Ngày 10 tháng 10 năm 2010 là một ngày thật quang đãng, theo lời Quan Bằng thì ngày 10 tháng 10 năm 10, quả không còn ngày nào thập toàn thập mỹ hơn.
Vóc người Lâm Lang cao hơn trước một chút, Cao Chí Kiệt nhìn thấy cậu còn bị dọa nhảy dựng, cười hỏi: "Lại cao thêm hả?"
Lâm Lang cười gật đầu, vươn ra ba ngón tay: "So với hồi năm nhất thì cao thêm ba cm."
Quan Bằng cởi áo vest vắt lên cánh tay, trợn mắt nhìn, hỏi: "Có cần tới mức ấy không, tuần trước hai người mới gặp nhau mà?"
Cao Chí Kiệt cười, kéo cà vạt, tháo hai nút trên cùng: "Cả ngày Lâm Lang bận bù đầu, toàn mặc áo khoác dài không vừa người, thiệt đúng là không phát hiện cậu ta cao thêm. Đây là đồ mới đúng không?"
"Bảnh!"
"Bảnh!"
Cao Chí Kiệt và Quan Bằng không hẹn mà cùng vươn ngón cái khen một tiếng, ba người đều bật cười. Có cậu nhóc đi ngang qua chỗ họ, vừa cười vừa vẫy tay: "Chúc anh Quan mã đáo thành công!"
"Tất nhiên." Quan Bằng cười phất tay, Lâm Lang kinh ngạc hỏi: "Đừng nói ai cậu cũng nói nha?"
Quan Bằng làm bộ đương nhiên: "Cầu hôn phải làm sao cho phong phú chớ, nên tớ đi xin ý kiến mấy người làm chung."
Cao Chí Kiệt thở dài, đi đến bên cạnh xe, ngoái lại hỏi Lâm Lang: "Cậu ngồi xe ai?"
Lâm Lang nhìn Quan Bằng: "Tôi tới đây hỗ trợ Quan Bằng mà, đương nhiên là ngồi xe Quan Bằng."
"Anh em tốt!" Quan Bằng cười, khoác vai Lâm Lang đi về hướng xe hắn. Quan Bằng mới đi làm một năm mà cả nhà lẫn xe đều có đủ, Lâm Lang thiệt tình rất muốn hỏi ba hắn làm Bí thư huyện ủy mấy năm nay rốt cuộc đã tham bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng bọn họ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy ngại, Tết năm nay đến nhà Quan Bằng chúc tết, ba Quan còn cho cậu hơn một ngàn tiền "quà gặp mặt" cơ mà, nằng nặc nhét cho cậu, thiếu điều nhận cậu làm con nuôi nữa thôi. Sau cùng, Quan Bằng sợ chuyện tương lai của Lâm Lang và Hàn Tuấn sẽ dọa đến đôi vợ chồng già, tuy mẹ hắn là nữ cường nhân trên thương trường, song lại thích quan tâm vớ vẩn, ngay cả Lâm Lang một năm chẳng tới nhà họ bao lần, mà bà còn luôn miệng hỏi Lâm Lang có bạn gái chưa, muốn bà giúp giới thiệu này nọ không. Nếu Lâm Lang thực sự trở thành con nuôi của họ, vậy chuyện Lâm Lang và Hàn Tuấn bị đưa ra ánh sáng chỉ là vấn đề sớm muộn. Lâm Lang cũng không dám kết thân lung tung, riêng mấy người trong nhà mình đã đủ khiến cậu bận tâm rồi, giờ thêm ba nuôi mẹ nuôi thì đúng là không dám tưởng tượng. Cứ làm bạn tốt nhất của Quan Bằng như bây giờ, ba mẹ Quan Bằng cũng xem cậu như nửa con trai, đã là kết cục tuyệt nhất cậu có thể nghĩ đến rồi.
Hiện tại họ thỉnh thoảng họp mặt, lần nào Lâm Lang cũng bị cảm thán một hồi, theo cách nói của Cao Chí Kiệt thì họ tới đây để đốc thúc cậu, cho cậu biết thế nào là sinh hoạt tốt đẹp, bánh mì sẽ có, sữa cũng sẽ có, chỉ chờ cậu cố gắng phấn đấu. Đôi khi Lâm Lang hận không thể xem mình như con la, nhưng kết quả cũng rõ ràng, hiện giờ cậu căn bản không khác gì nửa người đi làm, ăn mặc đều có thể tự chu cấp, quan trọng là theo giáo viên tốt, lúc này đi học, đừng thấy mới nghiên cứu sinh năm hai, ấy mà đã chẳng khác nào dân làm công ăn lương, giúp giáo viên nhận ít việc, mỗi tháng còn được phát lương, làm nhiều được nhiều, thi thoảng còn có tiền thưởng.
Lâm Lang lên xe của Quan Bằng, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Tô Y Nhiên biết kế hoạch của cậu không?"
"Đương nhiên không dám cho cô ấy biết rồi, nếu không mục đích làm cô ấy bất ngờ của tớ còn đâu nữa?"
Lâm Lang chợt bật cười, tay chống quai hàm, cười nói: "Bạn cùng lớp tụi mình có cả đống mà không ngờ người đầu tiên kết hôn lại là cậu. Ba mẹ cậu gấp gáp muốn ẵm cháu rồi chứ gì?"
"Không phải ba mẹ tớ hối thúc..." Quan Bằng bỗng thoáng đỏ mặt, nhìn đằng trước, thấp giọng bảo: "Tớ sắp làm ba rồi."
"Cái gì?!" Nếu không có dây an toàn giữ lại, Lâm Lang đã đứng phắt dậy: "Cổ mang thai hả?!"
