Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 145: Bí mật chẳng thể nói



Đầu kia điện thoại im lặng thật lâu, giọng nói đã lâu không nghe vang lên, có vẻ khẩn trương và khàn khàn: "Tôi thấy rồi... đang tính gọi điện cho em đây."

Lâm Lang hé miệng, bỗng dưng không biết nói gì cho phải. Người nọ hỏi từ đầu kia: "Trễ thế này rồi mà em còn ở ngoài à?"

"Dạ." Lâm Lang gật đầu: "Ra đi dạo."

"Ở đâu?"

"Con đường phía Bắc trường."

"Tôi... tôi qua tìm em, đã lâu không gặp rồi."

"Dạ."

Lâm Lang tắt máy, nhanh chân chạy về hướng trường, còn ba dặm nữa phải đi nên cậu chạy hết tốc lực, tuyết ập vào mặt sau đó tan ra, người đi đường cứ ngỡ lại là thằng nhóc nào đó phấn khích quá độ vì tuyết rơi.

Cậu chạy đến con đường phía Bắc trường, thời tiết lạnh căm căm, đường phố vắng tanh, thỉnh thoảng mới có người ló đầu ra từ hàng ăn vặt. Chạy qua khúc cua thì bắt gặp người nọ đang đứng trước xe, hắn mặc áo khoác màu xám, vóc dáng cao ngất mà to lớn. Thảng như tỉnh dậy từ giấc mộng dài, cậu bịt lỗ tai bị lạnh đến phát đau, gọi to: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn."

Hàn Tuấn thờ ơ nhìn cậu, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt. Cậu hấp tấp chạy tới gần, ngượng ngùng và kích động khiến cậu nói năng có chút lộn xộn, ấp úng mà rằng: "Em... em mới rồi chạy hơi xa..."

Hàn Tuấn gật đầu, đột ngột túm lấy tay cậu, cậu hoảng sợ run lên khe khẽ, Hàn Tuấn liền buông ra, bình tĩnh nói: "Sao tay lạnh vậy?"

"À, chắc tại hứng lạnh bên ngoài lâu quá." Lâm Lang mỉm cười, rụt tay vào áo. Hàn Tuấn chợt cởi áo trên người xuống rồi khoác lên cho cậu. Lâm Lang muốn né, lại bị hắn kéo về, vẫn bá đạo như trước: "Sức khỏe em không tốt, coi chừng lại bị cảm."

"Anh thì sao?" Lâm Lang nhìn áo len mỏng trên người hắn, đẩy ra không chịu mặc. Nhưng hắn đột nhiên đè vai cậu xuống, nói: "Ngoan, nghe lời."

Lâm Lang vừa nghe liền khó chịu khôn tả, nói vầy cứ như hai người họ chưa từng khắc khẩu, chưa từng chia tay, tình cảm vẫn như ngày nào. Cậu rốt cuộc ngoan ngoãn xỏ tay vào tay áo. Hàn Tuấn cao lớn hơn Lâm Lang nhiều, vai cậu lại quá gầy, áo khoác trên người cậu có vẻ rộng thùng thình. Mặc xong, Hàn Tuấn nắm tay cậu, nhẹ giọng hỏi: "Giờ đỡ chút nào chưa?"

"Dạ, đỡ lâu rồi." Lâm Lang không dám ngẩng đầu nhìn, tuyết rơi xuống khiến toàn thân cả hai trắng xóa. Trời lạnh thế mà hắn lại ăn mặc phong phanh, Lâm Lang nghĩ mãi chẳng biết đi đâu, nhìn thấy quán ăn ven đường liền thuận miệng hỏi: "Anh đói không?"

"Cũng hơi hơi, em thì sao?"

"Em cũng hơi đói." Bầu không khí giữa hai người tựa hồ có chút xấu hổ. Lâm Lang đành nói dối: "Em mới ăn lúc hơn bốn giờ chiều, giờ cũng năm sáu tiếng rồi còn gì."

Thường ngày, mấy quán ăn nhỏ ở đây buôn bán rất đắt khách, hôm nay tuyết rơi, thời gian cũng không còn sớm nên căn bản không có ai. Hai người vào một quán ăn Đông Bắc, Hàn Tuấn chuyện khác thì không chú trọng, nhưng đi ăn nhất định phải tìm chỗ có phòng, đó là yêu cầu tối thiểu của hắn, thậm chí là quán ăn nhỏ. Hai người gọi đại hai món, trời lạnh nên Lâm Lang còn kêu một chai rượu, cười nói: "Hôm nay em muốn uống rượu, nếu xỉn thì anh nhớ đưa em về đấy."

Người nọ cười cười, dùng nước trà tráng đũa và đĩa một lần mới đưa cho cậu, y như hồi trước vậy, "Nếu tôi uống say rồi gây ra chuyện gì sai trái, em cũng phải thông cảm cho tôi đấy."

