Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 199: Gọi tên thật to



Cao Chí Kiệt nhìn Lâm Lang có chút lo lắng, nhưng vẻ mặt Lâm Lang vẫn ẩn nhẫn như cũ, hắn chẳng nhìn ra điều gì. Lâm Lang cúi đầu, rút tay khỏi tay Hàn Tuấn: "Vậy anh cũng phải nhớ kỹ mọi lời mình nói đó."

Dứt lời, cậu lui về sau một bước: "Anh về nhà trước đi, em với Cao Chí Kiệt còn mấy câu muốn nói."

Cao Chí Kiệt thoáng sửng sốt, lúng túng nhìn Hàn Tuấn, nhưng Hàn Tuấn đột nhiên khôi phục thái độ cương quyết: "Còn Cao Chí Kiệt nữa, mặc kệ cậu ta giở trò gì, em cũng không được động lòng."

"Em không..." Cao Chí Kiệt toan bác bỏ, cuối cùng vẫn trầm mặc, xoay qua nhìn chỗ khác. Nếu hiện tại phải nói mình không có tâm tư gì với Lâm Lang, hình như hắn chẳng thốt ra lời được nữa rồi. Lâm Lang bật cười, khóe mắt còn vương ánh nước: "Rốt cuộc anh có đi hay không?"

Hàn Tuấn không chịu nhúc nhích: "Tôi vừa mới nói những lời kia xong, giờ đã bắt tôi đi, tôi không yên tâm. Nhỡ Cao Chí Kiệt thừa dịp này mà chen vào thì sao, em quá mềm lòng, sơ hở khắp nơi, không cẩn thận là bị người ngoài chui vào ngày."

Cao Chí Kiệt nhìn qua bằng vẻ mặt vô tội: "Em nói nè anh Hàn, anh để ý tuổi tác của mình chút được không, sao giờ em thấy anh càng lúc càng giống em vậy?"

"Tôi với cậu giống nhau chỗ nào, dù tôi ấu trĩ Lâm Lang vẫn thích, đúng không Lâm Lâm?"

Lâm Lang híp mắt lau mặt, quay sang vỗ nhẹ lên vai Cao Chí Kiệt: "Chúng ta đi, đừng quan tâm anh ta nữa."

Cao Chí Kiệt cười hắc hắc hai tiếng, vội vàng chạy chậm đuổi theo. Hàn Tuấn thu hồi ý cười, đứng dưới tàng cây long não nhìn bóng dáng tiến về phía trước của Lâm Lang và Cao Chí Kiệt, đầu mày đượm chút cô đơn, chút quyết tuyệt.

Cao Chí Kiệt rượt theo Lâm Lang, bám sát sau lưng cậu: "Cậu đi lẹ thế làm gì?"

Tiết trời cuối tháng tư vừa đủ ấm, có loài hoa đã bắt đầu héo tàn, buổi tối không ai dọn dẹp, nên vừa rơi xuống đã bị gió thổi lên đường cái, nom như một con đường trắng xóa. Lâm Lang đi sát lề đường, bước đi lại mau, gió dưới chân cuốn lên từng đợt cánh hoa. Cao Chí Kiệt nhìn mà cõi lòng ấm áp, đi theo phía sau, nói: "Cậu còn nhớ không, tối hôm cậu xuất ngoại, chúng ta đi ăn cơm, ăn xong cũng tản bộ về như vầy, tôi đưa cậu về trường."

Nhưng Lâm Lang vẫn im lìm, đi một mạch không ngoái đầu lại. Hắn bước nhanh hơn, chạy đến trước mặt Lâm Lang mới phát hiện cậu đang khóc, chỉ là không có âm thanh, bị hắn thấy thì ngoảnh mặt đi, cất giọng hung hăng: "Nhìn cái gì, không biết tôi mất mặt hả?"