"Đúng vậy." Quan Bằng đỏ mặt nhìn cậu: "Có cần kinh ngạc đến vậy không, bọn tớ vốn đã định lấy nhau rồi, mọi hình thức sống chung lấy kết hôn làm mục đích đều là biểu hiện chịu trách nhiệm."
Lâm Lang nhất thời vẫn có chút tiêu hóa không xong, đầu óc xoay chuyển mấy vòng, buột miệng nói: "Vậy mốt con cậu sinh ra sẽ gọi tớ là chú hả?" Lâm Lang ngẩng đầu tưởng tượng hình ảnh ấy, trực giác thấy quái dị. Quan Bằng bật cười cười ha ha, vừa xoay vô lăng vừa cười nói: "Chờ thằng nhỏ ra đời rồi nhận cậu làm ba nuôi, được không?"
"Mới hai lăm tuổi đã..." Lâm Lang thở dài thậm thượt, nhìn Quan Bằng rồi bỗng nhiên phì cười, tưởng tượng cảnh Tô Y Nhiên và Quan Bằng bế con, cảm thấy cũng rất tốt đẹp.
Kỳ thực Quan Bằng với Tô Y Nhiên đang nửa sống chung, Tô Y Nhiên thuê một phòng gần chỗ làm, cuối tuần mới đến nhà Quan Bằng ở hai ngày. Cô sống trong thành phố, tại khu Lão Thành, nhà lầu nhìn từ bên ngoài giống xây từ thời dựng nước, tường đỏ loang lổ, trên ban công cũng rỉ sét lốm đốm, trồng rất nhiều hoa dây leo. Đoàn người đến nơi, mang thiết bị âm thanh xuống xe, Cao Chí Kiệt hỏi: "Tôi nói nè, chúng ta bày biện thế này, nhỡ vợ cậu ra ngoài rồi thấy thì sao?"
"Không đâu, dạo này cô ấy ham ngủ lắm, bữa nay lại là chủ nhật không cần đi làm, giờ chắc mẩm đang ngủ trên giường chờ tôi mang bữa tối đến."
Lâm Lang đang ngồi xổm dưới đất bày hoa, may mà chỗ Tô Y Nhiên không nằm ngoài mặt tiền, đường xá vắng người, bằng không đúng là chẳng thể xếp mấy đóa hoa này thành trái tim thật đẹp thật to. Cậu vừa xếp vừa hỏi: "Như vầy có phải hơi cũ kỹ lạc hậu không, trên TV thấy hoài à."
"Lại là một mầm non bị phim truyền hình Trung Quốc độc hại, trên TV gặp nhiều, chưa chắc trong hiện thực có nhiều người làm vậy, cậu thấy xung quanh quá trời người ngó không, chiêu này mới đó nha." Cao Chí Kiệt sáp lại xem rồi bảo: "Cậu xếp hơi nhỏ rồi, Tô Y Nhiên đứng trên lầu nhìn tới không?"
"Khỏi lo đi, có đèn chiếu nữa mà." Quan Bằng vỗ vỗ vai Lâm Lang: "Lâm Lang, cậu thấy tớ ăn diện thế nào?"
Quan Bằng vốn đẹp trai, là bản tổng hợp của Hàn Tuấn và Cao Chí Kiệt, nay cố ý làm dáng nên trông càng xuất sắc. Lâm Lang mỉm cười gật đầu: "Đẹp lắm."
Quan Bằng cười toe toét, khoe hàm răng trắng tinh, Lâm Lang chợt phát hiện con người luôn biến hóa trong lơ đãng, càng thường xuyên gặp mặt, quen thuộc, biến hóa càng không dễ nhận ra. Cậu bỗng phát hiện rằng, Quan Bằng chẳng biết đã lớn ngần này tự khi nào, là người trưởng thành, đã lập nghiệp, hơn nữa còn sắp thành gia. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thay đổi của bản thân đến chính họ còn chẳng nhìn ra, cậu nghĩ, nếu Hàn Tuấn thấy mình bây giờ, liệu có biết cậu đã đối khác rất nhiều không?
Màn đêm dần buông, đám Lâm Lang bày trận hoành tráng nên thu hút rất đông người hóng chuyện, có đôi tình nhân đi ngang, có cụ già tản bộ, còn có gia đình ba người hạnh phúc, con cưỡi cổ ba, mẹ tươi cười đứng bên đỡ. Ánh đèn vàng kim rọi kên cánh hồng yêu kiều, lãng mạn rực rỡ, bóng đêm cũng dịu dàng khôn xiết, cảnh đêm bình thản, hạnh phúc bình đạm. Quan Bằng đứng dười lầu nhà Tô Y Nhiên hát vang bài "Làm vợ anh được không".
