Xuống núi sau khi ngắm mặt trời mọc, bấy giờ Lâm Lang mới phát hiện cảm giác lúc về so với lúc đi hoàn toàn khác nhau. Khi đi thì phấn khích mà háo hức, thở hồng hộc cũng không cảm thấy mệt nhọc cho lắm, nhưng thời điểm xuống núi, cậu vừa nhấc chân đã lảo đà lảo đảo, đùi đau nhức khủng khiếp. Hàn Tuấn cười đỡ lấy cậu, hỏi: “Nhức chân à?”
“Hơi hơi.” Họ nán lại lâu quá, người xem mặt trời mọc đã đi gần hết, Lâm Lang nhìn lướt qua bốn phía, vừa vẫy tay vừa hạ giọng gọi: “Hàn Tuấn, Hàn Tuấn.”
Thấy Hàn Tuấn không nhúc nhích, cậu bèn tự xán lên, cười tủm tỉm bảo: “Chắc anh chưa mệt đâu nhỉ?”
Hàn Tuấn híp mắt nhìn cậu, không đợi cậu mở miệng lần nữa, hắn đã cất giọng có chút khó tin: “Đừng nói em muốn tôi cõng em xuống núi đấy nhé?”
Lâm Lang đúng lý hợp tình, ngượng ngùng đáp: “Thì anh… anh khỏe lắm mà…” Thường xuyên ỷ mình khỏe… ỷ mình khỏe rồi…
Dường như hắn nhìn ra cậu thẹn thùng, vươn tay sờ eo cậu, cười khẽ: “Khỏe cũng không dùng ở chỗ này…”
Lâm Lang đỏ mặt, dứt khoát cậy mạnh đến cùng: “Bớt nói nhảm đi, nói mau, anh cõng hay không cõng?”
“Cõng cõng cõng, lời của vợ đại nhân tương lai lẽ nào không nghe.” Hắn vội vàng ngồi xổm trước mặt cậu: “Cõng xuống chân núi cũng không thành vấn đề.”
“Ai ai ai là vợ anh, anh còn dám gọi em là vợ thử xem!” Lâm Lang xấu hổ hết biết, đưa tay hất bản mặt cười hì hì của hắn đi, hờn dỗi nằm sấp lên: “Chỉ tính bắt anh cõng một đoạn ngắn cho vui thôi, giờ em giận rồi, anh phải cõng em đến tấm bia đá chỗ sườn núi!”
Hàn Tuấn làm bộ ‘mình xui rồi’, cánh tay khẽ dùng lực nâng cậu lên. Bậc thang trên núi dốc đứng, một người đi đã cố sức, hắn cõng cậu đi một hồi mà hai bên tóc mai đã có vẻ chảy mồ hôi. Lâm Lang hơi đau lòng, nhưng vẫn thấy không phục, khăng khăng muốn chờ Hàn Tuấn mở miệng trước, đành bảo: “Nếu anh không cõng nổi thì nói một tiếng.”
Hắn cười híp mắt cõng cậu xuống dưới, dùng cằm chỉ chỉ vài người ở không xa đằng trước: “Sao bữa nay em lớn gan thế, không sợ thiên hạ nói ra nói vào à?”
“Sợ cái gì, mấy người đó cũng đâu biết em, em cứ coi như mình bị trật chân là xong.”
Hàn Tuấn cười ha ha, xốc cậu lên cao: “Ôm chặt đấy, tôi muốn tăng tốc.”
Lâm Lang hoảng hốt, sợ tới mức vội ôm chặt cổ hắn, hô to: “Không được tăng tốc, em sợ!”
Bậc thang dốc đứng như vậy, bất cẩn một cái là lăn xuống liền, mạng nhỏ yêu dấu của cậu, cậu không cam lòng cứ vậy ngỏm đâu nha.
“Sợ hả?” Hắn mỉm cười, lại đột ngột nện bước nhanh hơn, Lâm Lang bị dọa đến nỗi ôm chặt cứng, hét lớn: “Em không cần cõng, không cần cõng nữa, em muốn xuống!”