Cao Chí Kiệt nhất thời chẳng biết nói sao mới tốt, muốn vươn tay, nhưng lại rụt về. Nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn đành chịu mà khôi phục ngữ khí bất cần đời trước nay: "Khóc gì mà khóc, cũng đâu phải sinh ly tử biệt, Hàn Tuấn đã nói là tạm thời rồi, cậu có muốn từ đây mỗi người một nơi, anh ấy cũng chẳng cam lòng đâu."

"Biết vậy nhưng vẫn khó chịu lắm." Lâm Lang chùi nước mắt: "Anh không biết ban nãy tôi nín nhịn khổ cỡ nào đâu."

Cao Chí Kiệt giả bộ khinh thường liếc cậu một cái, rồi lại dè dặt hỏi: "Cậu sợ khóc trước mặt Hàn Tuấn, anh ấy nhìn thấy sẽ đau lòng à? Đậu phộng, còn tôi thì đếch cần kiêng dè gì hết hả?!" Giọng điệu chất chứa u oán, lại có chút thở dài.

Lâm Lang ậm ờ, dừng chân, ngơ ngác nhìn hắn. Cao Chí Kiệt lục thuốc lá trong túi, bực bội nói: "Đi thôi đi thôi, lên xe, tôi chở đi hóng mát."

Nói đoạn, hắn liền nắm chặt tay Lâm Lang kéo về hướng xe. Bị cưỡng chế nhét vô xe, Lâm Lang khẩn trương hỏi: "Đi đâu, nếu tôi trễ quá không về Hàn Tuấn sẽ lo lắng."

"Gọi điện là xong chứ gì, mà lo lắng cũng đáng đời ổng, mắc gì bắt cậu chờ, hồi trước cậu đề nghị chia tay cái là ổng lồng lộn giở đủ trò, giờ nói chia tay là chia tay, có phải bắt nạt người ta hơi quá rồi không? Đây là ỷ lớn hiếp nhỏ của thế lực chính trị điển hình."

"Anh đừng nói thế, thực ra anh ấy cũng là nghĩ cho tôi... Nếu tôi là anh ấy cũng sẽ làm vậy thôi..."

Hàn Tuấn chẳng những suy nghĩ cho cậu, mà còn vì cảm giác thất bại không thể ức chế trong lòng, một người đàn ông vốn tưởng không gì không làm được, lại phát hiện bản thân chỉ biết bó tay trước điều mình coi trọng nhất.

Xe chạy băng băng trên đường, chạy tới hướng Đông trường học rồi đi ngoại ô phía Nam. Chung quanh tối như mực, nơi nơi đều là nhà lầu đang xây dở dang, còn có tiếng động ầm ĩ của máy móc hoạt động ban đêm. Lâm Lang tựa lên cửa sổ, đột nhiên phát hiện mui xe gập lại, gió đêm trực tiếp thổi vào. Lâm Lang chỉ mặc áo sơmi ca rô, nên ôm tay bảo: "Lạnh."

Cao Chí Kiệt đạp thắng, đậu xe ven đường, im lặng tháo dây an toàn, cởi áo khoác ném cho cậu: "Lạnh thì khoác thêm cái này."

Áo khoác ấm áp, còn thoang thoảng hương vị trên người Cao Chí Kiệt, Lâm Lang nhận lấy rồi hỏi: "Anh thì sao, không lạnh hả?"

"Tôi đời nào yếu ớt giống cậu, mặc còn ngại nóng ấy chứ." Cao Chí Kiệt gài lại dây an toàn, lạnh mặt nói: "Bảo cậu mặc thì mặc đi, nói nhảm lắm thế."

Lâm Lang thoáng sửng sốt, kỳ thực nếu so sánh hai người, Cao Chí Kiệt đôi khi giông giống Hàn Tuấn, chỉ là Cao Chí Kiệt nói chuyện hùng hổ hơn, Hàn Tuấn thì có chút không giận tự uy, thỉnh thoảng còn đùa giỡn lưu manh.