Bước qua bao nhiêu nẻo đường, lắng nghe biết bao tiếng thở than
Anh nghiêm túc trước mọi nỗi niềm bối rối nơi em
Loại cảm xúc hoang mang này anh nghĩ ai cũng sẽ có
May sao anh có thể san sẻ nỗi sầu cùng em
Có thể tới gần chút nữa, gần chút nữa hay không
Thỏa mãn những hư vinh nho nhỏ cõi lòng anh
Kỳ thực em nào biết em trong anh là đẹp nhất
Tựa như cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa
Nếu đường đời mai sau người không biết đi về phương nao
Thì hãy ở bên cạnh làm vợ anh được không
Vòng tay anh không đủ rộng lớn nhưng vẫn là cái ôm ấm áp dành cho em
Nếu sóng gió ngoài kia khiến em mỏi mệt
Xin hãy ở bên cạnh làm bà xã anh em nhé
Anh nhất định sẽ chấp nhận những hờn giận vu vơ của em
Biết đâu còn có thể mang đến cho em một chút bất ngờ
Một nụ cười hạnh phúc, một tổ ấm bình yên giản đơn
Cùng em ngắm mặt trời mọc và lặn đến khi bạc đầu
Có thể tới gần chút nữa, gần chút nữa hay không
Thỏa mãn những hư vinh nho nhỏ cõi lòng anh
Kỳ thực em nào biết em trong anh là đẹp nhất
Tựa như cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa
Nếu đường đời mai sau người không biết đi về phương nao
Thì hãy ở bên cạnh làm vợ anh được không
Vòng tay anh không đủ rộng lớn nhưng vẫn là cái ôm ấm áp dành cho em
Nếu sóng gió ngoài kia khiến em mỏi mệt
Xin hãy ở bên cạnh làm bà xã anh em nhé
Anh nhất định sẽ chấp nhận những hờn giận vu vơ của em
Biết đâu còn có thể mang đến cho em một chút bất ngờ
Một nụ cười hạnh phúc, một tổ ấm bình yên giản đơn
Cùng em ngắm mặt trời mọc và lặn đến khi bạc đầu
Nếu đường đời mai sau người không biết đi về phương nao
Thì hãy ở bên cạnh làm vợ anh được không
Vòng tay anh không đủ rộng lớn nhưng vẫn là cái ôm ấm áp dành cho em
Nếu sóng gió ngoài kia khiến em mỏi mệt
Xin hãy ở bên cạnh làm bà xã anh em nhé
Anh nhất định sẽ chấp nhận những hờn giận vu vơ của em
Biết đâu còn có thể mang đến cho em một chút bất ngờ
Một nụ cười hạnh phúc, một tổ ấm bình yên giản đơn
Cùng em ngắm mặt trời mọc và lặn đến khi bạc đầu
***Link nghe:
Tô Y Nhiên nhìn xuống từ ban công, Quan Bằng mỉm cười cầm micro hỏi: "Tô Y Nhiên, làm vợ anh được không?"
Lâm Lang rớt nước mắt, cúi đầu, tóc mái rủ xuống, che khuất mắt cậu. Thấy Quan Bằng cười nhìn mình thì bối rối bảo: "Cảm động quá."
Quan Bằng cười, xoa xoa vai cậu, quay đầu thấy Tô Y Nhiên đã vội vàng chạy xuống từ hành lang, hắn dang hai tay, Tô Y Nhiên liền lao vào lòng hắn.
Hốc mắt Quan Bằng cũng ươn ướt, ôm lấy cô, gọi: "Bà xã..."
Cao Chí Kiệt đứng một bên cười nói: "Còn chưa cầu hôn đâu, sao đã gọi bà xã rồi?"
Quan Bằng buông Tô Y Nhiên ra, quỳ một gối xuống. Tô Y Nhiên đã bật khóc, ngón tay có chút run rẩy. Quan Bằng lấy ra nhẫn kim cương trong người, mỉm cười nhìn cô: "Tiểu Nhiên, đồng ý gả cho anh nhé?"
Tô Y Nhiên đã thốt chẳng ra lời, chỉ nức nở gật đầu thật mạnh. Quan Bằng đeo nhẫn vào tay cô, đứng lên ôm Tô Y Nhiên. Lâm Lang bên cạnh vội kêu: "Cẩn thận cẩn thận!"
Cao Chí Kiệt túm lấy cậu, nhịn cười hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Tôi... Tôi..." Lâm Lang chỉ chỉ bụng Tô Y Nhiên, cuối cùng vẫn không dám khai ra chuyện Tô Y Nhiên mang thai, chỉ khẩn trương nhìn Quan Bằng ôm Tô Y Nhiên xoay tròn.
Quan Bằng cầu hôn thành công, cặp vợ chồng son dĩ nhiên tình nồng ý mật, chẳng nỡ chia lìa dù chỉ một giây. Lâm Lang và Cao Chí Kiệt chúc phúc đôi trẻ xong, liền tạm biệt rồi rời khỏi nhà Tô Y Nhiên. Cao Chí Kiệt thở một hơi dài thượt, duỗi eo một cái: "Đi dạo phố tí rồi về nha."
Vùng này không náo nhiệt bằng khu dân cư mới, nhưng tĩnh có chỗ tốt của tĩnh, phong cảnh cũng tuyệt đẹp, rất có cảm giác cổ kính. Lâm Lang cài nút áo khoác, hít một hơi rồi cười nói: "Hồi trước tôi cũng từng đến khu này, bữa đó trời mưa, đi bằng xe buýt."
Cao Chí Kiệt "à" một tiếng, nhẹ giọng bảo: "Trước kia Hàn Tuấn mua một căn nhà ở đây, tôi với Quách Đông Dương từng đến chơi."
Lâm Lang ngửa đầu ngắm đèn đường vàng kim, thổi mạnh một hơi, song thời tiết chưa đủ lạnh, nhìn không thấy khói trắng, nhưng đã có lá cây ngô đồng rơi xuống. Lâm Lang nhảy lên bệ đá xanh sát vỉa hè, cẩn thận đi dọc ven rìa. Cao Chí Kiệt tự nhiên chìa tay ra, cậu do dự một lát, nhưng vẫn đáp tay lên. Song cứ đi vài bước lại trật một bước, bèn bước xuống vỉa hè lần nữa. Bóng lưng hai người một cao một thấp, nếu chỉ nhìn bóng thì cứ như đã kề sát vào nhau. Lâm Lang bỗng nhớ tới một ngày xuân nọ, Hàn Tuấn dùng bóng mình hôn môi cậu, nên cũng vươn cánh tay ra, dùng bóng mình ôm eo Cao Chí Kiệt, thấy Cao Chí Kiệt quay sang dòm mình thì cười hì hì: "Bắt chước Hàn Tuấn đó."