Dứt lời, cậu giãy người nhảy xuống, tiếng kêu quá lớn khiến mấy người phía trước cũng dòm lại đây, Lâm Lang xấu hổ mím môi, cuống quýt đội nón che mình kín mít, trong lòng liên tục nhắc mình phải bình tĩnh: Hàn Tuấn lớn tướng như vậy còn chẳng buồn che che giấu giấu, cậu việc gì phải ngượng.
Nhưng cái thứ như da mặt quả là trời sinh, cậu che kín đến mấy vẫn cảm thấy lúng túng. Cậu lẳng lặng cúi đầu xuống núi, trên đường đi luôn giữ khoảng cách nhất định với Hàn Tuấn. Hàn Tuấn tựa hồ không hiểu tại sao cậu phải xấu hổ như thế, thỉnh thoảng lại kéo kéo cánh tay cậu, hành động kỳ cục dẫn tới người xung quanh không ngừng nhìn bọn họ. Lâm Lang hết nhịn lại nhịn, thầm nghĩ Hàn Tuấn trở nên trẻ con như này từ bao giờ vậy, rõ là đáng ghét.
Cơ mà, đáng ghét thiệt sao, niềm vui sướng và xúc cảm dịu dàng khi mặt trời mọc vẫn xốn xang trong lòng, thầm oán như vầy càng giống làm nũng hơn. Lâm Lang có chút uể oải, như loáng thoáng nhận thức được Hàn Tuấn đang từng bước dẫn dụ mình vào cạm bẫy, mà ý chí chiến đấu và sự lạnh lùng của cậu đã chẳng còn thừa bao nhiêu.
Sau khi lên xe, leo núi vất vả cộng thêm gần nửa đêm không ngủ khiến Lâm Lang mệt mỏi, chả mấy chốc đã mơ màng. Cơ thể mệt rã rời, ý thức cũng dần mơ hồ, khi xe đến ngoại ô thành phố F, Hàn Tuấn chợt thấy bên đường có một đội ngũ khua chiêng gõ trống, toàn mấy ông bà lão năm sáu chục tuổi, chẳng biết là đang làm gì mà từng người đều ăn diện đẹp đẽ, nom rất tưng bừng. Hắn quay sang cười nói: “Lâm Lâm, mau nhìn kìa.”
Nói xong không thấy Lâm Lang đáp lời, hắn nhìn kỹ mới phát hiện đầu Lâm Lang đã lệch qua một bên, ngủ tự lúc nào rồi.
Hắn lặng lẽ đậu xe ven đường, sau đó quay qua, chăm chú ngắm nhìn thiếu niên đang say giấc. Sống mũi Lâm Lang thật trơn mịn, bởi lẽ đang cúi đầu nên lông mi trông xinh xắn như vẽ, môi lại có vẻ nhỏ nhắn, thoáng ửng hồng. Lâm Lang trắng trẻo an tĩnh nhường này, ngoại trừ lý do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, thì cũng là một cậu trai rất tuấn tú.
Tùy hứng hoạt bát, yên lặng u buồn, bướng bỉnh ích kỷ, ngoan ngoãn dịu dàng, không chỉ có học vấn, mà tài nghệ cũng rất nổi trội. Lâm Lang của hắn tốt đẹp hơn bất cứ ai trên đời.
Hắn im lặng ngồi sát qua, cẩn thận tháo dây an toàn trên người Lâm Lang, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, có chút cầm lòng chẳng đậu mà hít hà mùi hương của Lâm Lang. Trong xe thật ấm áp, hắn ôm một lát cũng bắt đầu buồn ngủ, liền tựa đầu vào vai Lâm Lang, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên cảm giác được Lâm Lang ngọ ngoạy, hắn mở bừng mắt, lại thấy Lâm Lang đỏ mặt đẩy hắn ra, hỏi: “Đến đâu rồi?”
“Sắp vào nội thành rồi, tôi thấy em ngủ, bản thân cũng hơi mệt nên ngủ gật luôn.”
Hàn Tuấn ngồi thẳng dậy, cười nói: “Gì mà phản ứng dữ vậy, dọa tôi rồi này. Em sợ tôi thế à?”