Cậu bọc áo khoác lên người, hé ra đôi mắt, trong lòng không bi thương cũng chẳng tuyệt vọng, mà là không có gì, trống rỗng, như thể linh hồn bị rút mất, không nghĩ hiện tại cũng chẳng nghĩ tương lai.

Cao Chí Kiệt quay lại hỏi: "Nghĩ gì thế?"

"Nghĩ xem chừng nào lại mưa, hy vọng đổ mưa ngay bây giờ luôn, nhưng lại sợ mưa làm rụng hết hoa." Lâm Lang ngây ngốc nhìn những cánh hoa trắng nhỏ vụn hai bên đường: "Ở đây hơn hai năm mà vẫn chưa biết hoa này tên gì..."

Có cánh hoa bị gió cuốn lên xe, Lâm Lang thò tay bắt vài lần cũng chưa bắt được, tóc cậu bị gió thổi rối tung, song vẫn rất mềm mượt, che khuất quá nửa tầm mắt. Xe vòng qua rất nhiều khúc cua, đằng trước bỗng sáng trưng, đèn màu rực rỡ, toàn nhà cao tầng. Mui xe khép lại lần nữa, chừng mười phút sau, bên ngoài lại tối đen. Lâm Lang định ngó xem là chỗ nào thì xe chợt dừng bánh. Cao Chí Kiệt cởi dây an toàn, giương nanh múa vuốt sáp tới gần: "Ha ha ha ha, mắc mưu rồi, tiểu gia ta muốn cướp sắc."

Lâm Lang hơi sợ, trừng mắt nói: "Cao Chí Kiệt, anh đừng làm loạn."

"Bớt nói nhảm đi, mau lột đồ ra!"

Bên ngoài tối hù, Cao Chí Kiệt lại ra vẻ lưu manh, Lâm Lang vậy mà thấy sờ sợ: "Cao... Cao Chí Kiệt..."

Cao Chí Kiệt đột nhiên bật cười ha ha, đẩy cửa xe ra: "Cậu cũng nhát gan quá đó."

Lâm Lang đỏ mặt lấy áo khoác ra, tháo dây an toàn rồi xuống xe, quăng áo cho Cao Chí Kiệt: "Anh đúng là cái đồ nhàm chán."

Song bên ngoài quá tối, chỉ có ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ treo trên bầu trời. Lâm Lang ngó quanh quất, phát hiện là một khu đất hoang, rồi lại thấy giống trên núi, mơ hồ nhìn ra bóng cây đen tuyền, còn loáng thoáng tiếng côn trùng kêu vang. Cao Chí Kiệt kéo tay cậu: "Đi theo tôi."

Lâm Lang bị hắn nắm tay, nhưng cũng quên xấu hổ, cỏ dại khô héo mọc cao cao, đạp lên lại rất mềm, có lẽ là phía dưới mọc lớp cỏ mới. Họ đi cỡ mấy chục mét, trước mắt bỗng trống hoác, Lâm Lang khẽ kinh ngạc, cảm thán: "Đẹp quá."

Ánh trăng xa xôi ôm ấp thành phố F hoa lệ, nom như cả thành phố đều nằm dưới chân họ.

"Tôi tìm ra chỗ này năm ngoái đấy, không tệ chứ."

Lâm Lang gật gật đầu, cảnh sắc lộng lẫy mênh mông đến mức có chút thương cảm, cậu thấy đèn đuốc sáng rực trải dài trên phố trông như đường kim tuyến hoa mỹ, còn có cao ốc xa hoa rực rỡ, tháp truyền hình tựa hòn ngọc phương Đông. Đất trời bao la biết mấy, thế gian tươi đẹp biết bao.

Cao Chí Kiệt tự nhiên xả giọng hét một tiếng, hai tay tạo thành cái loa, nghe như sói tru. Lâm Lang sợ hết hồn, Cao Chí Kiệt cười nói: "Cậu cũng hét thử đi, sướng lắm."

