Cậu đứng một mình bên ngoài một lúc, sau thấy lạnh mới đút tay vào túi trở về. Hắn đã đứng sẵn trong phòng khách, sắc mặt nghiêm trọng, thấp giọng nói: "Em ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói."
Lâm Lang biểu hiện bất thường ngoài ý muốn, cậu đột nhiên bịt tai, cất giọng chậm chạp mà thương cảm như muốn khóc: "Anh đừng nói gì hết, em không muốn nghe."
Hàn Tuấn nhìn cậu chăm chú, thật lâu sau mới lên tiếng: "Tôi vẫn luôn muốn nói với em. Cho em biết rồi, hai ta sẽ thực sự thẳng thắn với nhau, tôi cũng không cần lo nghĩ nữa."
Lâm Lang ngẩng phắt lên, đỏ mắt nói: "Được, anh nói đi, nói đi, nói xong đừng hối hận!"
Hàn Tuấn đi đến đối diện cậu, ôm lấy mặt cậu, nhẹ giọng bảo: "... Chuyện em rơi xuống vào lần leo núi đó, kỳ thực, không phải tai nạn... Dây thừng của em là tôi sai người động tay động chân."
Lâm Lang trợn to mắt, mặt đỏ lên: "Anh không sợ em té chết thật sao?"
"Không đâu! Tôi nắm chắc rồi mới dám làm vậy. Chẳng lẽ em không tin tôi sao?" Hắn vội vàng đứng lên, ấn vai cậu xuống: "Tôi thà chết cũng sẽ không khiến em bị thương..." Dường như hắn ý thức được phải dốc hết sức xoay chuyển tình thế trong quãng thời gian ngắn, bèn cuống quýt biện giải cho mình: "Khi ấy em bỏ đi quyết tuyệt như thế, tôi lại đồng ý thả em đi... Thực ra tôi đã hối hận ngay từ lúc em ra khỏi cửa, em không biết tôi trải qua cái Tết kia như nào đâu. Tới khi về lại nhìn thấy có người theo đuổi em, em yếu lòng như vậy, tôi sợ có một ngày em sẽ dao động, thật sự quá sợ hãi nên mới giở chiêu ấy... Tôi quả thực vẫn muốn nói với em, chẳng qua lo lắng em sẽ..."
Lâm Lang lui về sau hai bước, quay người ra ngoài: "Em muốn yên tĩnh một chút, anh để em suy nghĩ đã." Cậu có chút bối rối, mũi cay cay, nước mắt bỗng chốc trào ra: "Em chân chính phải lòng anh ngay vào thời khắc ngã xuống ấy..." Cậu mở miệng, che trán, cảm giác như bản thân đang sắm vai một nhân vật vừa vô tri vừa nực cười trong tình yêu: "Anh liều lĩnh cứu em, em... em lúc ấy..."
Hồi ức trong quá khứ mãnh liệt ùa về, nỗi kinh hoàng trong một khắc rơi xuống, dây thừng đẫm máu trên đất, hắn với cậu hôn nhau trong hẻm nhỏ, hắn bảo cậu rằng: "Lâm Lâm, em đừng sợ", vả cả giọt nước mắt lưu lại trước khu ký túc xá khi quyết định chuyển về.
Hóa ra tình yêu cậu nhớ mãi không quên khởi nguồn từ một âm mưu được sắp đặt tỉ mỉ. Cậu đau lòng không muốn nói chuyện, chỉ khàn giọng hỏi: "Anh biết lúc em nghe nói hai tay anh bị thương rồi dự định trở về chăm sóc anh, trong lòng em nghĩ thế nào không?" Nói đoạn, cậu mỉm cười: "Em đánh cược cả đời mình, em biết nếu về sẽ ra sao nhưng vẫn trở về, khi đó em đứng trước ký túc xá, trong lòng kỳ thực vô cùng khó chịu..."
"Ở bên anh, em thường xuyên tỉnh giấc lúc nửa đêm, anh càng đối tốt với em, em càng thấy áy náy... Nói thật, em không phải lúc nào cũng vui vẻ, thực tế thì khổ sở vẫn chiếm phần hơn."
Cậu cất từng bước đến trước cửa: "Bức tranh dự thi lần trước, căn bản chưa dự thi đã bị anh cầm về đúng không?"
Hàn Tuấn mím môi, cơ mặt hơi run rẩy, xem như cam chịu.