Khi ấy cậu mới mười chín tuổi, Hàn Tuấn dịu dàng chạm vào tay cậu, hát cậu nghe bài "Ánh trăng nói hộ lòng tôi".
Dịu dàng, sâu lắng, mấy năm trở lại đây, cậu chưa được nghe bản tình ca nào động lòng người như thế nữa.
Cao Chí Kiệt thoáng sửng sốt, nhưng cũng không hỏi mà rút một điếu trong hộp đưa cho cậu, bật lửa, cúi xuống giúp cậu châm thuốc.
Lâm Lang hút nhẹ một hơi, nhe răng cười: "Hồi trung học thấy người ta hút thuốc, lúc ấy tôi đã nghĩ điếu thuốc đầu tiên nhất định phải hút chung với bạn tôi." Dứt lời, cậu liền nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú có vẻ tái nhợt, tóc thật dài che khuất mắt cậu, làn khói lờ mờ bay ra từ miệng, mù mịt mà mong manh.
Cao Chí Kiệt cũng châm một điếu, nói: "Thuốc phải kẹp như vầy, lần đầu đừng hút mạnh quá, coi chừng sặc."
Lâm Lang bắt chước hắn đưa thuốc lên miệng, cười đểu đểu, hình như còn ngâm nga hát.
Âm thanh như có như không, Cao Chí Kiệt lẳng lặng nghe một hồi mới biết Lâm Lang đang hát bài "Ánh trăng nói hộ lòng tôi".
Bất đồng với ca khúc nghe trong TV, là hương vị thuộc về Lâm Lang, ướt át mê đắm, bi ai uyển chuyển, ẩn hiện khó nắm bắt. Đây là bài hát Hàn Tuấn thích nhất, hồi trước hắn đã nghĩ, Hàn Tuấn nhất định sẽ hát cho Lâm Lang nghe.
"Em hỏi tôi yêu em sâu đậm nhường nào,
Tôi yêu em bao nhiêu phần,
Tình tôi là thật,
Yêu thương trong tôi cũng thế,
Ánh trăng nói hộ lòng tôi."
Cõi lòng hắn khẽ động, bèn kéo tay Lâm Lang lại.
Lâm Lang quay đầu, hai mắt đờ đẫn, phảng phất không hề có ánh sáng. Hắn buông tay ra, hỏi khẽ: "Lâm Lang, cậu có biết tôi thích cậu nhiều năm rồi không?"
Hắn biết Lâm Lang biết rõ, song vẫn muốn chính miệng thổ lộ với cậu, chính tai nghe cậu đáp.
"Tôi chưa từng ôm hy vọng xa vời với cậu, bản thân cũng không can đảm bằng Hàn Tuấn, lại còn thích cậu nhiều năm như vậy..."
"Nhưng tôi vẫn muốn thổ lộ với cậu rằng, tôi thích cậu, từ năm hai mươi ba tuổi đã thích cậu, đến nay là hai mươi tám... Quãng thời gian đẹp nhất của tôi đều dành để yêu cậu."
Lâm Lang im lặng, ném điếu thuốc trong tay xuống. Tàn thuốc rơi xuống mặt đất, bắn ra đốm lửa đỏ. Cậu ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sáng rực của Cao Chí Kiệt, cuối cùng vẫn mím môi, nói nhỏ: "Tôi biết... Thật... Thật xin lỗi."
Hắn đứng bên chờ đợi ba năm, Lâm Lang lại vẫn yêu người kia sâu đậm.
Trong mắt Cao Chí Kiệt lấp loáng ánh nước, nhìn cậu chăm chú rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Dù đôi khi cũng cảm thấy đau khổ, không cam lòng, oán giận cậu vì sao không yêu tôi... Cũng nghĩ rằng, giá như tôi chưa từng quen biết cậu, có lẽ tôi sẽ phải lòng ai khác, quãng ngày đẹp nhất sẽ không giống vậy. Nhưng Lâm Lang, tôi vẫn muốn cho cậu biết, gặp được cậu rồi yêu cậu là chuyện may mắn nhất đời tôi. Đành rằng chua xót, chán nản, đau lòng, song tình cảm tôi dành cho cậu vẫn là yêu, bao năm qua yêu mãi một người cũng không phải chẳng nhận được gì."
"Cậu từng bảo, cậu hy vọng đời này có một người bạn sống chết có nhau, và một người yêu ghi lòng tạc dạ. Tôi muốn nói, về sau rôi sẽ làm người bạn tốt nhất của cậu, người bạn sống chết có nhau của cậu."
Giọng hắn nhẹ bẫng, sầu bi mà tang thương, thảng như ẩn giấu quá nhiều bí mật: "Tôi với cậu, có thể làm bạn đã tốt lắm rồi."
Nói xong, hắn đột nhiên khóc thành tiếng. Đây là hắn lần thứ hai hắn không nén được mà rơi lệ trước mặt Lâm Lang, bởi vì yêu, nên sợ hãi, bởi vì yêu, nên thương tâm.
Lâm Lang cầm tay Cao Chí Kiệt, kiễng chân sáp lên, chỉ vào mặt đất trước mặt, thì thầm: "Cao Chí Kiệt, anh coi kìa."
Giữa lệ nhòa lấp lánh, Cao Chí Kiệt nhìn thấy hai bóng một cao nhất thấp đang dịu dàng hôn nhau.
