, đập trúng lưng hắn, đau đến mức hắn "Ai da" một tiếng, miệng kêu oai oái.

Nha hoàn đứng ở cửa chờ hầu hạ chỉ biết cúi đầu thật thấp, làm bộ như không thấy gì.

Hậu sự của Tiểu Ngân làm rất nhanh gọn, người được đưa lên núi chôn, sự tình của Tam phòng Liễu Ngân Tuyết không muốn nhúng tay vào nhiều, chuyện này liền không đề cập tới nữa.

Mấy ngày này Lâu Duẫn với Liễu Ngân Tuyết một người vội vàng chỉnh đốn ngoại viện, một người bận rộn chỉnh đốn nội viện, tuy rằng buổi tối vẫn ở cùng viện nhưng số lần gặp mặt lại có thể đếm trên đầu ngón tay.

Có lúc Lâu Duẫn về muộn, Liễu Ngân Tuyết đã ngủ, có lúc Lâu Duẫn ra cửa sớm, Liễu Ngân Tuyết còn chưa dậy, hai người liền một ngày không hề gặp mặt, những ngày tháng ai bận việc nấy như thế này kéo dài đến thượng tuần tháng bảy.

Ngày bảy tháng bảy, trên sông Trường An có cuộc đua thuyền rồng.

Liễu Ngân Tuyết buồn chán trong phủ nhiều ngày, đã sớm không chịu nổi muốn đi ra ngoài một chút, ngày bảy tháng bảy này, nàng rời giường từ sớm, mặc một thân xiêm y màu nguyệt bạch, lên xe ngựa đến Thiên Hương Lâu, vào phòng đã đặt trước.

Mặt trước Thiên Hương Lâu là phố Trường An phồn hoa, bên trái là sông Trường An nước chảy róc rách, Liễu Ngân Tuyết đặt phòng có tầm nhìn ngắm cảnh cực tốt, vừa lúc có thể thấy toàn cảnh cuộc đua thuyền rồng.

Trên bàn trước mặt bày đầy các loại đồ ăn vặt, cuộc đua thuyền rồng năm nay cũng náo nhiệt như năm ngoái, nhưng cũng không biết là do đội mà Liễu Ngân Tuyết thích không đạt được thành tích tốt hay thế nào mà nàng trước sau đều không thấy hứng thú.

Có chút cảm giác vô vị.

"Nô tỳ thấy người không cao hứng có lẽ là vì năm nay bên người không có Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư bồi?" Lạc Nhạn bóc một quả nhãn khô đặt trước mặt Liễu Ngân Tuyết, thấp giọng nói.

"Có lẽ thế." Liễu Ngân Tuyết chán nản nói.

Cuộc đua thuyền rồng trên sông Trường An vẫn hừng hực khí thế nhưng Liễu Ngân Tuyết chẳng có hứng xem, bảo Trầm Ngư Lạc Nhạn thu thập đồ đạc hồi phủ, mấy người vừa ra khỏi phòng, khóe mắt Liễu Ngân Tuyết đã thấy một hình bóng quen thuộc.

Thân thể thon dài, mặt sáng mày kiếm, đúng là Kỳ vương Lâu Duẫn.

Phía sau hắn còn có mấy gương mặt quen thuộc, Mạnh Vọng Ngôn và Tô Lưu Vận, còn những người khác thì Liễu Ngân Tuyết chưa từng gặp qua, như có linh cảm đi, Lâu Duẫn đi tuốt đàng trước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng, Liễu Ngân Tuyết vội vàng lùi vào trong phòng.

Hiện tại vẫn trong hiếu kỳ nên hôm nay là nàng trốn ra ngoài, chưa nói với Lâu Duẫn, kỳ thật phong tục Đại Lương ở phương diện này cũng không quá khắc nghiệt nhưng Liễu Ngân Tuyết vẫn cảm thấy không ổn.

Đóng cửa lại, Trầm Ngư Lạc Nhạn đều có chút lo lắng, rốt cuộc thì Liễu Ngân Tuyết kỳ thật không nên xuất hiện ở đây, không nghĩ tới trùng hợp gặp ngay Lâu Duẫn, không ai biết được hắn có đột nhiên phát hỏa hay không.