"Cao Chí Kiệt từng nhắc nhở em, bảo em không cần tham gia thi thố gì hết, ở cùng anh vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt, bằng không anh sẽ mất hứng. Nhưng em tưởng anh ta chỉ nói đùa, em muốn chứng minh cho anh thấy em xứng với anh..." Cậu cười đắng chát: "Anh thấy đấy, làm sao bây giờ, anh luôn muốn em sống an phận, em lại chỉ muốn trở nên nổi bật."
Cậu mở cửa, không đợi hắn tiến lên ngăn cản đã mở miệng: "Em ra ngoài đi dạo, anh yên tâm, em không chạy đâu."
Đầu óc cậu hoàn toàn mờ mịt, ra khỏi tiểu khu mới ngớ ra mình vốn chưa nghĩ tới muốn đi đâu. Cậu móc di động ra, bấm gọi Cao Chí Kiệt: "Anh lại đây đi, tôi có việc muốn hỏi."
Cao Chí Kiệt có lẽ chưa đi bao xa, không đến năm phút đã lái xe đến, sắc mặt bối rối. Lâm Lang ngồi vào xe, nói: "Đi công viên Châu Hà."
Cao Chí Kiệt không dám lên tiếng, im lặng lái xe tới bãi đậu trước công viên. Song Lâm Lang căn bản không có ý xuống xe, hắn rốt cuộc nhịn không được phải dè dặt hỏi: "Hàn Tuấn anh ấy..."
Lâm Lang mở cửa ra ngoài, Cao Chí Kiệt vội vàng theo ra, vừa đi hai bước đã nghe Lâm Lang hỏi: "Anh can dự bao nhiêu vào vụ leo núi kia?"
Cao Chí Kiệt tái mặt: "Lần ấy đi leo núi đúng là Hàn Tuấn bảo tôi rủ cậu. Nhưng tôi thề, tôi không biết sau đó anh ấy lại muốn làm vậy, khi đó tôi chỉ muốn hai người gặp nhau nhiều hơn, tôi cứ tưởng Hàn Tuấn muốn có thêm cơ hội gặp cậu thôi. Việc anh ấy sai người động vào cái neo, sau này tôi mới biết."
Dứt lời, hắn cuống cuồng kéo tay Lâm Lang, lại bị Lâm Lang hất ra: "Anh nói đi, còn chuyện gì tôi không biết nữa."
Cao Chí Kiệt nôn nóng nhìn cậu, sắc mặt khó coi vô cùng: "Hết rồi."
Lâm Lang quay đầu bỏ đi, Cao Chí Kiệt vội hô: "Tôi nói tôi nói!"
Bấy giờ Lâm Lang mới dừng chân, chân mày vẫn nhíu chặt.
"Lần gặp tai nạn xe rồi nằm viện... là Hàn Tuấn cố ý đụng, cũng vì muốn cậu dọn ra ngoài sống với anh ấy... Mãi sau này tôi mới biết mấy chuyện đó, ngoài ra không còn gì nữa, cậu phải tin tôi!"
Lâm Lang biết hắn hành xử cực đoan, đâu ngờ lại đến mức không tiếc tự mình hại mình, nhất thời nói không nên lời là khiếp sợ hay kinh hãi. Cao Chí Kiệt sốt ruột giữ chặt cậu: "Anh ấy làm không đúng, nhưng tất cả đều vì cậu, mấy lần đánh cược cả mạng sống của mình, vả lại hai người cũng đi đến bước này rồi, cậu tha thứ cho ảnh lần này đi."
Lâm Lang cắn môi không đáp, Cao Chí Kiệt gấp đến đỏ bừng mặt: "Cho dù không vì anh ấy thì cũng hãy nghĩ tới tôi. Ban đầu là tôi bảo anh ấy nói thật với cậu, nếu cậu vì thế mà làm dữ đến cùng với anh ấy, Hàn Tuấn đời nào tha cho tôi, cậu chưa từng trải nên không biết thủ đoạn của anh ấy đâu..."
"Anh là loại người này sao?" Lâm Lang ngoảnh lại hỏi: "Vì sợ anh ta nên muốn lôi tôi về?"
Cao Chí Kiệt thoáng cái nghẹn họng, ngây ngốc hồi lâu mới cúi đầu đáp: "Lâm Lang, Hàn Tuấn đối với cậu quả thực không thể chê được, nếu là người khác, ai lại hao tốn nhiều tâm tư cho một người lạ như vậy? Con người anh ấy vốn thế, lẽ nào cậu còn mơ tưởng viển vông rằng Hàn Tuấn bản chất là quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc sao?"