Tựa như đóa hoa trượt xuống hai gò má, đơn giản mà tươi đẹp.
Nụ hôn hắn mong đợi ngàn ấy năm, hóa ra chính là thế này. Hắn nắm chặt tay Lâm Lang: "Nếu tôi làm sai, cậu nhất định phải tha thứ cho tôi."
"Tôi là thật lòng chúc phúc hai người, hy vọng hai người được hạnh phúc."
Lâm Lang gật đầu: "Cao Chí Kiệt, cám ơn anh."
Cám ơn anh, nếu không nhờ anh, tôi sẽ không kiên trì tới tận hôm nay, cám ơn anh, mấy năm luôn sát cánh bên tôi.
Ngày từng ngày qua đi, Lâm Lang cảm thấy bản thân hiện tại đã chết lặng, nhớ nhung hướng về Hàn Tuấn mỗi lúc một vơi, lắm lúc cả ngày chỉ tới tối ngủ mới nhớ đến, nhớ một người từng làm "lò sưởi miễn phí" cho mình, thích ôm mình kể chuyện cười người lớn vào đêm đông giá rét. Nhưng đến một ngày của trung tuần tháng mười hai, hôm ấy cậu dậy sớm đi chạy bộ, đang chạy thì trời bỗng đổ tuyết. Đó là trận tuyết đầu tiên của năm 2010, ập tới sao mà đột ngột.
Cậu ngây ngốc đứng trên sân thể dục, chợt thấy nơi nào đó trong lòng đau âm ỉ, giống như thiếu một thứ gì.
Năm nhất ấy, độ trước sau sinh nhật Hàn Tuấn, hắn lái xe ra ngoài, mới một lát đã trở về, chỉ vì muốn nói cậu một câu ngập tràn vui sướng: "Lâm Lang, Lâm Lang, tuyết rơi kìa!"
Nước mắt trào ra từ khóe mắt, cậu ra sức chạy như điên suốt dọc đường, gió Bắc rít gào lướt qua, đóng băng những năm tháng còn lại của cậu.
Quá khứ rực rỡ nhất lại thành ký ức hoang liêu nhất phần đời còn lại.
Đám cưới của Quan Bằng và Tô Y Nhiên bắt đầu lo liệu từ trước lễ Giáng Sinh năm 2010 một ngày. Hôm trước chuẩn bị hôn lễ, Lâm Lang bận hỗ trợ giáo viên làm việc nên không giúp đỡ bao nhiêu. Ngày 22, cậu xin giáo viên cho nghỉ, ngồi xe về quê. Ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, rồi lập tức lên thị trấn giúp Quan Bằng chuẩn bị. Bên phía Tô Y Nhiên, ba mẹ là dân lao động tri thức bình thường trong thành phố, cũng may cả ba Quan lẫn mẹ Quan đều là nhân vật có uy tín trong thị trấn, lượng khách mời đúng là dọa người. Trước đám cưới một ngày, vài người bạn đại học của họ cũng có mặt, bất quá mới hơn một năm ngắn ngủi, mà ai nấy đã thay hình đổi dạng, nhưng biến hóa lớn nhất vẫn là chú rể mới Quan Bằng. Đây là người kết hôn đầu tiên trong khoa bọn họ, trong đám bạn học không ít người vẫn độc thân, với cái dạng ôm được mỹ nhân về dinh như Quan Bằng phải nói là ghen tỵ hận gì cũng có. Chờ cả đám nhậu nhẹt đập phá xong thì đã là buổi tối. Lâm Lang đỡ Quan Bằng đến khách sạn thị trấn, tạm biệt vị khách cuối cùng, nhịn không được bật cười. Quan Bằng khoác cổ cậu, cười hỏi: "Cười gì hả? Đã bảo cậu cản giùm ít rượu, vậy mà còn để tụi nó rót cho tớ cả đống."
"Hồi nãy cậu không thấy cái điệu bộ say xỉn của Tôn Quốc Quyền với Ngụy Tư Minh đâu, còn chọc ghẹo Điền Manh Manh nữa kìa."
"Hở," Quan Bằng cười ha ha, "vvới trọng lượng của Điền Manh Manh ấy hả... khẩu vị nặng ghê."
Lâm Lang cười, dìu Quan Bằng về phía xe: "Được rồi, tụi nó đi xa rồi, cậu cũng đừng vờ vịt say xỉn nữa, tứ chả biết lái xe đâu."
Cậu vừa dứt lời, Quan Bằng đã cười hì hì đứng thẳng lên, ôm vai Lâm Lang, "Thế nào, giả bộ y chang luôn đúng không?"
"Nhưng tớ thấy cậu uống cũng chẳng vừa đâu, không sao thật chứ?"
"Có tí rượu ấy mà, chuyện nhỏ. Tớ không thể uống nhiều, mắc công Tô Y Nhiên về lại mắng."
"Giờ đã bắt đầu sợ vợ rồi á?!" Lâm Lang cười, mở cửa xe ngồi vào: "Cơ mà tớ thực tình không tưởng tượng nổi bộ dạng tức giận của Tô Y Nhiên, cô nàng dịu dàng ôn hòa thế mà."
Quan Bằng mỉm cười, nụ cười thấm đượm vị ngọt tân hôn: "Phụ nữ mà phát cáu thì đáng sợ lắm, nhóc cậu xem như né được một kiếp."
"Nhưng tên nào đó biết là kiếp nạn mà vẫn hí hửng nhảy vào đấy thôi?!"
Quan Bằng bật cười, mở máy rồi quay đầu xe. Lâm Lang nhắc nhở: "Dây an toàn."
