Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 150: Lấy danh bao nuôi, chân ái là thật



Nếu nói Hàn Tuấn hối hận nhất điều gì, có lẽ chính là nhất thời bị Lâm Lang chọc tức mụ đầu, đề xuất một hợp đồng bao nuôi, phương án mang tính sỉ nhục với cả Lâm Lang lẫn chính mình. Dẫu thời điểm đề xuất, thái độ hắn rất ôn hòa, cũng cố gắng khiến hành vi của mình không hàm chứa ý công kích, nhưng vẫn xúc phạm tới Lâm Lang. Lâm Lang thanh cao kiêu ngạo nhường ấy, dù biết bao nuôi trong lời hắn kỳ thực chỉ là bụng đói ăn quàng nên kiếm cớ giữ cậu bên người, hơn nữa còn bao hàm rất nhiều tình yêu, song cậu vẫn phần nào không chịu được sự xúc phạm và sỉ nhục trong đó. Hiềm nỗi, lòng tự trọng đàn ông không cho phép hắn cúi đầu trước Lâm Lang, vụ việc Lệ Đô vẫn đả kích đến hắn, hắn cảm giác Lâm Lang có thể không kiêng nể gì như vậy, chắc chắn có liên quan tới sự yêu chiều thái quá của hắn. Trong cuộc tình của cả hai, tình cảm hắn dành cho Lâm Lang biểu hiện quá sâu đậm, điều này gần như trở thành vũ khí giúp Lâm Lang chống trả hắn. Lâm Lang chắc mẩm hắn căn bản không bỏ được cậu, mới dám tỏ ra không hề thoái nhượng trước mặt hắn. Đối diện Lâm Lang như vậy, Hàn Tuấn đương nhiên có chút căm tức, thậm chí đôi khi còn tức giận, cái dạng vì yêu sinh hận như hắn vĩnh viễn trông thì hung ác thế thôi, chứ thực tế không chịu nổi một cú. Lâm Lang chỉ cần hé lộ một tí dấu vết chứng minh cậu yêu hắn, cơn tức của hắn lập tức sụp đổ. Lâm Lang chính là người lạnh lùng thế đấy, sao hắn có thể hy vọng xa vời rằng tình yêu trong Lâm Lang sẽ như một ngọn lửa mà thiêu đốt hắn.

Bao nuôi tức là quan hệ giữa trai bao và ông chủ, như vậy tuy không ngọt ngào thân mật bằng lúc cả hai mới yêu nhau, nhưng tốt hơn thời điểm giương cung bạt kiếm mấy ngày trước nhiều. Hàn Tuấn không thích nói chuyện, công tác cũng bề bộn, hai người gặp mặt khá ít, họa chăng chỉ ăn cơm chung, tối ngủ cùng giường mà thôi. Lắm lúc yên tĩnh, đầu óc Lâm Lang sẽ hò hét ầm ĩ, ngay cả chính cậu cũng không rõ bản thân rốt cuộc nghĩ gì, hai người đi đến bước này, mặc kệ cậu thừa nhận hay không, nhưng đây quả thực là biểu hiện tình cảm bí ẩn nào đó trong nội tâm cậu. Thiệt tình mà nói, cậu hoàn toàn có thể cắt đứt triệt để với Hàn Tuấn, hoặc lãnh đạm hơn một chút, quyết tuyệt hơn một chút, song tại thời khắc mấu chốt, cậu vẫn nghiêng về phía khác.

Nói trắng ra, kỳ thật trong khuynh hướng quan hệ giữa hai người, thoạt nhìn Hàn Tuấn là bên bá đạo, nhưng có tác dụng thực tế là Lâm Lang. Họ ngọt ngào ấm áp là vì Lâm Lang trầm luân, họ sụp đổ là bởi Lâm Lang thấy rõ tương lai, mà dẫn tới tình huống bao nuôi và được bao nuôi như bây giờ, thật chất cũng là lựa chọn của Lâm Lang. Từ khi gặp Hàn Tuấn tại Lệ Đô, Lâm Lang vẫn luôn trầm mặc, không tỏ ra quá mức kịch liệt. Điều này cho Hàn Tuấn niềm tin rất lớn, nếu có ngày hắn với Lâm Lang quả thực không thể bên nhau nữa, thì đó là do Lâm Lang thiếu quyết đoán và cố kỵ quá nhiều trên phương diện tình cảm, còn nếu họ có thể sống trọn đời bên nhau, chỉ e cũng vì Lâm Lang dây dưa, không dứt khoát.