Lâm Lang không nói gì, lập tức đi về hướng bờ sông, Cao Chí Kiệt bị dọa choáng váng, kéo tay cậu nói: "Cậu... cậu đừng nghĩ quẩn, còn chưa tới mức..."
Lâm Lang lại ngồi xuống con đập chắn nước cao cao, trên mặt sông mênh mông có vài chú cò trắng bay đến từ công viên bên kia sông, hơi nước sáng sớm vẫn chưa tan hẳn, phóng mắt ra xa chỉ thấy một màu trắng xóa. Cao Chí Kiệt ngồi xuống bên cạnh, thấy Lâm Lang chỉ mặc áo tay dài phong phanh, bèn cởi áo khoác choàng cho cậu. Lâm Lang đỏ mắt, quay sang hỏi: "Cao Chí Kiệt, anh có coi tôi là bạn không?"
"Vậy tôi nói thật cho anh biết. Thật lòng tôi chưa từng có ý định sống cả đời bên Hàn Tuấn." Đoạn, cậu quay lại nhìn mặt nước mù mịt: "Tôi chỉ tham lam cuộc sống hạnh phúc an nhàn, thiết nghĩ qua ngày nào hay ngày ấy. Nhưng chuyện hôm nay khiến tôi không dám lừa mình dối người nữa. Anh ấy sẵn sàng mang chính mạng sống của mình ra đặt cược, tôi có thể tưởng tượng ngày nào đó nếu mình chủ động rời đi, anh ấy sẽ gây ra những chuyện gì. Đến khi ấy, Hàn Tuấn không chỉ hủy hoại tôi, mà có lẽ còn liên lụy đến cả gia đình tôi, đây mới là điều tôi sợ hãi. Tôi không giống anh ấy, anh ấy có dì Văn ủng hộ, nghiêm trọng nhất cũng chỉ đoạn tuyệt với người nhà là cùng, anh ấy có năng lực quyết đoán, cũng có tư cách. Còn tôi thì sao, nếu bà nội với cô tôi biết tôi ở chung với đàn ông, nhất định chỉ hận không thể đánh chết tôi đúng không? Dù bà nội không nói gì, nhưng sao tôi nỡ nhẫn tâm khiến niềm hy vọng nội ngậm đắng nuốt cay ấp ủ bao năm qua hóa thành bọt nước. Cả người nhà anh ấy nữa, tôi không cách nào thẳng thắn đối diện với họ, hôm qua lúc dì Văn tới tìm tôi, tôi còn trốn trong toilet khóc... Tôi cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa còn sợ hãi. Hai người muốn sống bên nhau, chỉ có tình cảm và bảo hộ từ đối phương là chưa đủ. Hiện tại tôi sống an ổn, đó là bởi tôi vẫn đang đi học, tương lai đi làm bước chân vào xã hội, kéo đến ba bốn chục tuổi thì chuyện như vậy có thể lừa người ta được bao lâu, tôi có thể đối phó được bao lâu, rồi một ngày cũng sẽ bị phát hiện. Tôi không có can đảm đối mặt với sự kỳ thị của người khác, từ nhỏ tôi đã mơ ước được sống cuộc đời vẻ vang, trở thành niềm kiêu hãnh của gia đình. Anh nói tôi nhu nhược cũng được, ích kỷ cũng tốt, nhưng trong lòng tôi vẫn biết tôi với Hàn Tuấn trước sau gì cũng chia tay, chẳng qua là sớm hay muộn thôi. Có điều, ban đầu tôi tính ở với nhau vài năm, đợi khi không giấu nổi nữa mới tách ra. Hiện tại đã có cớ này... mai sau chỉ sợ không còn cơ hội tốt giống vầy nữa. Qua dăm ba năm nữa, tôi không tìm được lý do, anh nghĩ Hàn Tuấn chịu buông tha tôi dễ dàng chắc? Bản thân tôi không có thứ gì, nhưng người sống trên đời chẳng lẽ chỉ sống vì mình thôi sao?"
Một mảnh lá liễu úa vàng đáp xuống vai cậu, rồi bị gió thổi bay xuống sông. Cao Chí Kiệt cúi xuống cầm ngón tay cậu: "Thực ra tôi không nên bắt Hàn Tuấn cho cậu biết chuyện, song Hàn Tuấn từng bảo anh ấy sớm muộn cũng nói với cậu, không muốn giấu giếm cậu bất cứ chuyện gì, cũng không muốn tình cảm cả hai pha tạp quá nhiều tiêu cực. Nhưng tôi thấy cậu thích anh ấy đến thế, sợ rằng kéo dài càng lâu, tổn thương với cậu càng lớn, nên tôi mới..."
