Ngải Đông Đông đang cười nhe nhởn nghe thế nó suýt cắn phải lưỡi, Chu Cương thì trợn mắt quay sang nhìn nó, ý như hỏi Chu Đình nói có phải thật không.
“Trần Hổ hả?”
Ngải Đông Đông ừ hữ lấy lệ vừa như thừa nhận vừa như chối. Chu Cương tái mặt: “Mày ăn cơm hay ăn gì hả, nó hôn mà mày chịu thế à?!”
“Thì bé bi nói rồi đấy thôi, nó cưỡng con mà, cưỡng hôn ba hiểu không, sức con sao lại được với nó. Với lại hôn môi thôi thì ăn nhằm gì, đàn ông con trai, muỗi.”
Chu Cương sầm mặt, không khí trong xe nặng như đeo đá. Chu Đình biết mình lỡ miệng nên nín thinh, chỉ dám mó máy nghịch đống đồ chơi vừa mua trên ghế sau. Ngải Đông Đông ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ xe, một cánh tay nó chống trên thành cửa, bàn tay che trên miệng, vừa đủ để không ai thấy biểu cảm của nó lúc này.
Thấy xe Chu Minh đi vượt hẳn một quãng xa rồi Chu Cương mới khởi động xe. Trên đường không khí vẫn nặng nề như cũ, đến lúc dừng đèn đỏ Chu Cương mới bảo: “Ba thấy mày đừng có ăn nữa, nuôi mày tốn cơm, làm thằng con trai mà để nó bắt nạt.”
Giọng gã vừa cay cú vừa có vẻ hết sức chán ghét. Ngải Đông Đông thì vẫn ngồi im ngoảnh mặt ra ngoài, mấy ngón tay che trên môi khẽ bập bập, không hiểu là sượng sùng hay thích ý.
Về đến nhà, vừa xuống xe Chu Cương đã nạt nộ Ngải Đông Đông: “Đi lên làm bài tập đi, không xong đừng có ăn cơm!”
Chu Đình lén lút nhìn ba nó, con nhỏ hối hận muốn chết. Chu Cương vừa đi khuất nó vội vàng chạy vào nhà bảo Ngải Đông Đông: “Anh Đông Đông ơi tại em lỡ miệng, em chỉ định bảo papa cho ông kia một trận thôi mà.”
“Không sao không sao, em không có lỗi gì đâu, bữa nay bé bi giỏi lắm!” Ngải Đông Đông cười he he, bảo: “Về nghĩ xem mai thích mua gì anh mua cho nhá!”
Chẳng hiểu mô tê gì hết nhưng Chu Đình vẫn rất hí hửng, con nhỏ tung tăng chạy về nhà bên kia. Ngải Đông Đông bắt đầu giở sách vở ra làm bài, nó ngồi học một lúc thì Chu Cương vào.
Ngải Đông Đông học rất chăm chú, trán nó nhíu nhíu, miệng nó mấp máy nhẩm bài. Chu Cương ngồi xuống cái ghế bên cạnh, im lặng rút thuốc ra châm. Ngải Đông Đông cố nhịn hồi lâu chỉ mong Chu Cương ghen quá phải mở lời trước nhưng nó chờ hoài chờ hoài Chu Cương vẫn lặng thinh, cuối cùng chính nó sốt ruột quá lại quay sang hỏi: “Ba có gì muốn hỏi con hở?”
Chu Cương búng búng điếu thuốc cho rụng tàn, cuối cùng gã bảo: “Xem ra mày với thằng Trần Hổ thân thiết hơn ba tưởng hả?”
“Thì cũng gặp mấy lần đấy thôi, không thân cũng không lạ, bình thường ba ạ.”
“Muốn ba bảo đứa nào cho nó một bài học không?”
Ngải Đông Đông lắc đầu: “Thôi bỏ đi, dù sao nó cũng thích con mà. Con không thích nó nhưng với tình cảm của nó con vẫn… ừ thì ai mà ghét được người thích mình, không thích lại nhưng mà vẫn thấy biết ơn một chút, dù sao nhờ nó mà con tự tin hơn nhiều.”