Lâm Lang cười gượng: “Ai biểu anh lúc nào cũng không thành thật, cứ táy máy tay chân với em.”
“Táy máy tay chân?” Hàn Tuấn cười xấu xa: “Ôm một cái mà cũng là táy máy tay chân hả?”
Hàn Tuấn thắt lại dây an toàn, cười bảo: “Về sau mong em chú ý ngôn từ của mình, tim tôi cũng yếu ớt, dễ bị tổn thương lắm.”
“Thiệt không?” Lâm Lang trợn to mắt, mang theo chút biếng nhác và khả ái khi vừa tỉnh ngủ: “Thật không nhìn ra nha, ngài giấu kỹ quá ta?”
Nói xong thì tự cười, xe chạy lướt qua ruộng đồng, những tòa cao ốc dần lọt vào tầm mắt họ. Suy cho cùng đã sang xuân, trong thành phố lại ấm hơn vùng quê một chút, hàng liễu rủ ngoài kia đã xanh mơn mởn, vô cùng xinh đẹp. Lâm Lang nghĩ, để tránh cho sự việc về sau lại phát sinh, đành mặt dày nói: “Sau này anh… sau này anh đừng làm thế nữa, em thích… đàn ông chín chắn, trầm lắng, có khí phách.”
Nói đoạn, mặt cậu đỏ bừng, như trước kia đánh chết cậu cũng không thốt ra loại lời đáng xấu hổ này dưới tình huống tỉnh táo. Hàn Tuấn thoáng sửng sốt, nghiêng qua thắt dây an toàn cho cậu, hơi thở nóng rực như cố ý quét lên mặt cậu, hai người dựa cực gần, cơ hồ muốn dán sát vào nhau. Lâm Lang khẩn trương nhắm tịt mắt, tựa lưng sít sao lên ghế. Lát sau, cậu mở mắt, phát hiện hắn thế mà vẫn đang nhìn cậu với khoảng cách rất gần, bèn run rẩy đưa tay che mặt: “Anh đừng nhìn nữa, xấu hổ quá.”
“Em… không thích tôi như vậy thật sao? Hay em chỉ thấy ngượng, chứ thực lòng vẫn thích?”
Đoạn, hắn xoa hai má cậu, nhẹ giọng gọi: “Lâm Lâm, mở mắt nhìn tôi này.”
Lâm Lang ma xui quỷ khiến thế nào lại mở mắt, nhìn thấy bờ môi mỏng có vẻ khô ráo của hắn, còn có lớp râu mới mọc trên cằm sau một đêm. Chẳng rõ có phải chuyện ngắm mặt trời mọc thật sự đả động tâm lý cậu hay không, mà cậu căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, cảm thấy hắn đẹp trai gợi cảm không thể tả. Mà đúng thật, vô luận nhìn từ bề ngoài hay năng lực, Hàn Tuấn cũng là người đàn ông chuẩn khỏi chê, lại mê cậu như điếu đổ, dù thỉnh thoảng điên lên có hơi đáng sợ, nhưng cậu cũng bệnh bệnh sao ấy mà rất thích cái kiểu điên cuồng đó, cứ như đấy là vốn liếng đáng kiêu ngạo của cậu, khi có thể dễ dàng trêu chọc một người vốn lạnh lùng trầm ổn tới độ toàn thân bứt rứt, dục hỏa đốt người.
“Em… em đâu có bệnh, mắc gì lại thích chuyện khiến mình xấu hổ?” Lâm Lang đưa tay đẩy mặt hắn đi, hắn lại tiện đà nắm tay cậu, hôn lên đầu ngón tay, chỉ lướt qua liền ngưng, vậy mà lại kích thích đến nỗi cậu run lên khe khẽ. Phản ứng nhẹ thế cũng không chạy thoát hoả nhãn kim tinh của hắn, hắn cười nhẹ ngồi trở về, tay phải vẫn nắm chặt tay cậu không chịu buông. Lâm Lang bối rối mà rằng: “Kỹ… kỹ năng đặc biệt này anh biểu diễn rồi, em cũng xem rồi…”