Lâm Lang nghe hắn hét cũng nóng lòng muốn thử, bèn bắt chước Cao Chí Kiệt gào một tiếng. Cao Chí Kiệt nhìn cậu đầy khinh thường: "Ở đây đâu có người ngoài, cậu thẹn thùng cái gì, hả họng gào to vào."

"Nhưng có anh mà, tôi ngại lắm."

"Thì sao, tôi lại chẳng nhìn thấy cậu."

Nơi này chỉ có ánh trăng nhàn nhạt, mặt người mơ hồ gần như một cụm sương mờ. Lâm Lang ho khan một tiếng, hét thêm lần nữa, âm thanh lớn hơn nhiều, nhưng vẫn nén cổ họng.

"Cậu bắt chước tôi nè." Cao Chí Kiệt rống thêm một tiếng, dồn sức quá lớn nên rống xong hắn ho sặc sụa. Lâm Lang phì cười, rốt cuộc xả họng hét to. Đồng hoang mênh mông nhận chìm mọi âm thanh, cõi lòng bừng tỉnh mà trống trải, câu hô liền mấy tiếng, mỗi lúc một to. Cao Chí Kiệt cười lớn: "Đủ rồi đủ rồi, nghỉ một tí rồi hét, nghỉ một tí rồi hét."

Nhưng Lâm Lang căn bản chẳng nghe hắn nói, cậu mê gào tới phát nghiện rồi, nên càng la hét không ngừng, giọng hơi khàn đi, cách đêm tối cũng thấy được sự ẩm ướt, cuối cùng cậu mệt mỏi, cúi người chống đầu gối thở dốc, cười nói: "Sảng khoái quá."

"Sảng đủ rồi thì về thôi, bảo sợ Hàn Tuấn lo lắng mà?"

Lâm Lang đứng thẳng dậy, lại thình lình hướng mặt về phía thành phố hô lớn: "Cao — Chí — Kiệt –"

Kêu xong, cậu nở nụ cười, Cao Chí Kiệt thì đần mặt, nhất thời chết trân tại chỗ. Lâm Lang quay qua, cười hỏi: "Còn không đi hả?"

Cao Chí Kiệt bấy giờ mới phục hồi tinh thần, chậm rãi đi về.

Thật thỏa mãn xiết bao, Lâm Lang từng đứng tại nơi cao nhất thành thị này, dồn toàn lực gọi tên hắn.

Chợt hắn thấy máu nóng toàn thân sục sôi, bèn quay người sang hướng khác, chạy lên gò đất cao cao, hét lớn với mọi người trong thành phố: "Lâm Lang, Lâm — Lang –"

Gọi đến xé ruột xé gan, hy vọng toàn thế giới đều nghe thấy.

Lâm Lang cười sằng sặc: "Anh khùng rồi hả?"

"Thì nên khùng mà, người sống trên đời phải tranh thủ khi còn trẻ mà phóng túng, bằng không già rồi sẽ hối hận."

Lâm Lang cười tán thành, hai người sóng vai trở về, Lâm Lang chợt lên tiếng: "Cao Chí Kiệt, cám ơn anh."

"Cám ơn cái gì, chuyện nên làm mà."

"Vẫn muốn cám ơn anh, có thể quen biết anh, tôi cảm thấy thật may mắn."

Cao Chí Kiệt cười cười, hô hấp nhẹ bẫng hòa tan trong gió, cơ hồ chẳng nhìn ra. Hắn chạm nhẹ vào tay Lâm Lang, sau đó dời đi.

"Cám ơn." Lâm Lang lặp lại một lần.

"You"re welcome."

Vẫn cái kiểu bỡn cợt ấy, cố ý phát âm sứt sẹo, mang theo ngữ điệu lưu manh.

Đây là thời điểm hài hước bi thương nhất, cũng là màn ngụy trang thâm tình nhất.