Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 212: PN 7



Tháng sáu đến, thời tiết trở nên nóng như thiêu như đốt. Lâm Lang đi siêu thị mua đồ, lúc về toát mồ hôi đầy người vì nóng, thành phố F lần đầu tiên oi bức nhường này, nghe nói đã phá kỷ lục nhiều năm qua. Hàn Tuấn vẫn chưa từ công ty về nhà, Lâm Lang bèn đi tắm, cậu có mua một chai sữa tắm mới ở siêu thị, mùi thơm vô cùng. Sở thích mùi hương của Lâm Lang na ná con gái, đương nhiên không phải mùi trên người phái yếu, cậu vẫn chưa nữ tính đến mức ấy, thực ra cậu hâm mộ hương vị trên cơ thể Hàn Tuấn.

Cậu luôn cho rằng Hàn Tuấn xịt loại nước hoa gì đó, bởi trên người hắn có một mùi hương đặc biệt, chính là cái loại vừa ngửi đã cảm thấy sạch sẽ mà gợi cảm. Mới đầu cậu nghĩ là dùng nước hoa, sau này cẩn thận quan sát mới biết Hàn Tuấn không cần thứ ấy, nhất là vào ngày hè nóng nực, cái người đặc biệt chú trọng chủ nghĩa đàn ông như hắn tất nhiên không có chuyện xịt nước hoa lên người. Hình như trên người dân thành phố đều mang mùi này, nông dân thì không, sau này Lâm Lang lại nghĩ là do sữa tắm, trước kia cậu toàn tắm bằng xà bông, cũng không phải chưa từng động vào sữa tắm, hiềm nỗi thấy mắc quá nên hơi xót của, lần nào cũng chỉ đổ ra một ít, bôi lên người không mang lại hiệu quả. Mãi tới một lần, cậu và Hàn Tuấn chen cùng chỗ "tắm uyên ương", bị Hàn Tuấn phát hiện, chọc cậu là thần giữ của keo kiệt, bộ tính ôm tiền vào quan tài chắc. Cậu ngẫm lại thấy cũng đúng, người đàn ông nhà mình kiếm lắm tiền như vậy, hai người lại không có con, mình chả cần dành dụm chi mệt. Cậu vẫn chưa vĩ đại tới độ lấy tiền của Hàn Tuấn đền đáp quốc gia, nhưng đây là tiền Hàn Tuấn nhà mình cực cực khổ khổ kiếm được, thôi thì cứ để cậu xài đi.

Cứ vậy, Lâm Lang tự dưng nghĩ thoáng, từ đó về sau mua cái gì cũng chọn loại tốt nhất, đương nhiên tốt nhất là theo quan niệm của cậu, tỷ như mua kem dưỡng da không chỉ mua Hoàng Tử Ếch một đồng một hộp, mà là Đại Bảo SOD Mật mắc hơn tí, mua quần áo cũng không mua trong bách hóa nữa, giày cũng bắt đầu mang "hàng hiệu" của Đặc Bộ hay Adidas gì đó.

Chẳng qua thái độ với tiền bạc của cậu vẫn chênh lệch rất lớn với Hàn Tuấn. Lâm Lang rất không thích ứng với thói quen xài tiền như nước của Hàn Tuấn, cậu không chỉ một lần lải nhải việc này, kết quả người nọ toàn cười tỉnh bơ: "Kiếm tiền là để xài, chả lẽ để dành cho em đếm chơi?"

Còn không thì cũng ôm ý đồ xấu xa đến gần trước mặt cậu: "Trên đời chỉ vợ tôi mới có thể quản lý tiền của tôi, em muốn quản cũng được thôi, nhậm chức trước hãy nói."

Rõ là không biết xấu hổ, người lớn tướng ngần ấy rồi, còn là lão tổng nữa chứ, vậy mà y hệt tiểu lưu manh. Hàn Tuấn ngày thường hung thần ác sát lại cổ hủ, bản chất truyền thống lắm, ở nhà toàn thi hành chủ nghĩa phong kiến, coi phu quyền là tối thượng. Nhưng Lâm Lang cũng không thể nói gì, cơ sở kinh tế quyết định đại quyền tài chính, dẫn tới quyết định địa vị chủ hộ mà. Cậu là sinh viên nghèo mới tốt nghiệp, eo còn chưa to bằng chân người ta đâu, nào có quyền phát ngôn. Cậu sống tại nông thôn nhiều năm, vốn chú trọng nền kinh tế tiểu nông, so với quan nhị đại không biết dân gian khó khăn như Hàn Tuấn thì cách biệt quan niệm không chỉ một hai điểm. Hàn Tuấn lười nhích tới gần cậu, vậy cậu đành tiếp cận Hàn Tuấn, hơn nữa lâu dần cũng phát hiện lợi ích của nhiều tiền. Chỉ là cứ tiêu tiền của Hàn Tuấn như tiểu bạch kiểm mãi, trong lòng suy cho cùng vẫn không thoải mái lắm, vì thế liền báo một tiếng với công ty, đến thực tập trước một tháng. Tiền lương thực tập không cao, nhưng cậu thích nghề kia. Hàn Tuấn khuyên cậu rằng: "Nếu không phải sợ em ở nhà một mình nhàm chán, tôi cũng chẳng muốn em ra ngoài đi làm đâu. Em phải nhớ kỹ, công việc của em thuần túy mang tính giải trí, vui vẻ là tốt rồi, thu nhập bao nhiêu không quan trọng, không vui thì bỏ."

