Edit: Khả Khả
Sắc trời càng tối, đường phố phồn hoa càng đông đúc.
Cố Minh Châu cũng không phải là chưa từng đón Thất Tịch nhưng người đi bên cạnh không giống nhau, tâm trạng cũng vì vậy mà khác nhau.
Hơn nữa so với việc đi cùng với người nhà thì nàng đi với Hàn Mẫn đương nhiên thoải mái hơn, nhìn thấy cái gì nàng cũng có thể làm nũng với hắn, nàng biết nam nhân của nàng sẽ không từ chối.
Hàn Mẫn đúng thật là nàng muốn cái gì liền đồng ý với nàng cái đó, cũng may hôm nay bọn họ mang theo tùy tùng, nếu không chỉ một mình Hàn Mẫn không thể mang nhiều đồ như vậy.
Đi dạo một hồi, Cố Minh Châu ngửi thấy một mùi hương, nàng quay đầu tìm kiếm mùi hương thì nhìn thấy một sạp bán hoành thánh.
Sạp kia xuất hiện rất kịp lúc, một đôi lão phu phụ tóc bạc trắng xóa tất bật buôn bán.
Cố Minh Châu chỉ chỉ cái sạp kia nói: “Chúng ta đến kia ăn hoành thánh được không?”
Hàn Mẫn nhìn theo phương hướng nàng chỉ, cẩn thận đánh giá, thấy sạp kia xem như sạch sẽ, phu phụ kia trông có vẻ thật thà, lúc này hắn mới gật đầu.
Cố Minh Châu vui vẻ nhấc chân đi tới liền bị Hàn Mẫn kéo lại.
Nàng ngờ vực nhìn hắn, lại thấy hắn vươn tay ra nắm lấy tay nàng dắt đi, giống như muốn đem nàng cột chung lại với hắn, sau đó nhàn nhạt bổ sung một câu:
“Người đông, nắm chặt vào để không bị lạc, đừng buông tay ra.
”
Cố Minh Châu cong môi cười: “Được!”
Hai phu thê ngồi ở sạp hoành thánh, Hàn Mẫn bảo với lão phu phụ kia chỉ làm một chén.
Cố Minh Châu hỏi: “Sao lại một chén? Chàng không ăn hả?”
Hàn Mẫn lắc đầu: “Chúng ta ăn chung.
Ăn ít thôi, để bụng ăn thứ khác.
”
Cố Minh Châu suýt quên, may mà Hàn Mẫn còn nhớ, trong lòng nàng không khỏi vui sướng lắc lư tay Hàn Mẫn: “Ôi phu quân, chàng thật tốt, ta không thể rời xa chàng được mất.
”
Hai tai Hàn Mẫn nóng lên, ho nhẹ một tiếng không nói gì.
Thật ra lão phụ nhân bên kia đã nhìn thấy, bà không nói gì chỉ cười, xoay người bê chén hoành thành nóng hổi đến cho đôi tiểu phu thê.
Một lúc sau đợi hai người ăn xong, khi tính tiền bà còn chúc phúc cho hai người họ.
“Chúc đại nhân và phu nhân bách niên hảo hợp, vạn sự như ý.
”
Hàn Mẫn lúc này ngẩn người, cả đời hắn đây là lần đầu tiên nhận ý tốt từ một người xa lạ.
Cố Minh Châu cũng ngẩn người, sau đó lại nhanh chóng cười đáp lại: “Ta cũng chúc hai lão vạn sự như ý.
”
Không chỉ chúc ngoài miệng, nàng còn gọi Mai nhi đi lấy tiền đãi mỗi tùy tùng, thị vệ một chén hoành thánh, bọn họ chia nhau đến ăn là được.
Bọn họ đi nhiều người đến vậy, đây không phải là vạn sự như ý thì là gì.
Nếu lời chúc của Cố Minh Châu đã thành sự thật thì lời chúc của lão phụ nhân kia cũng sẽ sớm thành sự thật.
Đến khi nàng sắp xếp xong, Hàn Mẫn vẫn còn ngây người, Cô Minh Châu phải dùng sức lay tay hắn, lôi hắn về thực tại: “Chàng đang nghĩ gì vậy?”
Hàn Mẫn cong môi, hắn nói lời suy nghĩ trong đáy lòng rằng đây là lần đầu tiên hắn nhận được ý tốt từ người khác.
Cố Minh Châu hiểu được vì sao hắn nghĩ như vậy, nàng nói: “Chuyện xấu thế gian này vô vàn, nhưng chuyện tốt cũng không ít đâu.
”
Dứt lời, nàng nắm tay Hàn Mẫn đi đến một tòa lầu cao.
Đứng ở trên cao, phóng tầm nhìn ra xa, lọt trong tầm mắt họ là một mảng đèn sáng sa hoa rực rỡ, xa hơn một chút lại là màn đêm đen dày đặc.
Giọng Cố Minh Châu vang lên bên tai hắn:
“Hàn Mẫn, chàng muốn tranh đấu cùng Thái tử phải không?”
“Ta không phản đối chàng tranh đoạt, dù thắng hay thua ta cũng nguyện cùng chàng gánh vác, ta nguyện cùng sinh cùng tử với chàng.
”
“Nhưng ta cũng hy vọng, chàng sẽ không vì tư lợi cá nhân mà tranh đoạt cùng Thái tử.
”
Hàn Mẫn nâng mắt lên, chỉ thấy Cố Minh Châu nói cười không ngừng.
“Ta hy vọng, chúng ta sau này có thể nhận thêm nhiều lời chúc phúc, thật nhiều lời chúc thật tâm.
”.