Trên thực tế, Lâm Lang thà đi Lệ Đô chứ không muốn theo hắn, Hàn Tuấn cũng không phải không hiểu tí gì. Chỉ là hắn không muốn đứng trên lập trường của Lâm Lang mà suy nghĩ, sợ mình nhất thời mềm lòng, tương lai ôm hận cả đời. Hắn nhìn ra Lâm Lang là người dễ dao động, tình nguyện hy sinh hạnh phúc bản thân để quan tâm người khác, Lâm Lang mà yếu đuối thì cậu chẳng thể bên hắn lần nữa. Phàm là những thứ ảnh hưởng đến tình cảm hai người, một bên yếu thế, bên kia nhất định phải thể hiện cứng rắn vừa đủ, đôi bên đều mềm lòng thì khó mà tiến xa. Cho nên, hắn hạ quyết tâm phải chặt đứt ý niệm trốn chạy khỏi hắn của Lâm Lang, phải hóa thân thành nhân vật độc tài cương quyết, không cho Lâm Lang quá nhiều cưng chiều.

Lâm Lang hiển nhiên không có khả năng đi Lệ Đô nữa, hiện Hàn Tuấn cho cậu xấp xấp tiền tiêu vặt dày cộm, sáng hàng ngày trước khi đi luôn để vào ngăn kéo đầu giường cậu. Lâm Lang cũng chẳng chơi trò khác người, càng không thốt mấy lời trinh tiết liệt phụ, dát vàng lên mặt kiểu như "tôi chết cũng không cần tiền của anh" hay "tôi không phải cái hạng thấy tiền sáng mắt" vân vân..., cậu biểu hiện hết sức tiết chế mà thong dong, mỗi lần đều lấy ra một phần ba, cất vào áo gối của mình. Thực tình ngăn kéo trong nhà ít nhiều gì cũng có tiền, cậu hoàn toàn không cần lo bị người khác nhòm ngó, giấu trong gối thuần túy là thói quen từ trung học tới nay. Có điều, tiền Hàn Tuấn cho cậu lần nào cũng còn hơn nửa, dần dà ngăn kéo tích lũy một khoản đáng kể. Thỉnh thoảng nhìn đến số tiền ấy, Lâm Lang lại đột ngột có suy nghĩ rằng, chờ hôm nào tiền trong ngăn kéo đủ nhiều rồi, cậu lập tức ôm tiền bỏ trốn, chạy tới chân trời góc bể, khiến Hàn Tuấn đến chết cũng không tìm thấy.

Thành thực mà nói, hành vi đối đãi với tiền này của Lâm Lang phản ánh một khuynh hướng tính cách trong nội tâm cậu, hoặc nói đây chính là điểm bất đồng giữa cậu với số đông, trên người cậu tập hợp rất nhiều mâu thuẫn, vậy mà có thể dung hợp vừa khớp. Cậu vừa xem quan hệ bao nuôi giữa mình và Hàn Tuấn là thật, để rồi nhận lấy thù lao xứng đáng, vừa có năng lực phô bày sức hấp dẫn nào đó trong nhân cách một cách vừa đủ tại tình huống vốn khuất nhục mà thấp hèn. Lâm Lang không một mực tỏ ra kiêu ngạo, song cũng không sa vào thế tục, mà cho thấy tinh thần tự tôn tự cường, không tự ti cũng chẳng ngạo mạn. Ví như thời điểm hai người lâm vào tình trạng ác liệt nhất, Lâm Lang không quên lưu lại không gian cứu vãn nhất định vào chính lúc ấy hoặc sau đó, không thì ra chiều yếu thế một tí, hay thoáng biểu lộ ý tứ lấy lòng, chứ không quyết đi đến cùng. Lâm Lang như thế càng khiến Hàn Tuấn điên đảo.

Cuối năm cận kề, kỳ thi cuối kỳ cũng gần ngay trước mắt. Lâm Lang trước nay coi trọng việc học, dù sau này vì muốn kiếm tiền mà xao nhãng không ít bài vở, cậu cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi để từ từ gặm hết những thứ cầm học. Mùng bốn tháng hai là lập xuân, cuộc thi rốt cuộc đi đến môn cuối, Lâm Lang đã sớm nhờ Quan Bằng đặt vé tàu. Nếu đã mang danh bao nuôi, đương nhiên phải nhận được sự đồng ý từ ông chủ, nên ngay hôm thi xong, Lâm Lang liền báo tin ngày mai muốn ngồi tàu về nhà với hắn, không ngờ hắn vừa nghe lập tức nhíu mày: "Người được bao mà cũng có ngày nghỉ à?"