Lâm Lang mỉm cười, mặt thoáng ửng đỏ. Ngoài cửa kính, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, Lâm Lang uống liên tù tì bốn ly rượu, hắn vậy mà không ngăn cậu. Trong lòng cậu có chút khó chịu, thực ra cậu uống nhiều như vậy là mong Hàn Tuấn sẽ ngăn mình như trước đây, nhắc nhở cậu uống rượu không tốt thế nọ lọ chai. Khi ấy, tuy ngoài mặt cậu giả bộ không vui, kỳ thật trong tâm cao hứng lắm lắm. Nhưng hiện tại, bọn họ đã chia tay, không phải quan hệ người yêu, hắn chịu ra gặp đã đủ để cậu a di đà phật rồi, sao còn dám hy vọng xa vời rằng hắn sẽ đối với mình giống xưa. Con người đúng là lòng tham không đáy, quả nhiên cấm có sai.

Lâm Lang chán ghét bản thân bây giờ, thế là nốc thêm hai ly, đầu óc dần váng vất. Con người ta vừa say liền đặc biệt đa cảm, cậu chợt thấy mũi cay cay, nhìn cái người im lìm đối diện: "Giờ anh không quan tâm sống chết của em nữa. Em uống quá trời mà anh chẳng thèm hỏi câu nào."

Nói đoạn, cậu móc ra di động trong túi, màn hình đen bóng phản chiếu khuôn mặt đỏ rực của cậu, mặt nhăn mày nhíu như thể uất ức ghê lắm. Cậu loạng choạng đứng lên khỏi ghế, ngắm tuyết rơi bên ngoài, cười bảo: "Đẹp quá, em muốn ra ngoài xem."

Dứt lời liền ra ngoài, Hàn Tuấn vội vàng kéo cậu lại, gọi phục vụ thanh toán tiền. Đang mải trả tiền thì Lâm Lang vùng ra được, cậu cười ha ha chạy đi, hắn cất tiền rồi đuổi theo ngay, gọi với từ đằng sau: "Lâm Lang!"

Lúc này trên đường không có lấy một bóng xe, tuyết trắng phủ kín mặt đất, ánh đèn đường vàng ruộm chiếu rọi khiến khung cảnh trở nên lung linh rực rỡ. Lâm Lang bị gió lạnh thổi, đầu càng choáng, đi chưa được mấy bước đã ngã nhào xuống nền tuyết, nom vừa buồn cười vừa đáng yêu. Hàn Tuấn không nhịn cười nổi, ngồi xổm trước mặt cậu: "Đã bảo em đừng chạy nhanh quá rồi mà, thấy cái tội không nghe lời chưa?"

Lâm Lang vùi trong tuyết, bàn tay lật lên còn vương vài tia sáng vàng rực. Một chiếc xe lướt qua người họ, hắn vươn tay: "Còn không mau đứng lên."

"Em... em thích, không... không không đứng lên đâu." Lâm Lang hễ say xỉn là nói năng cà lăm, cậu úp mặt trên tuyết, cất giọng ồm ồm: "Em... em xỉn rồi, không đứng lên nổi."

Đoạn, cậu giơ tay lên, người nọ bắt lấy rồi kéo cậu đứng dậy. Dè đâu Lâm Lang vẫn chưa đứng vững, lại ngã xuống lần nữa. Hàn Tuấn nhanh chóng đón cậu vào ngực, phủi tuyết trên người cậu, cười nói: "Vẫn quậy y hệt trước kia."

"Thì anh thích em quậy mà?" Giọng Lâm Lang nhỏ đến mức khó mà nghe thấy, lại khiến hắn hơi thảng thốt. Hắn muốn xác định xem có phải Lâm Lang say rồi mới nói thế không, bèn đỡ cậu đứng lên. Nhưng Lâm Lang đã sắp ngủ, mơ mơ màng màng mà rằng: "Hôm nay em... không muốn về trường, muốn ở với anh, được không?"

Hàn Tuấn đành dìu cậu vào xe, còn mình ngồi bên cạnh lẳng lặng ngẩn người. Hắn không biết Lâm Lang nói lời say hay đang ám chỉ hắn cái gì. Lâm Lang rõ ràng đã quá chén, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể làm gì tùy thích, giải tỏa vất vả và áp lực mấy ngày nay. Hắn khởi động xe, xe vừa di chuyển, Lâm Lang lại lơ mơ tỉnh dậy, quay sang nhìn hắn, đột nhiên ưm một tiếng bằng mũi, nghe như tiếng thút thít khó lòng kiềm chế. Chờ hắn xoay qua, Lâm Lang đã nhắm hai mắt, lắp bắp nói: "Em... em đối với ai cũng tốt, chỉ không tốt với anh."

"Thiệt đó, em ở chung với người khác, ai cũng khen em hiểu chuyện... Nhưng chẳng hiểu sao lại hành xử hệt đứa con nít trước mặt anh...Thực lòng em... rất xin lỗi anh."