“Ba không nghe mày văn đâu.” Chu Cương ngắt lời nó, “Ba nghĩ mày đừng có gặp nó nữa. Chuyện trong tù qua rồi là xong. Chẳng thằng nào sạch bong mà phải đi tù cả, không cắp thì trộm thôi. Mày bớt giao lưu với mấy đứa trong ấy đi.”
“Con có giao lưu với nó đâu, bữa nay tình cờ gặp thôi mà.” Ngải Đông Đông bật cười, “Ba ghen đúng không, Trần Hổ hôn con ba tức đúng không?”
“Cha mẹ nào biết con trai bị thằng đực khác hôn mà không tức hả mày?”
Nghe vậy Ngải Đông Đông nín cười ngay tức khắc: “Thời đại mới rồi mà ba, tuổi con mà yêu thì cũng sớm thật nhưng làm gì đến mức không chấp nhận được.”
“À, mày có vẻ không tức nó mà còn vui ra trò nhỉ?”
“Ba hỏi với tư cách ba nuôi hay người yêu con?”
“Cả hai.”
“Thế thì con nói cho ba biết có người thích con con vui thật đấy. Như là con thích ba thôi, ba không chịu thẳng thắn đáp lại con, cứ ỡm ờ như thế ba chẳng vui quá là gì?”
Chu Cương ngậm điếu thuốc đứng dậy, bỏ ra ngoài sân, để lại khói thuốc lập lờ quẩn quanh dưới bóng đèn sau lưng gã. Ngải Đông Đông nằm vật ra ghế, tự dưng thấy toàn thân rã rời.
Lát sau Thụy Linh sang gọi nó ăn cơm chiều, nó đi xuống lầu, sang bên nhà cũ thấy Chu Phóng đang chơi với một con chó Nhật lông trắng muốt rất dễ thương. Nó chạy vào ngồi xổm bên cạnh xem Chu Phóng ném bánh vụn cho con chó, Thụy Linh sắp mâm trong phòng, Chu Đình chạy theo phụ giúp, con nhỏ vẫn đang lúng búng ngậm đồ ăn vặt trong miệng, đầu thì đội cái mũ gấu bông mới mua ở hội hôm nay. Bà Chu bảo: “Trong nhà có lạnh đâu mà con đội mũ? Xấu quá bé ạ.”
“Xấu đâu mà, đẹp chứ bà!” nói rồi Chu Đình chạy ra đứng trước mặt Ngải Đông Đông: “Anh Đông Đông ơi mũ của em đẹp không?”
“Bé bi xinh nên đội gì cũng đẹp!”
Chu Phóng ngồi cạnh phì cười, gã quay sang bảo Ngải Đông Đông: “Đúng cái thằng bẻm mép.”
“Chu Phóng, anh con đâu, giờ ăn còn đi đâu mất mặt. Gọi điện đi xem nào.” bà Chu gọi vọng ra từ trong nhà, Chu Phóng dạ vâng nhưng chưa gọi ngay mà quay sang hỏi Ngải Đông Đông: “Anh cả đâu, còn ở bên nhà không?”
Ngải Đông Đông lắc đầu: “Đi đâu rồi chẳng biết.”
Chu Phóng đành bấm máy gọi cho Chu Cương, chuông reo hết lượt mà chẳng ai bắt máy, Chu Phóng nói vọng vào nhà: “Mẹ ơi anh cả không nghe máy, chắc quên máy ở nhà rồi.”
“Để con ra ngoài tìm thử, không mang điện thoại chắc đi quanh đây thôi.” Ngải Đông Đông xung phong rồi chạy biến ra cổng, quả nhiên vừa ra nó đã thấy Chu Cương đang đứng ở đầu ngõ, mới xẩm tối nên đèn đường chưa sáng, con ngõ cứ chập choạng nhưng điểm sáng đỏ le lói đầu điếu thuốc của Chu Cương vẫn rọi rõ những đường viền khuôn mặt gã.
Ngải Đông Đông đi ra, thở dài bảo: “Lạnh quá.”
Chu Cương quay sang nhìn nó, hỏi: “Mày ra đây làm gì?”
“Gọi ba về ăn cơm chứ gì.”
Chu Cương ậm ừ rồi ném điếu thuốc đi. Ngải Đông Đông bảo: “Ba hút nhiều lắm phải không, bớt đi, hút lắm hại người. Một ngày ba vẫn đốt hơn nửa bao hả?”