*nền kinh tế tiểu nông: nông nghiệp ở trạng thái sản xuất nhỏ theo lối từng người nông dân làm chủ một ít ruộng đất và tự mình sản xuất lấy

Lời này nghe đến là tri kỷ, Lâm Lang khó tránh cảm động, gật đầu đáp: "Em biết rồi, anh là trụ cột, có anh ở đây em không sợ gì cả."

Tuy bảo vậy, Lâm Lang vẫn khát vọng có thể tự mình kiếm tiền, tốt nhất là kiếm thật nhiều tiền, cậu muốn mua đồng hồ tặng Hàn Tuấn, nhưng loại tầm thường lại cảm thấy không xứng với Hàn Tuấn nhà mình, muốn mua phải mua loại thật mắc. Thiết nghĩ dùng chính tiền mình mua quà là có ý nghĩa nhất, có điều cậu chưa cho Hàn Tuấn biết ý định này, định làm hắn bất ngờ.

Hè năm nay, quê nhà Lâm Lang gặp đại hạn, kỳ thực không chỉ quê cậu, ngay cả thành phố F từ tháng năm tháng sáu đã rất ít đổ mưa. Thời gian dài không mưa, thành thị chìm trong cái nóng muốn bốc cháy, cái cảm giác mà bật điều hòa cũng cảm nhận được. Lâm Lang đi làm rồi, đôi khi trưa bận quá không về ăn cơm, Hàn Tuấn liền nuôi thói quen gọi điện vào mỗi buổi trưa. Có lần Hàn Tuấn không đi làm, nằm nhà ngủ nướng, kết quả vừa ngủ phát đã quên luôn thời gian. Đang ngủ mơ màng, thình lình nhận được tin nhắn của Lâm Lang: "Còn chưa gọi cho em nữa, tính làm phản hả?"

Hắn vội vàng dụi mắt rồi gọi qua, kết quả di động Lâm Lang tắt máy. Hắn gọi lần hai, vẫn tắt máy, cứ ngỡ Lâm Lang giận rồi, liền gửi tin nhắn: "Sao lại tắt máy?"

Một lát sau, thu được hồi âm từ Lâm Lang: "Pin gần cạn rồi, sợ anh gọi đến bị ngắt giữa chừng nên đổi pin."

Hàn Tuấn vừa thấy, nhanh chóng gọi lần nữa, điện thoại vang hai tiếng đã nghe giọng nói vui vẻ của Lâm Lang truyền đến từ đầu kia: "Anh làm gì mà không gọi cho em?"

"Ngủ quên..." Hàn Tuấn quay qua nhìn giờ, đã một rưỡi chiều rồi, liền hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn lâu rồi, ăn thịt thái sợi hương cá, anh thì sao?"

*thịt thái sợi hương cá: thịt heo thái sợi xào với sốt BBQ vị cá

"Chỉ lo ngủ thôi, đợi ra ngoài ăn."

"Vậy anh mau ra ngoài ăn đi, ăn uống phải đúng quy luật, bằng không có hại cho sức khỏe."

Hàn Tuấn bật cười, hôn "chụt chụt" hai phát với di động, rồi bảo: "Tới phiên em."

"Anh đừng vớ vẩn, em đang ở công ty, chung quanh toàn động nghiệp thôi, không hôn đâu, cúp đây."

Hàn Tuấn nằm trên giường duỗi thắt lưng, vừa cười vừa đợi một hồi: "Không phải em muốn cúp sao, cúp đi."

"..." Đầu kia im phăng phắc, chỉ có tiếng hít thở hơi khẩn trương của Lâm Lang, tiếp theo chợt vang hai tiếng "chụt chụt", điện thoại cũng ngắt luôn. Hàn Tuấn nghe âm thanh "tút tút" trong di động, phì cười đắc ý, chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng được gương mặt đỏ lựng, dáng vẻ có tật giật mình của Lâm Lang. Hắn nằm trên giường nhìn ảnh chụp chung của mình và Lâm Lang, nghĩ có chút tiếc nuối, phải cân nhắc việc mua một căn hộ gần chỗ làm của Lâm Lang mới được, nếu không thì cả ngày đều không được gặp, trong lòng ngứa ngáy đến là khó chịu.