"Không sao, giờ này trên thị trấn làm gì còn xe." Quan Bằng vừa lái vừa đáp: "Thông báo cho cậu một tin, cậu không được từ chối."
"Biết cậu không muốn nên mới nhịn tới giờ đó, trang phục phù rể của cậu tớ tìm người may xong rồi, Tô Y Nhiên cũng có ý này."
"Tớ không được đâu..."
"Sao lại không được, cậu là anh em tốt nhất của tớ, tớ cũng là anh em tốt nhất của cậu, trừ cậu ra, tớ không nghĩ ra người thứ hai. Cậu không biết chứ, tớ còn chưa nói muốn ai làm phù rể mà mẹ tớ đã hỏi, quần áo phù rể của Lâm Lang may xong chưa. Cậu coi đó, đến nhà tớ còn nghĩ đương nhiên nên là cậu. Hơn nữa đã tới nước này rồi, cậu bảo tớ tìm ai bây giờ."
Trong lòng Lâm Lang cũng rất muốn làm phù rể của Quan Bằng, nhưng cậu vẫn cố kỵ thân phận của mình, sợ ảnh hương không tốt đến hôn nhân của Quan Bằng. Cậu cho rằng đám cưới của người bạn tốt nhất của mình phải hoàn mỹ nhất, tiền đề của hoàn mỹ cũng bao gồm một phù rể chuẩn không cần chỉnh. Nhưng cậu có thể ư, thậm chí còn chẳng tính là một người đàn ông bình thường nữa.
Quan Bằng đậu xe ven đường, trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Lâm Lang, suy nghĩ này của cậu phải sửa đi."
Lâm Lang quay sang nhìn hắn, nét mặt vẫn ẩn nhẫn và nhợt nhạt như trước.
"Cậu không hy vọng người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu và Hàn Tuấn, thì trước hết cậu phải ôm tâm trạng tự tin bình thản mà đối đãi với mình. Thực chất trong lòng cậu luôn vì chuyện ấy mà tự ti, thế nên mới để ý ánh mắt người khác. Chính cậu còn không nghĩ mình là người bình thường, sao người khác có thể cảm thấy cậu bình thường?"
Lâm Lang gục đầu xuống, lát sau lại nâng lên, gật đầu nói: "Tớ hiểu rồi, cám ơn cậu."
Quan Bằng giơ tay vén tóc cậu lên, cười hỏi: "Thiếu đánh hả?" Hắn dựa lên ghế, thở dài thườn thượt: "Từ hồi cấp ba tớ đã nghĩ, tương lai mặc kệ tụi mình ai kết hôn trước cũng phải làm phù rể cho nhau, bất kể lúc làm phù rể chưa lập gia đình hay đã làm ba. Mỗi lần nghĩ đến cảnh hai chúng ta đứng trong nhà thờ chúc phúc lẫn nhau, tớ luôn thấy cảm động, cho rằng tụi mình sẽ là đôi anh em thân thiết nhất Trung Quốc. Giờ đây, cậu cả đời có lẽ cũng không bước chân vào nhà thờ kết hôn, nên phải nắm chắc cơ hội lần này..."
Mắt Lâm Lang ươn ướt, cậu nhìn ngọn đèn qua lớp cửa kính, nói: "Tớ không kết hôn được, nên cậu nhất định phải sống thật hạnh phúc, thể nghiệm sinh hoạt hôn nhân hạnh phúc mà tớ không thể trải qua, phải sống tốt hơn tất thảy mọi người."
"Vậy ôm ý nghĩ đó mà chúc phúc tớ trong hôn lễ đi." Quan Bằng nắm tay cậu, khởi động xe lần nữa. Đường phố thị trấn quen thuộc quá đỗi, nhà lầu ba bốn tầng, ánh đèn mờ ảo, còn có cây dương hòe thâm thấp. Bên ngoài đổ tuyết, gió cũng rất lớn, phố phường vốn không phồn hoa gần như chẳng còn ai. Bỗng chốc quay về năm cậu mười sáu tuổi, Quan Bằng cưỡi xe đạp chở cậu về nhà ăn cơm, cậu ngồi trên yên sau ngắm nhìn những cửa hàng bên đường, thao thao bất tuyệt về chí hướng vĩ đại của mình, nói tương lai muốn mua cái này, muốn mua cái kia... Quan Bằng liền giễu cợt: "Vậy lỡ cậu cưới phải bà vợ kẹt xỉ thì sao?"
Lâm Lang đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không thể nào."
— năm tháng tươi xanh biết mấy, hai con người non trẻ và tình bạn mộc mạc, đơn thuần xiết bao.
Lễ Giáng Sinh hôm ấy đổ tuyết rất lớn. Thời khắc Tô Y Nhiên diện váy cưới tiến vào lễ đường, phải nói là lộng lẫy hơn bất kỳ cô dâu nào trên TV. Tuấn nam mỹ nữ trong đời thường nhiều như mây, nhưng luôn có một hiện tượng kỳ quái, mỹ nữ thường gả cho người không phải là soái ca, soái ca cũng thường không cưới mỹ nữ bậc nhất, thành thử cặp đôi Quan Bằng và Tô Y Nhiên, trai tài gái sắc, đẹp đôi vô cùng. Từ lúc chuẩn bị hôn lễ, trong lễ đường đã phát đi phát lại một ca khúc, một bản tình ca ấm nồng mà triền miên. Lâm Lang nghe một hồi, cười hỏi Cao Chí Kiệt kế bên: "Đây là bài gì thế, sao chưa từng nghe bao giờ?"
"Không biết, nghe nói là Tô Y Nhiên tìm trên mạng, cô nhỏ thích nhất bài này."