"Cậu biết không, thực chất rất nhiều người hâm mộ tình cảm giữa hai người. Quách Đông Dương nói trong giới đồng tính khó mà tìm thấy người thật lòng yêu thương lẫn nhau, thành thử anh ta vô cùng ngưỡng mộ hai người. Tôi đổi rất nhiều bạn gái, bảo không hề thích là nói dối, nhưng chưa từng yêu ai mãnh liệt giống Hàn Tuấn. Tôi vĩnh viễn không có gan đối diện với nội tâm mình như anh ấy, cũng không dám liều lĩnh giống vậy, tôi chỉ luôn sống vì mình, thế nên rất hâm mộ anh ấy. Nhiều lúc ăn cơm xong ra khỏi nhà hàng, tôi đứng sau lưng nhìn cậu và Hàn Tuấn đi chung, tuy biết với hoàn cảnh Trung Quốc hiện nay, hai người đến với nhau không dễ dàng, song tôi thật tình cảm giác hai người có thể bầu bạn cả đời."
Hắn thả tay Lâm Lang, phảng phất như cũng lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới hỏi: "Hàn Tuấn nói cậu là người rất có chính kiến, tôi cũng biết mình không thay đổi được quyết định của cậu, chỉ là... cậu thực sự nghĩ kỹ chưa? Nếu cậu lựa chọn rời bỏ Hàn Tuấn, con đường phía trước chưa chắc sẽ suôn sẻ hơn khi ở bên anh ấy, anh ấy mà chịu buông tay dễ dàng thì không phải là Hàn Tuấn nữa rồi."
Lâm Lang gật đầu, cơ mà không trả lời, chỉ bỗng dưng bật cười, nụ cười ngậm nước mắt: "Aiz, cứ thế chia tay đúng là không nỡ mà, ha ha." Cười lên, nước mắt liền rơi xuống, cậu lúng túng quay mặt đi, ngược lại càng khó kiềm nén, dòng lệ lăn xuống không ngừng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhưng không phát ra tiếng động, chỉ đành bụm mặt đứng lên, cười nói: "Tôi... tôi ngày càng không tiền đồ."
Cao Chí Kiệt vẫn bất động nhìn mặt sông, nói khẽ: "Cậu khóc đi, tôi không nhìn đâu."
Phía sau chẳng có âm thanh gì, dư quang nhìn thấy Lâm Lang hạ thấp người, vẫn không phát ra tiếng khóc, hắn đột nhiên thấy đau lòng vì sự quật cường và kiêu ngạo ấy, đành phải cười bảo: "Nhớ hồi mới quen cậu, cậu chưa từng dùng mắt nhìn tôi, lần nào gặp tôi cũng tỏ ra xa cách, cái bộ dáng tự ti lại tự phụ ấy khiến tôi cứ thấy là muốn đập cậu một trận."
Gió sông lành lạnh ẩm ướt, hắn quay lại, Lâm Lang đã lau khô nước mắt, hai mắt đỏ ửng, nom như vừa lau quá mạnh. "Đừng kể với anh chuyện chuyện hôm nay, cứ để Hàn Tuấn tưởng tôi hận anh ấy lừa gạt nên mới bỏ đi."
"Ừ." Cao Chí Kiệt chống người đứng lên, vỗ vỗ đất cát trên tay: "Lúc trước là tôi đẩy cậu, giờ tôi kéo cậu lại xem như chuộc tội." Nói đoạn, hắn đưa mắt nhìn Lâm Lang, nhẹ giọng hỏi: "Lâm Lang, chúng ta vẫn là bạn chứ?"
Lâm Lang gật gật đầu, trả áo khoác cho hắn: "Miễn là từ nay anh không gạt tôi chuyện gì nữa thì chúng ta mãi mãi là bạn."
"Không đâu." Cao Chí Kiệt nhận áo khoác từ tay thiếu niên, ngón tay lại chạm đến mặt vải trơn mượt, phía trên còn đọng hơi ấm của Lâm Lang. Hắn nắm chặt áo trong tay, cất lời chân thành mà u buồn: "Được làm bạn với cậu khiến tôi rất vui, không cầu mong gì hơn nữa."
Gió sông thổi qua, hắn nhoẻn cười ưu tư, trong mắt thấp thoáng tia sáng của Hàn Tuấn, lại có sự trong veo của Quan Bằng, đan xen vào nhau, không cách nào nhìn ra cảm xúc.