So với Trầm Ngư và Lạc Nhạn lo lắng sợ hãi, Liễu Ngân Tuyết có vẻ ung dung hơn.

Trong đầu nàng có nhiều nghi vấn khác.

Sao Lâu Duẫn lại tới Thiên Hương Lâu?

Mạnh Vọng Ngôn với Tô Lưu Vận đều là người của Trích Tinh Lâu, vậy những người đi cùng Lâu Duẫn đều là người Trích Tinh Lâu sao?

Hắn rốt cuộc sống trong Trích Tinh Lâu thế nào?



Còn có độc mà hắn trúng, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Không phải nói hắn võ công cực cao sao? Người võ công cực cao người sao có thể dễ dàng bị trúng độc? Độc kia là ai hạ? Mục đích là gì?

Những nghi vấn liên tiếp nảy ra trong đầu Liễu Ngân Tuyết khiến nàng không nhịn được muốn đi thám thính Lâu Duẫn với đám người Trích Tinh Lâu kia đang nói chuyện gì.

Nhưng Liễu Ngân Tuyết có tà tâm mà không có gan làm tặc, cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi.

"Vương phi, Vương gia cũng ở Thiên Hương Lâu, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?" Lạc Nhạn hỏi.

"Đừng hoảng hốt, hắn có thể tới, ta tự nhiên cũng có thể tới, ngươi xem xét động tĩnh bên ngoài, chờ Lâu Duẫn với đám người kia đi rồi chúng ta ra, đỡ phải không cẩn thận chạm mặt bọn họ lại khó nói." Liễu Ngân Tuyết nói.

Nghe nàng nói như vậy, Trầm Ngư với Lạc Nhạn đều thấy an tâm hơn.

Nhưng mà kế hoạch thì tốt mà hiện thực thì tàn khốc, Liễu Ngân Tuyết cũng không nghĩ tới, lần chờ này liền chờ tới tận khi trời tối, không còn sớm nữa cũng không thể lưu lại thêm, Liễu Ngân Tuyết cũng không định chờ thêm, đứng dậy rời đi.

Nàng có chút buồn bực, sớm biết bọn họ hội đàm lâu như vậy, nàng sáng nay đã đi ra cho rồi.

Thiên Hương Lâu chính là tửu lâu nổi danh tại thành Biện Kinh, người lui tới đây không phú cũng quý, Liễu Ngân Tuyết đi xuống cầu thang, không ngờ bị một người cản đường.

Liễu Ngân Tuyết rũ mi, chắn trước mặt nàng là một nam tử cũng khá anh tuấn, có vẻ như là say rượu, đứng cũng không vững, hắn đứng trước mặt Liễu Ngân Tuyết, một cỗ mùi rượu nồng nặc truyền vào mũi nàng.

Liễu Ngân Tuyết thấy khó chịu, che mũi lại rồi lui về sau vài bước.

Nàng đang muốn vòng qua hắn, nam tử say rượu kia lại tiếp tục ngăn trước mặt nàng, nam tử kia còn có vài bằng hữu đi cùng, trong đó có một người Liễu Ngân Tuyết biết là Trương nhị công tử Trương Kiền.

Mấy nam tử này đều uống say khướt, bám víu vào nhau rồi vịn cầu thang mà đứng.

Trầm Ngư với Lạc Nhạn chắn trước mặt Liễu Ngân Tuyết, muốn đẩy những nam tử đang cản trước mặt bọn họ ra, nam tử kia lại một tay kéo Lạc Nhạn ra, ngửa đầu nhìn Liễu Ngân Tuyết, cười cười nói: "Đây không phải là Liễu Ngân Tuyết sao?"

Liễu Ngân Tuyết thẳng lưng đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống nam tử kia, vẫn chưa hé răng.

"Nữ tử này từ khi xuất giá thật bất đồng nha, nhớ trước đây, muốn gặp Liễu Ngân Tuyết một lần, thật sự là hao hết tâm tư cũng khó được nha, ợ~" nam tử kia vừa nói vừa ợ một cái.