Phù dâu Mạc Tiểu Ưu sáp qua, cười nói: "Đây là bài "Cô vợ nhỏ", mấy đứa phòng mình mê lắm, đã bàn nhau sau này đám cưới phải bật bài này."
Cao Chí Kiệt bặm môi phì cười, chờ Mạc Tiểu Ưu ra đằng sau xem Tô Y Nhiên mới lặng lẽ đến ghé sát tai Lâm Lang thì thầm: "Cô nàng làm phù dâu, cậu làm phù rể, hai người đúng là có duyên."
Lâm Lang ngậm cười liếc Cao Chí Kiệt, lần đầu tiên cậu diện âu phục vừa người đến vậy, lộ ra áo sơmi trắng bên trong, tuấn tú, quyến rũ không sao tả xiết. Cao Chí Kiệt mới đứng trong hội trường một lát đã nghe hàng đống người xì xào về Lâm Lang, nói là em trai nào của Quan Bằng thế, trông đẹp trai dễ sợ.
Lâm Lang đứng tại lối vào, nhìn Quan Bằng dắt Tô Y Nhiên bước vào. Thấy đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc dường ấy, cậu liền mỉm cười, nhẹ giọng bảo Quan Bằng: "Chúc hai người hạnh phúc."
Tô Y Nhiên ngọt ngào nhìn thoáng qua Quan Bằng, ca khúc "Cô vợ nhỏ" vẫn loáng thoáng vang lên, lời ca thế này:
"Có một cô gái nhỏ
Cô mới vừa kết hôn
Lần đầu làm vợ người phải đối mặt nồi nia xoong chảo
Chẳng hiểu may vá nữ công
Phải học chưng rán nấu hầm
Giỏi nhất là dặn người chỉ được phép yêu mình cô
Thi thoảng biết lẽ phải, thường xuyên càn quấy
Ấm ức vờ ngoan hiền là pháp bảo của cô
Yêu sao nụ cười ngây ngô của người khi cô làm nũng
Làm thức ăn ép người ăn hết
Muốn tình yêu của người vĩnh viễn không vơi
Đời này nắm tay từng giây từng ngày chẳng rời
Gọi cô bé cưng nhõng nhẽo, yêu cô đến già
Năm mươi năm sau vẫn khen cô xinh đẹp
Cô gái nhỏ đã kết hôn
Học nấu nướng mua kim chỉ
Muốn làm vợ tốt, muốn người người hâm mộ tiên sinh nhà cô
Lại phát hiện bản thân thật ngốc
Nước tương và dấm chẳng thể phân
Nhưng người luôn nói mình lấy được cô gái tuyệt nhất
Lâm Lang nghe mà mắt đẫm nước, ca khúc này liên tục vang vọng như có như không suốt buổi lễ. Bởi chỉ lắng nghe nên cậu đổi từ "cô" thành "cậu", cậu nghĩ, "Đợi ba mươi năm nữa, liệu người ấy có còn yêu mình không?" Hoặc chờ tới năm cậu ba mươi, bốn mươi tuổi, tóc trắng xoá, đi lại khó khăn, trong lòng còn có thể ấp ủ tình cảm sầu muộn mà ngọt ngào như bây giờ không.
Trong mắt Mạc Tiểu Ưu lấp lánh ánh nước, đứng đối diện cậu cười tư lự. Lâm Lang cười gật đầu, Mạc Tiểu Ưu lại gục đầu xuống, dường như đã rơi nước mắt.
Lâm Lang nghĩ, quang cảnh đám cưới như bây giờ có lẽ Mạc Tiểu Ưu cũng từng mường tượng đến.
Thời điểm cử hành hôn lễ, Lâm Lang làm phù rể, cần phụ trách rất nhiều việc. Lúc đi chỉnh lại vạt áo âu phục cho Quan Bằng, Quan Bằng ngậm cười, ghé tai cậu nói khẽ: "Ngày tớ kết hôn có cậu bên cạnh, thật tốt."
Lâm Lang nhếch môi, hoảng hốt trong thoáng giây, hào quang trong mắt Quan Bằng khiến cậu liên tưởng tới Hàn Tuấn.
Buổi lễ vô cùng long trọng, cơ hồ toàn bộ nhân vật máu mặt trong huyện và thị trấn đều có mặt. Làm một phù rể không biết uống rượu, Lâm Lang đúng là ăn khổ chẳng ít. Tiệc cưới kéo dài đến chạng vạng, khách giải tán gần hết, Lâm Lang vẫn đang bận tối mắt tối mũi với các thủ tục sau đó. Quan Bằng gọi điện hỏi: "Cậu đang ở đâu? Đừng nói vẫn đang ở hội trường nha?"
Lâm Lang mệt tới độ không thẳng nổi eo, vừa bóp hông vừa cười đáp: "Xong ngay đây, đằng nào tớ cũng không có việc gì."
"Tớ mặc kệ, mau tới nhìn tớ, cậu làm phù rể không đi theo tớ mà ở lại làm gì, mẹ tớ kêu cậu tới đây quậy động phòng đó."
"Thôi không đi đâu!" Lâm Lang cười nói: "Tớ thì quậy kiểu gì hả."
"Cậu không quậy được mới gọi cậu, đừng lắm chuyện nữa, đến lẹ đi, cho cậu nửa tiếng."
Nói xong, Quan Bằng tắt điện thoại, Lâm Lang nghe đầu kia ồn ào nhốn nháo, thở dài, bật cười bất đắc dĩ. Tô Y Nhiên này cũng thiệt là, mang thai thì mang thai đi, nằng nặc không muốn người ngoài biết, đã bụng bầu ba bốn tháng còn đòi quậy động phòng, đây chẳng phải phồng má giả làm người mập sao?
