Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 24: Cậu không cần nói dối



Từ bé đến giờ, ngoại trừ ba tấm hình tốt nghiệp chụp đại đại, ảnh chụp của Lâm Lang dùng một bàn tay cũng đếm hết. Lần này đi Nam Sơn, Quan Bằng mượn máy ảnh của một đàn chị, nhưng do có cả Tô Y Nhiên và mấy nữ sinh đi cùng nên Lâm Lang ngại không muốn hắn chụp hình mình. Chẳng biết Quan Bằng đột nhiên chụp lén cậu lúc nào, xem ảnh thì thấy khi ấy cậu đang rửa mặt tại con suối bên dưới Đá Tiên Nữ, tay phải vén mái tóc dài thượt, tươi cười rạng rỡ nhìn ra xa. Thời khắc đó, những tia nắng xuyên qua áng mây tỏa ra vầng sáng da cam nhàn nhạt, bầu không khí hân hoan tràn trề sức sống thanh xuân.

Sau tấm hình có dòng chữ nhỏ viết bằng bút máy: Ngạc nhiên chưa, thân tặng Lâm tiểu soái ca nhà chúng ta, ngày 30 tháng 10 năm 2005, sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ.

À, hóa ra hôm nay là sinh nhật cậu, ngay cả chính cậu còn không nhớ rõ.

Cõi lòng Lâm Lang ấm áp, mở ngăn kéo cất ảnh đi. Quay lại mới phát giác Hàn Tuấn đang sầm mặt nhìn cậu.

Đá Tiên Nữ là điểm tham quan tiêu biểu nhất ở Nam Sơn, đi ngang nhìn liếc qua là nhận ra ngay.

Đợt trước Hàn Tuấn rủ cậu đi Nam Sơn chơi, cậu qua quýt lấy cớ vé vào cửa quá mắc để từ chối. Chính vì thế, Lâm Lang đâu dám nhắc đến chuyện đi Nam Sơn với Quan Bằng trong ký túc xá, ai dè Quan Bằng lại tặng cậu một "niềm vui bất ngờ".

Hàn Tuấn kia trông thì lạnh lùng xa cách, có vẻ dễ sống chung, nhưng Cao Chí Kiệt lại lén bảo hắn rất hung tợn. Giống như lần trước gặp hắn tại phòng bida, rất nhiều người gọi hắn là anh Hàn, dù một phần vì gia thế của hắn, song hơn hết vẫn là thủ đoạn lợi hại. Lâm Lang khổ không nói nổi, nhìn cũng chẳng dám nhìn hắn lấy một cái.

Giờ ăn trưa, nhóm Hàn Tuấn lại ra ngoài. Quan Bằng rủ cậu ra tiệm ngoài trường ăn một bữa, sinh nhật xem như xong. Đến tối, bà nội Lâm gọi tới, đây còn là lần đầu tiên bà gọi điện cho cậu, bà nội Lâm cả đời hiếu thắng, chưa bao giờ muốn làm phiền người khác, nhà họ không có điện thoại, bà nội Lâm không tình nguyện mượn điện thoại nhà người ta. Cho nên, lần nào Lâm Lang đúng hẹn gọi qua, bà nội Lâm cũng xấu hổ, bảo là quấy rầy người ta.

Có một dạo, Lâm Lang kể chuyện này cho Quan Bằng nghe, Quan Bằng cười nói: "Thảo nào, té ra cái tính hiếu thắng của cậu di truyền từ bà nội Lâm."

Đôi khi Lâm Lang cũng có chút hiếu thắng, chưa bao giờ dễ dàng chấp nhận người ta ban ơn. Nhưng tục ngữ có câu, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, bản thân mình còn lo chưa xong, lấy đâu ra suối để báo đáp người ta?

*tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: nhận ơn huệ dù chỉ bằng một giọt nước cũng phải báo đáp bằng cả dòng suối

Vài năm gần đây, bà nội Lâm già yếu đi nhiều, giọng nói cũng run rẩy, chung quy đã sáu bảy chục tuổi, cả ngày lại phải lo liệu việc nhà, bệnh một trận xong, ra ngoài luôn phải chống gậy. Ngày sinh nhật nghe được giọng bà, Lâm Lang không khỏi cay mũi. Bà nội Lâm dặn dò: "Tiền gọi điện mắc lắm, bà không nói nhiều nữa, con nhớ học hành chăm chỉ, ăn uống đàng hoàng nghe chưa."

Lần nào cũng chỉ từng ấy câu. Lâm Lang rơi nước mắt, gật đầu đáp: "Con biết rồi, bà cũng tự chăm sóc mình nhé. Việc nhà làm không nổi thì gọi bác cả với cô út qua giúp."

Cúp máy lúc bảy giờ tối, trong ký túc xá chỉ có mình cậu. Cậu tới gần ban công, ngắm nhìn ánh đèn mờ ảo phủ lên những chiếc lá thưa thớt, khung cảnh an tĩnh mà bình yên. Cậu mặc áo khoác ra cửa, đi dọc theo hàng ngô đồng về hướng sân thể dục.

Thời tiết dần lạnh, trên đường vắng vẻ hơn rất nhiều, nơi không có đèn đường trở nên tối như mực, trông có chút lạnh lẽo kỳ dị.

Lúc đi tới khúc cua, từ xa đã thấy Hàn Tuấn chậm rãi đến gần. Lâm Lang vừa quay lưng đi được hai bước, Hàn Tuấn đã gọi với theo: "Lâm Lang."

Tiếng gọi khơi dậy một ký ức xa xăm, như lần hắn gục trên đầu giường cậu, dịu dàng gọi "Lâm Lang". Lâm Lang đành phải quay đầu, Hàn Tuấn đã đi tới: "Cậu trốn tôi?"

Lâm Lang vội lắc đầu: "Đâu có, tôi trốn anh làm gì?"

"Cậu biết rõ mà." Hàn Tuấn nhìn cậu: "Nhưng cậu không cần sợ, cậu thân thiết với Quan Bằng như vậy, còn tôi thì mới quen không bao lâu, đương nhiên chọn đi chơi với cậu ta. Tôi tin rằng nếu chúng ta quen biết lâu, cậu sẽ không từ chối tôi nữa."

Lâm Lang không nói gì, hai người sóng vai đi dưới đèn đường. Mùa thu sắp qua, một chiếc lá nhẹ rơi, trời lạnh khiến trên đường chẳng có bao nhiêu người. Hàn Tuấn nghiêng đầu hỏi: "Lạnh không?"

"Hả?" Lâm Lang sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt vốn lạnh lùng của Hàn Tuấn lộ vẻ dịu dàng là lạ, cậu gần như tưởng mình hoa mắt: "Không, tôi mặc áo dày lắm."

Lâm Lang lấy đâu ra nhiều quần áo, thay tới thay đi cũng chỉ có hai bộ, màu sắc còn thiếu trang nhã, nhưng lại không mang tới cảm giác khó chịu, nhìn tương đối thoải mái. Tuy nhiên, cũng có thể vấn đề nằm ở con người, Lâm Lang xưa nay ngoan ngoãn ôn hòa, hợp với sắc màu trầm. Tóc bị thổi tung, lộ ra khuôn mặt sáng ngời sâu tựa mặt hồ trong đêm. Hàn Tuấn chợt vươn tay vén tóc cậu, Lâm Lang thoáng ngây ngẩn, mặc hắn cúi mặt qua hỏi: "Khóc à?"

Lâm Lang cuống quýt xoay mặt đi, vừa bất an vừa mất tự nhiên: "Làm gì có."

Hàn Tuấn mỉm cười: "Tôi cũng không cười cậu, cậu sợ cái gì."

Lâm Lang đỏ mặt: "Ai sợ anh cười, tôi có khóc đâu."

"Lần trước cậu khóc trên cầu Châu Hà, tôi thấy rồi."

Lâm Lang ngẩng phắt đầu lên, ấp úng hồi lâu, nhưng mãi không thốt được tròn câu.