Lâm Lang vốn tưởng Tết về nhà là chuyện hiển nhiên, lúc nói với Hàn Tuấn cũng không mang thái độ trưng cầu ý kiến hay nài nỉ, mà chỉ thông báo một tiếng. Thế nên, thấy hắn phản ứng như vậy thì hơi giật mình và kích động: "Bao... bao nuôi thì sao, Tết ta là kỳ nghỉ pháp luật quy định, mọi người đều bình đẳng."

Hàn Tuấn à một tiếng, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện: "Vậy em về thăm nhà theo số ngày nghỉ pháp luật quy định đi, một tuần."

Lâm Lang có chút quẫn bách, mím môi hỏi: "Bọn tôi được nghỉ hơn hai mươi ngày lận, sao chỉ cho tôi ở nhà sáu bảy ngày?"

Nghe vậy, Hàn Tuấn liền ngẩng đầu: "Tôi hỏi em, những sinh viên được nghỉ hơn hai mươi ngày có được nhận lương đúng hạn giống em không, được bao nuôi cũng nên có đạo đức nghề nghiệp, chẳng phải em ghét chuyện không làm mà hưởng lợi từ người khác lắm sao?"

Dạo này Hàn Tuấn thường xuyên treo hai chữ "bao nuôi" ngoài miệng, giống như cố tình muốn hạ nhục cậu. Lâm Lang lúng túng đỏ bừng mặt, đáp lí nhí: "Anh không cần suốt ngày giắt bao nuôi bao nuôi ngoài miệng đâu... Tôi... tôi cũng không phải không biết."

Hàn Tuấn vẫn bất động quan sát cậu, Lâm Lang bị hắn nhìn đến hơi thẹn thùng, một bụng đạo lý rốt cuộc nói không ra hơi, vài lần muốn nói lại thôi, lại cảm thấy mình tìm Hàn Tuấn đàm phán đơn giản là tự rước lấy nhục, đành đỏ mặt nói: "Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải nghỉ đông ở nhà, bằng không bà nội chắc chắn sẽ sinh nghi, tôi cũng không yên tâm nội ở nhà một mình."

"Tôi không quan tâm, tôi với em là quan hệ bao nuôi chứ không phải bạn hè hay người yêu, không có nghĩa vụ phải để ý cảm thụ của người nhà em." Hắn muốn thông qua sự đối lập này cho Lâm Lang biết rằng, khác biệt giữa làm người yêu và không làm người yêu rất lớn. Hắn thế là nhân từ lắm rồi, tình yêu với Lâm Lang luôn khiến hắn nhượng bộ trong những vấn đề mang tính nguyên tắc, vốn muốn bắt Lâm Lang cảm nhận khoảng cách giữa địa ngục và thiên đường, để rồi cố gắng về với vòng ôm của hắn, lạnh băng như bây giờ đã là "ân huệ" cực lớn.

Lâm Lang quay đầu bỏ lên lầu hai, đi nửa đường lại quay ngược về, ngồi xuống sofa đối diện, nghiêm túc bảo: "Hàn Tuấn, chúng ta nói chuyện đi"

"Nếu em định thuyết phục tôi thả em một tháng, vậy em chết tâm đi, tôi sẽ không đồng ý đâu."

"Chúng ta nói về việc tôi đi Lệ Đô."

Hàn Tuấn giật mình ngẩng đầu lên. Hai người đã ở chung ngót hai tuần, nhưng không ai đề cập đến Lệ Đô. Lâm Lang là không muốn nói, cậu bị quan hệ bao nuôi của cả hai vắt kiệt sức rồi, còn Hàn Tuấn thì không muốn chủ động nhắc tới, hắn muốn Lâm Lang tự "thẳng thắn để được khoan hồng".

"Em nói đi."

Lâm Lang mím môi, cố khiến giọng mình bình tĩnh hết mức có thể: "Tôi biết trong lòng anh vẫn ôm bất mãn với tôi, giận tôi gạt anh đi làm công việc kia."

Cổ họng Hàn Tuấn giật giật, lẳng lặng nhìn cậu.