“Ừ độ nửa bao, ba đang cai dần.” Chu Cương phả một bụm khói rồi nói: “Thôi đi, về ăn cơm.”
“Ba nuôi…” tự dưng Ngải Đông Đông lên tiếng gọi làm Chu Cương đứng lại, quay sang nhìn nó, gã hỏi: “Sao?”
“Ba bực mình à?”
“Chứ mày bảo sao?” Chu Cương khẽ cười: “Bực, nhưng đấy là chuyện của ba không liên quan gì đến mày.”
Bữa cơm chiều vẫn rôm rả như mọi ngày, trẻ con rả rích nói chuyện, người lớn trao đổi việc nhà, chỉ mình Ngải Đông Đông lẳng lặng bới cơm ăn.
Xong bữa, Thụy Linh bê lên một đĩa trái cây với một đĩa hạt dưa, cả nhà ngồi quây quần xem TV, tán gẫu. Ngải Đông Đông ngồi một lúc rồi đi ra, ngoài sân bấy giờ khá lạnh, nó đứng mấy phút thì Chu Cương với Chu Minh cũng ra. Ngải Đông Đông quay lại hỏi: “Ba nuôi ơi hôm nay ba đánh bài thắng được nhiều không?”
Chu Cương cũng cười, nụ cười của gã vẫn thản nhiên mà hơi đểu đểu hết sức gợi cảm. Ngải Đông Đông cười hỏi: “Thế tóm lại là thắng bao nhiêu?”
“Mười ngàn.” Chu Cương đáp: “Hôm nay số đỏ.”
“Hẳn mười ngàn!” Ngải Đông Đông sửng sốt: “Ba chơi mỗi ván bao nhiêu vậy?”
“Thì có thắng có thua chứ, giờ đang chơi sáu trăm một ván.”
“Ba chơi thế thì có gọi là đánh bạc không, không sợ công an hốt hở?”
“Thời buổi này ai chẳng đánh bài ăn tiền, công an hốt làm sao xuể? Bắt hết đám đánh bạc thì có mà vỡ trại, với lại bọn họ cũng chơi mà.” Chu Minh cười nói: “Hôm nay Triệu Đắc Ý cũng thắng nhiều lắm nhỉ?”
“Lão thắng mười ván thì tám ván là chúng nó nhường rồi. Lão ghê gớm lắm, hễ hết tiền lại lôi mấy thằng cha làm ăn đi chơi bài, người ta thừa hiểu nên tiền thua cho lão hàng xấp.”
Nghe đến tên Triệu Đắc Ý Ngải Đông Đông hỏi ngay: “Sao con không thấy ổng, Triệu Đắc Ý ấy?”
“Ngồi bên trong cơ, chắc con chưa vào trong hả.” Chu Minh nói rồi quay sang bảo Chu Cương: “Triệu Đắc Ý sắp lên chức rồi đấy, em thấy ông chủ nhiệm Lý bảo thế.”
“Ừ, lão này khéo luồn lách lắm, còn tiến xa.”
Chu Minh rút ra hai điếu thuốc, đưa cho Chu Cương một điếu, không ngờ Chu Cương liếc sang Ngải Đông Đông rồi khoát tay bảo: “Thôi.”
Ngải Đông Đông tinh ý nhận ra ngay nên nó sướng rơn, nó quay sang bảo Chu Minh: “Chú hai cũng hút ít thôi, hút thuốc lá nhiều hại người lắm.”
Đúng lúc ấy thì Thụy Linh đi ra, cô cười bảo: “Ảnh mà chịu nghe thì tốt quá.”
“Ừ ừ thôi, thì không hút nữa vậy.” Chu Minh đưa điếu thuốc lên mũi hít một hơi rồi bỏ lại vào bao. Đoạn gã ngẩng lên ngắm nhìn bầu trời đêm trong trẻo, lấp lánh ánh sao và cảm thán: “Bữa nay mùng hai tháng hai ta, ngày Rồng Ngẩng Đầu đấy.”
Nghe thế Ngải Đông Đông mới sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật nó rồi. Nó quay sang thấy Chu Cương cũng đang ngửa đầu nhìn trời, gã bảo: “Trời trong quá nhỉ.”