Edit: Khả Khả
Vì không cần đọc sách, viết chữ to, Hàn Ức ăn được ba chén cơm, Cố Minh Châu sợ hắn ăn nhiều no căng bụng vội cản hắn lại, nếu không hắn còn muốn ăn một chén nữa.
Hàn Mẫn: “Hừ!”
Nhìn Hàn Ức, hắn đột nhiên nhớ tới Cố Minh Trân, hắn vốn nghĩ sẽ sinh nhi tử còn hơn sinh nhi nữ, giờ này hắn lại nghĩ nếu sinh một đứa tiểu bá vương như này chi bằng sinh một nhi nữ thơm tho mềm mịn thì hơn.
Nghĩ tới đứa trẻ Cố Minh Trân hắn cảm thấy rất tốt.
Đây gọi là xa thơm gần thối.
Hàn Ức và Cố Minh Châu ngồi một bên tán gẫu.
Chính xác hơn là Hàn Ức đang lấy lòng Cố Minh Châu.
Một bữa cơm qua đi, hắn liền biết Cố Minh Châu quan trọng với Hàn Mẫn thế nào.
Hắn muốn làm thủ hạ của Hàn Mẫn, cách tốt nhất là lấy lòng Cố Minh Châu.
Nói chuyện vui vẻ như vậy còn phải sợ Hàn Mẫn sao?
Không chỉ có vậy, sau khi hồi cung hắn cũng sẽ bảo Mẫu phi đối xử tốt với Cố Minh Châu một chút.
Vì tương lai tốt đẹp, Hàn Ức sẽ dùng mọi thủ đoạn hắn có được để lấy lòng Cố Minh Châu, so với Hoàng đế hay Thái hậu còn phải dụng tâm thêm chút nữa.
Không thể không nói, Hàn Ức vẫn có chút năng lực.
Vì lý do đặc biệt nên hắn mặc nhiên được sủng ái, nhưng xuyên suốt mười năm trời ngày nào cũng được chiều chuồng không thể chỉ dựa vào lý do đặc biệt kia, hắn quả thật rất biết cách lấy lòng trưởng bối.
Đương nhiên, thủ đoạn của hắn trước mặt Cố Minh Châu chỉ có thể xem là chút tài mọn.
Chẳng là hắn mang lợi ích đến với lại bộ dạng trông có chút đáng yêu nên Cố Minh Châu mới vui vẻ, nàng rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác của các vị trưởng bối, khi trò chuyện với Hàn Ức nàng không biết rằng nụ cười của mình càng lúc càng hiền từ.
Đôi mắt Hàn Mẫn nhíu lại, trong lòng lập tức dấy lên khó chịu.
Hắn nghĩ nghĩ sao đó gọi tên tiểu thái giám đến thì thầm vài câu.
Không lâu sau, Hứa Nhất đưa Cổn Cổn tới.
Cổn Cổn là gì? Không chỉ là con vật có bộ lông xù mà là Quốc bảo đó, đứa trẻ nào có thể địch lại? Quả nhiên vừa nhìn thấy Cổn Cổn, đôi mắt Cố Minh Châu sáng lên, ngoại trừ Cổn Cổn không thể chứa được ai nữa.
Nàng ôm lấy Cổn Cổn, sờ nắn hôn hít, Cổn Cổn cũng nhiệt tình, tíu tít kêu lên, đáng yêu đến mức trái tim Cố Minh Châu đều tan chảy.
Hàn Mẫn: “…..”
Hắn biết Cổn Cổn trong lòng Cố Minh Châu không tầm thường nhưng không nghĩ đến lại bất bình thường thế này.
Chân hắn hình như hơi đau, giống như hắn vừa mới bê đá đập lên chân mình.
Đến nỗi Hàn Ức ngây ngốc ở đó.
Hàn Ức chưa chuẩn bị tinh thần để chứng kiến cảnh tượng như vậy, trong lòng vô cùng nghẹn.
Nhưng đây đây là tẩu tẩu của hắn, mặc định sẽ không giống Phụ hoàng, Mẫu phi hay là Thái hậu mà yêu sủng vô điều kiện, cơn nghẹn này cũng chỉ có thể tiếp tục nghẹn.
Cùng lắm chỉ có thể thầm mắng con vật không giống gấu cũng không giống mèo kia….Ừm, nhưng nhìn kỹ thì nó cũng rất đáng yêu.
Hàn Ức đưa mắt nhìn Cổn Cổn, nhưng bản năng đi tìm đường sống trỗi dậy, hắn không mạo mụi đi hỏi Cố Minh Châu, mà ngược lại tìm Hàn Mẫn hỏi.
“Hoàng huynh, đây là gì?”
Hàn Mẫn trầm giọng đáp: “Gấu trúc!”
Hàn Ức gật đầu ghi nhớ kỹ càng, hắn thầm nghĩ khi nào đó cũng sẽ nuôi một con, sau đó hắn bắt đầu tưởng tượng.
Đột nhiên hắn cười đắc ý: “Hoàng huynh, đệ thấy hoàng tẩu rất thích con gấu trúc này.”
Nhìn tư thế kia, so với ôm hài tử của mình còn muốn bảo bọc hơn.
Hàn Mẫn rũ mắt im lặng không nói.
Hàn Ức tiếp tục cười: “Hoàng huynh, huynh nói xem địa vị của huynh trong lòng hoàng tẩu có phải là không bằng con gấu trúc này không?”
Hàn Mẫn trầm mặc chỉ chớp mắt, hắn nhìn về phía Hàn Ức.
Hàn Ức hồn nhiên không biết vừa rồi mình phạm vào đại kỵ, còn trưng bộ mặt vô tội nhìn Hàn Mẫn, thậm chí còn tỏ ra đáng yêu mà nghiêng đầu gọi một tiếng hoàng huynh.
Hàn Mẫn đột nhiên cười, cười vô cùng hiền từ: “Ta cảm thấy vẫn cao hơn, sau giờ Ngọ ngươi tiếp tục đến thư phòng học tập đi.
“A a a, đừng mà Hoàng huynh! Tẩu tẩu, cứu mạng!!!”.