"Tôi có thể giải thích. Sở dĩ tôi cam nguyện đi Lệ Đô chứ không ở lại bên anh là vì tôi thực tình chỉ định làm tại Lệ Đô một tháng, đến cuối năm kiếm đủ tiền sẽ thôi việc. Sức khỏe nội tôi không tốt, nói ra thì đau lòng, nhưng nội có thể cùng tôi trải qua bao nhiêu cái Tết nữa đây, ai biết tương lai phát sinh chuyện gì, tôi nhất định phải kiếm thật nhiều tiền cho lần về nhà năm nay để khám bệnh cho nội, rồi còn mua này nọ cho nội nữa. Nhưng cơ thể tôi quá kém cỏi, cố tình lại mệt đến ngã quỵ vào lúc này, cánh tay còn chưa khỏi hẳn, Lệ Đô là lựa chọn tốt nhất của tôi. Tôi với anh đã chia tay, đâu thể vì thiếu tiền mà về bên anh đúng không. Tôi rời xa anh là bởi không đủ can đảm cùng anh cả đời, nếu lần này quay đầu tìm anh, về sau còn mặt mũi nào rời bỏ anh nữa. Song Lệ Đô thì khác, tôi làm một tháng là có thể dứt áo ra đi không lưu luyến."

"Tôi dám đi Lệ Đô cũng không phải nhất thời nông nổi, mà đã suy xét cẩn thận suốt hai ngày. Có Cao Chí Kiệt giúp đỡ, tôi tự tin rằng trừ phi mình chủ động dính vào, bằng không mấy việc bẩn thỉu căn bản không dây được đến tôi. Lúc đến đó, tôi quả thực bị kích thích phần nào, phát hiện có một số người dốc sức làm việc cũng chẳng kiếm được bao tiền, vài người lại chỉ cần động miệng lưỡi là có thể nhận được xấp xấp giấy bạc, nhưng tôi vẫn tận lực khống chế bản thân. Mặc kệ anh tin hay không, nếu tôi bằng lòng thì đã kiếm được gấp bội hiện nay rồi. Những vị khách tôi phục vụ toàn là quý phu nhân gặp bất hòa trong tình cảm vợ chồng, các cô ấy cũng là phần tử trí thức. Một nhóm người tới, nhưng thực sự chỉ tìm chúng tôi để tán gẫu, đùa giỡn chút chút, ngay cả tiếp xúc thân thể cũng không, thi thoảng uống rượu là tôi tự nguyện, tôi muốn rèn luyện tửu lượng, vì tương lai ra xã hội có khả năng sẽ dùng đến. Với lại, tôi nghĩ nếu đã cầm tiền boa của người ta thì nên hồi đáp thỏa đáng, uống rượu với các cô ấy cũng chẳng sao. Anh tin cũng được mà không tin chẳng sao, từ khi sống cùng anh, tôi không có chút ý định đen tối nào với đám phụ nữ kia nữa."

Lâm Lang nói một hơi nhiều như vậy, dầm dà càng nói càng kích động: "Tôi cũng không phải không hề nghĩ đến anh, trong lòng tôi biết rõ anh khẳng định sẽ tức giận. Nhưng tôi tưởng nếu nhờ Cao Chí Kiệt, cộng thêm tôi cố gắng im hơi lặng tiếng, anh hẳn sẽ không biết. Ôm tâm lý ăn may như thế là không đúng, nhưng tôi thật lòng không cố ý tổn thương anh."

Nói đoạn, hốc mắt cũng ậng nước, cậu đứng lên từ sofa: "Chuyện Lệ Đô, tôi biết mình sai trước nên từ lúc sống chung với anh, anh muốn phát giận hay lên giường tôi đều không tỏ ra dị nghị. Anh bảo muốn bao nuôi tôi, trong lòng tôi khó chịu, thành thử mới nhất thời xúc động mà đồng ý. Song tôi biết đó không phải ý định ban đầu của anh nên chưa từng oán trách. Tôi bắt anh cho tiền cũng không phải muốn mượn danh bao nuôi khiêu khích anh, mà tôi thực sự cần tiền. Khoản tiền ấy tôi ghi hết vào sổ rồi, tương lai đi làm có dư sẽ trả lại anh."

