"Hóa ra... hóa ra cậu với anh ta thực sự... cậu điên rồi ư?"
Lâm Lang mím chặt môi, cúi đầu đáp: "Vốn định nói cho cậu biết, hôm nay cậu thấy rồi cũng tốt."
Quan Bằng đột nhiên giận dữ: "Cậu thần kinh hả, ai không thích lại đi thích anh ta, cậu không muốn sống nữa sao?"
Mũi Lâm Lang cay xè, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Quan Bằng bưng trán đi vài bước, chỉ vào cậu: "Có phải anh ta ép buộc cậu không, mau cho tớ biết, không cần sợ anh ta!"
Lâm Lang nức nở lắc đầu: "Là tớ tình nguyện, không liên quan Hàn Tuấn." Nói đoạn, cậu sợ hãi túm chặt cánh tay Quan Bằng: "Quan Bằng..."
Quan Bằng đỏ mắt nhìn cậu, hỏi: "Cậu khờ thật hay giả ngốc, Hàn Tuấn có khả năng, nhưng cậu có sao, bà nội Lâm mà biết không tức chết mới lạ, cậu còn muốn ngẩng đầu trước mặt người ta không? Hay cậu tính lén lút như thế cả đời?"
Lâm Lang chỉ khóc, nghẹn ngào nói: "Tớ... tớ biết bọn tớ không tiến xa được... Nhưng... nhưng..."
Hốc mắt Quan Bằng bỗng ươn ướt, cầm tay cậu: "Cậu còn nhỏ, lại chưa yêu đương bao giờ, sao biết mình chỉ thích con trai. Mạc Tiểu Ưu thích cậu mà, tớ nói thật đấy, cậu không thể như vậy, làm vậy sẽ hủy cả đời cậu biết không?"
Lâm Lang chợt ngẩng đầu, thấp giọng nói như cầu xin: "Tớ van cậu đừng nói cho ai biết, nếu cậu nói với người khác, tớ thực sự không sống nổi."
"Đời nào tớ lại cho người khác biết." Sắc mặt Quan Bằng vô cùng khó coi: "Nhưng vì tốt cho cậu, cậu mau cắt đứt với anh ta đi."
"Quan Bằng..."
"Hay cậu lên đại học tiếp thu được ít thứ mới mẻ nên tưởng đồng tính luyến ái dễ dàng lắm, cậu đừng u mê nữa, cứ cho là có thể kéo dài hai ba năm, vậy tương lai thì sao, lỡ hắn chơi chán rồi quăng cậu đi thì cậu làm sao, cậu còn lấy vợ được ư? Riêng nước bọt của thiên hạ cũng đủ dìm chết cậu rồi."
"Cậu đừng nói nữa, anh ấy sẽ không làm thế đâu!" Lâm Lang cắn môi: "Tớ tin anh ấy, cũng hy vọng cậu tin tớ."
"Cậu tin anh ta?" Quan Bằng cười khẩy: "Cậu lấy cái gì tin anh ta? Lời ngon tiếng ngọt trong lúc yêu đương cuồng nhiệt thì ai chẳng nói được? Lâm Lang, cậu tỉnh lại đi, hơn nữa..." Hắn dừng một chút, môi hơi run: "Tớ cũng không mong có người bạn như vậy."
Lâm Lang ngây dại, không đợi Quan Bằng lên tiếng đã quay lưng chạy đi. Phía trước có chiếc xe lướt qua, đèn xe chói mắt, thân hình Lâm Lang đứng ngược sáng trông như bức hình cắt gầy gò mỏng manh. Quan Bằng đột nhiên hoảng hốt, cuống quýt gọi: "Lâm Lang, Lâm Lang!"
Ô tô chạy qua cùng lúc với tiếng gọi của hắn, bóng lưng Lâm Lang lại trở nên rõ nét, cậu ngoảnh đầu, tóc dài, sơmi trắng, vẫn là thiếu niên thanh thoát ấy.
"Cậu là người bạn tốt nhất của tớ!" Lâm Lang hô to, đoạn quay đầu chạy mất. Cậu chạy qua lối rẽ, ngồi xổm ven đường bụm mặt khóc. Đường Quang Minh trồng đầy cây hợp hoan, hiện tại đang thời điểm nở hoa, chỉ là vào ban đêm, tất cả hoa đều khép cánh, nom có chút ủ rũ. Cậu lau mặt đứng lên, thấy người nọ đứng dưới đèn đường quan sát cậu, nhìn không ra chút biểu cảm nào.
Cậu đi qua, giọng vẫn khản đặc: "Em bảo với cậu ấy rồi, không sao đâu."
Hàn Tuấn tới gần, cánh tay vươn ra một nửa lại rụt về: "Cậu ta nói thế nào?"
"Còn nói thế nào nữa." Lâm Lang cười khổ, trong mắt bỗng phủ mờ một tầng hơi nước như thể lại muốn khóc: "Quan Bằng... là người bạn tốt nhất của em."
Giờ hay rồi, cậu đánh mất cả người bạn tốt nhất của mình. Chẳng qua con đường phía trước dài đằng đẵng, thứ cậu sắp đánh mất còn rất nhiều. Đi đến con hẻm tối đen vắng người, cậu thình lình ôm lấy eo hắn, tấm tức nói: "Hàn Tuấn, em sợ lắm."
Hàn Tuấn ôm chặt như muốn khảm cậu vào cơ thể mình. Hắn biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, ngờ đâu lại tới sớm như vậy, hắn chưa nắm chắc tâm ý Lâm Lang thì nó đã vội vàng ập tới khiến hắn chẳng kịp phòng bị.
"Đừng sợ, tôi sẽ không khiến em bị tổn thương."
Lâm Lang thẫn thờ cùng Hàn Tuấn vào một khách sạn, chẳng buồn tắm đã bò lên giường. Đang mơ mơ màng màng thì phát hiện giường lún xuống, cậu không chút nghĩ ngợi đã ôm lấy hắn.
Nhưng ngủ một mạch đến nửa đêm lại bị ác mộng làm bừng tỉnh. Hai người ôm nhau chặt khít, cho dù mở điều hòa cũng đổ mồ hôi ướt đẫm. Hàn Tuấn bật đèn, sốt ruột hỏi: "Ác mộng à?"
Lâm Lang vẫn choáng váng, ánh mắt trống rỗng: "Mơ thấy ba mẹ mắng em có bệnh."
Nước mắt lập tức lăn xuống hai gò má, cơ thể run rẩy co rúm, vùi đầu bật khóc. Hàn Tuấn nhìn cậu, thì thào: "Thật xin lỗi."
Hắn cúi người hôn, cuồng nhiệt gấp gáp mà dịu dàng, tựa thể sợ cậu sẽ lùi bước. Môi Lâm Lang do vừa khóc nên rất khô, người nọ liền ngậm lấy gặm cắn, liếm láp mấy lần như muốn thấm ướt cả linh hồn cậu.