Lâm Lang nhắm mắt lại, tưởng tượng giữa một đêm tuyết lớn thế này, cả thành thị chìm đắm trong màn tuyết dày đặc, xe họ xuyên qua đêm tối vô biên, đèn xe tỏa ra luồng sáng vàng, tựa như mùa xuân đâm rách trời đông giá rét.

Cậu xoay qua nhìn cửa sổ, bỗng nhớ tới nguyên do khiến mình thương cảm. Tương lai trước mặt cậu hỗn độn tựa vùng đất sơ khai, một ngày nào đó bị cuộc sống bức bách, liệu cậu có bước lên con đường giống Quách Khang hay chăng. Cậu sẽ cùng một phụ nữ lớn tuổi, hay sẽ cùng một gã đàn ông xem mình như đồ chơi? Lâm Lang cảm thấy bất lực mà mệt mỏi quá đỗi, bèn nhắm mắt lại, làm bộ đã ngủ.

Không lâu sau, xe đã chạy vào tiểu khu, đậu dưới tàng cây đại thụ ngoài nhà. Trong xe im phăng phắc, thậm chí nghe thấy cả tiếng thở dài có vẻ nặng nhọc của hắn. Phát hiện hắn ôm mình vào lòng, cậu cơ hồ nhịn không được muốn gọi thành tiếng, mùi hương tiến vào mũi quen thuộc biết bao, cậu bị nghẹn tới nỗi hốc mắt nóng bừng. Bông tuyết đáp trên mặt cậu chưa kịp hòa tan đã bị bông khác phủ lên. Thế nên, sau khi bước vô nhà, tuyết tan hết khiến mặt cậu ướt đẫm, vừa ngã nhào xuống giường liền trở mình vùi mặt vào gối.

Trong phòng ngủ ấm áp xiết bao, cậu ấy mà ngủ thật, chẳng biết ngủ bao lâu thì đột ngột bừng tỉnh, phát hiện mình đã thay áo ngủ, và đang nằm trong căn phòng cũ. Cậu hoa mắt chóng mặt đứng lên, đi đến trước cửa phòng hắn, cậu không muốn ngủ một mình, lần sau hai người chẳng rõ phải chờ tới lúc nào mới có cơ hội bên nhau như vầy đâu.

Càng tệ hơn là, thật lâu thật lâu về sau khi Hàn Tuấn có người yêu mới, cơ hội như vậy càng hiếm hoi. Cậu tự tay chặt đứt con đường của mình và hắn, đã sớm nên nghĩ đến kết quả đó rồi. Vị trí của cậu trước sau gì cũng bị người khác thay thế, ngày nào đó tình cảm Hàn Tuấn dành cho cậu sẽ bị thời gian mài mòn, bọn họ sẽ trở thành người qua đường xa lạ. Cậu suy nghĩ một chốc, trong lòng vặn vẹo không muốn chấp nhận. Cậu có chút hận bản thân yếu đuối, rồi lại cảm thấy ấm ức, bởi cậu cả đời không quên được người trong phòng, nhưng người ấy lại sớm muộn cũng quên mình, mặc cậu sa ngã, mặc cậu tự sinh tự diệt.

Cậu quả quyết ra khỏi nhà, hòa mình vào trời đông tuyết phủ, ngoài trời tuyết rơi ào ạt, cậu lại cắn răng nằm xuống, lưng lạnh đến phát đau. Khắc ấy, cậu cứ như một thiên sứ cố chấp đến ác độc, nỗi tuyệt vọng và ghen tuông chiếm trọn đầu óc

Hướng mắt nhìn lên từ dưới đất, bông tuyết trên trời xinh đẹp vô cùng, lại được đèn đường chiếu sáng, tuyết bay lả tả hết sức dày đặc. Cậu hơi choáng, cảm thấy cũng được rồi liền bò dậy. Thời điểm hơi nóng trong phòng phả vào mặt, cậu lảo đảo suýt ngã vào cạnh huyền quan, mí mắt khép lại như bị nóng đến ứa lệ. Cậu sa vào tình cảnh đáng thương như vầy từ khi nào thế? Cõi lòng chua xót, cổ họng nghẹn ngào khó chịu, cậu tới trước cửa phòng hắn, mở cửa, tùy hứng lại uất ức mà rằng: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn..."

Đèn đầu giường sáng rất nhanh. Lâm Lang nhìn gương mặt dịu dàng vô bờ bến của người nọ dưới ánh đèn, ngấn lệ nói: "Em bị sốt."

Giọng cậu sao mà ẩm ướt, giống như đã ngâm trong nước mắt cả đêm. Quả nhiên, hắn vừa nghe đã vội vàng xuống giường, bước tới đối diện cậu, mặt Lâm Lang nóng đến đỏ bừng, giương đôi mắt ậng nước nhìn hắn, bất lực mà kiêu ngạo.