"Tôi và anh đi thẳng đến hiện tại, không dám quy kết mọi chuyện cho lý do trẻ người non dạ, có rất nhiều chuyện khiến tôi hối hận, thiết nghĩ nếu có thể làm lại lần nữa, tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn. Tôi đối với Cao Chí Kiệt là áy náy, nhưng mai sau sẽ cố gắng báo đáp anh ta, duy đối với anh là thật tâm cảm thấy có lỗi, bởi anh chẳng muốn gì cả, chỉ muốn hai ta bên nhau, nhưng yêu cầu này tôi vĩnh viễn không làm được."

Lâm Lang lau lệ bên khóe mắt: "Tết này tôi thực sự muốn ở nhà lâu lâu với nội, quanh năm suốt tháng chỉ có lúc này nhà cửa mới náo nhiệt một chút, tôi kiểu gì cũng phải về."

Mặt Hàn Tuấn không chút thay đổi, hắn nghiêng đầu đi, trầm giọng nói: "Em nói vậy chẳng bằng không nói còn hơn." Không nói gì còn xem như hai người vì hiểu lầm nên mới tổn thương nhau, tốt hơn bây giờ biết bao nhiêu, nói rõ ràng minh bạch lại thành ra bọn họ không có kết cục.

Lâm Lang cúi đầu, đút tay vào túi quần, áo lông trắng muốt càng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt. Cậu thoáng ngẩng lên, bắt gặp nét bi thương mà kiên quyết trên mặt Hàn Tuấn, chợt hiểu ra bọn họ quanh co lòng vòng, rốt cuộc vẫn quay về điểm xuất phát. Cậu nhẹ giọng bảo: "Tôi sẽ đối với anh thật tốt."

Hàn Tuấn đứng lên, cởi áo sơmi một cách thong dong mà tự nhiên, dùng cằm chỉ về phía phòng ngủ: "Lột sạch quần áo rồi nằm lên giường đi."

Mặt Lâm Lang vụt cái đỏ ửng, cắn môi ra sức lắc đầu: "Hôm nay tôi khó chịu, không muốn làm."

"Em còn muốn về nhà không, nếu muốn thì đi nằm mau."

Cơ thể Lâm Lang mềm mại và trơn nhẵn khôn tả, lần nào cũng khiến hắn quyến luyến không nỡ rời. Khoảnh khắc hắn tiến vào, Lâm Lang kiềm lòng chẳng đậu phải ôm chặt hắn. Ắt hẳn nội tâm Lâm Lang vẫn chìm đắm trong thông báo ban nãy, cậu dịu ngoan mà đáng thương, kêu rên như mèo con: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn..."

Cao trào làm tình chẳng khác nào cực lạc nhân gian, Hàn Tuấn lại cảm thấy bao nuôi Lâm Lang có lẽ cũng không quá xấu, ít nhất tại thời khắc này, hắn không mảy may hối hận. Hắn xâm nhập vào sâu trong thân thể cậu, sâu đến không thể sâu hơn. Lâm Lang nhỏ giọng cầu xin, hắn lại dịu dàng mà nồng nhiệt bắt lấy môi cậu, thừa dịp Lâm Lang ý loạn tình mê mà giải phóng tình yêu trong mình: "Lâm Lâm, tôi yêu em."

Lâm Lâm dường như nghe thấy, động sau không nhịn được mà co rút, kẹp cho hắn càng thêm phấn khích, cứ như thằng nhóc mới nếm thử hương vị tình dục.

Cõi lòng hắn chua xót mà ngọt ngào, hắn với cậu kẻ truy người tránh, đã cắt mà vẫn dây dưa. Bất kể Lâm Lang nói thế nào, hắn vẫn ôm một tia hy vọng, sớm muộn cũng có ngày hắn trở thành chỗ dựa duy nhất của Lâm Lang, trở thành hình ảnh duy nhất cậu có thể nhìn thấy khi quay đầu. Ý niệm ấy, ngay từ phút giây đầu tiên gặp gỡ Lâm Lang đã nảy mầm bén rễ sâu trong lòng hắn, nay thì lây lan khắp tứ chi bách hài, không có khả năng loại bỏ nữa.

Quan hệ hiện thời của họ cũng không cần so đo quá mức, nếu gạt vướng mắc tình cảm sang một bên, họ bất quá là lấy danh bao nuôi thôi, chân ái mới là thật. Chỉ cần giữa họ tồn tại tình yêu chân thật, chắc hẳn sẽ có ngày xuân về hoa nở. Đến hết đời này, hắn cũng muốn thực hiện nguyện vọng ấy.