Cậu rửa mặt, nhắn lại với mấy thân thích nhà họ Quan, đoạn đưa tay lấy cái khăn quàng trên giá quấn lên cổ. Khăn này là Hàn Tuấn mua tặng cậu hồi năm nhất, lúc chạm đến, cậu thoáng cười khổ. Cao Chí Kiệt đột nhiên chạy tới, giơ điện thoại hô to: "Là Hàn Tuấn, Hàn Tuấn về tìm cậu."
Chớp mắt, đau xót xuyên suốt ba năm ập đến, Lâm Lang dại ra, phảng phất không nghe rõ lời hắn, hắn đành cao giọng nhắc lại một lần, bản thân cũng chần chờ, thương cảm, vui mừng, sắc mặt ửng đỏ thiếu sức sống: "Hàn Tuấn... Hàn Tuấn đến đây, đang chờ bên ngoài."
Lâm Lang nhanh chân vọt ra ngoài, ngay khoảnh khắc cửa bật mở, gió bên ngoài lập tức tràn vào, thổi rơi khăn quàng của cậu xuống đất. Bông tuyết lạnh băng thổi lên mặt hòa tan thành chất lỏng nóng hổi, Cao Chí Kiệt nhặt khăn quàng dưới đất lên rồi nắm chặt trong tay, cuối cùng gọi một tiếng: "Lâm Lang!"
Lâm Lang liều mạng chạy, chạy lên đường cái, òa khóc nức nở giữa tuyết bay lả tả ngập trời. Cậu nghĩ, đời này trừ phi Hàn Tuấn chết, cậu sẽ không bao giờ khóc vì con người đó nữa. Chỉ lần cuối thôi, cứ vì hắn mà khóc một trận thỏa thuê không cần kiêng dè đi.
Mà Hàn Tuấn quả nhiên đứng đối diện cậu, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, trong mắt tựa hồ còn ngập nước, nhẹ nhàng gọi cậu: "Lâm Lâm."
Dường như cậu đã mơ một giấc mộng rất rất dài, trong mộng vẫn luôn chờ cái người đã nói về tìm cậu, cái người đã nói ngày nào đó, có lẽ một tháng, có lẽ một năm hai năm, sẽ trở về tìm cậu với thân phận thực sự tự do và mạnh mẽ, từ nay vĩnh viễn không xa rời cậu nữa. Hắn xuất sắc biết bao, hắn đánh đổi cả mạng sống để theo đuổi cậu, hắn còn đồng ý sẽ đối tốt với cậu cả đời.
Hắn nói: "Dù tôi muốn em đợi mười năm, em cũng phải đợi, hơn nữa phải luôn giữ ngọn lửa trong lòng cháy thật mạnh, chờ tôi về tìm em."
Cậu tin hắn, luôn đứng nơi đây chờ hắn, giữ ngọn lửa trong lòng cháy thật mạnh, chờ hắn quay về.
Mà trong quãng thời gian cậu chờ đợi, người cậu yêu trong vòng ba năm đã trở thành cửa hàng mặt tiền của nhà họ Hàn, thành người nổi bật nhất trong đám con cháu đồng lứa, tấm gương để bạn bè thân thích giáo dục con cái, chú Hàn được lũ trẻ tôn sùng, ông chủ Hàn tiếng tăm lẫy lừng thương giới. Hắn mang đến cho Hàn gia vinh quang vô hạn, thế nên đã hùng mạnh tới mức người nhà không thể đánh mất hắn, hắn đứng trước mặt cha mình, kiên định mà thong dong nói: "Con muốn ở bên Lâm Lang."
Hắn khiến cha mình nhìn rõ rằng, Lâm Lang sẽ không rước tới bất cứ bất hạnh nào cho hắn, mà khích lệ hắn trở thành người tốt hơn, còn hắn vì Lâm Lang mà có thể công thành danh toại, cũng có thể dễ dàng vứt bỏ hết thảy, lập tức quân lính tan rã, để mọi người nhìn cho kỹ Hàn Tuấn hắn là dạng người gì.
Không gặp mặt, không liên lạc, ngay cả lén đi thăm cũng không, nhẫn nại ba năm, tất cả chỉ vì giờ khắc này, ý chí và quyết tâm ấy đủ khiến ai ai cũng phải nhượng bộ.
Lâm Lang vốn căm hận khôn xiết, nhưng hiện Hàn Tuấn đã về và đứng ngay trước mặt cậu, vẫn cao lớn như xưa, dễ nhìn như xưa, dịu dàng gọi tên cậu, cậu còn cầu gì hơn nữa? Bông tuyết nhỏ vụn đáp lên vai cậu, cậu tháo khăn quàng trên cổ xuống, vây lên cổ Hàn Tuấn, Hàn Tuấn khẽ thở dốc, bắt lấy tay cậu. Đây là ngày 24 tháng 12 năm 2010, Lâm Lang hai mươi hai, Hàn Tuấn ba mươi.
Hóa ra, cả hai đều có một trái tim thật kiên định, chỉ bằng phần kiên định này đã đủ để họ nắm tay đi suốt nửa đời còn lại trong ấm áp và bình yên. Tới khi già thật già, họ sẽ khoác lên bộ đồ đẹp nhất, chân quấn lấy nhau, tay cũng ôm lấy nhau, giữ nguyên nụ cười mỉm khéo léo, lẳng lặng chết chung một chỗ. Nương tựa lẫn nhau, gắn bó trọn đời.
Mọi người phát hiện họ sẽ nhỏ giọng mà rằng: "Xem kìa, hai người ấy yêu nhau quá."