“Thế sau này đừng đi lại với thằng Trần Hổ nữa…” Chu Cương vuốt ve tóc nó: “Đứa khác thì thôi nhưng Trần Hổ nổi tiếng thích đàn ông, không được.”
Ngải Đông Đông nhìn cặp mắt mơ màng vì hơi men của Chu Cương, có lẽ say quá nên mắt gã cứ ươn ướt lấp lánh dưới ánh sáng vàng ấm áp của bóng đèn ngủ đầu giường.
Ngải Đông Đông hỏi: “Ba uống nhiều lắm phải không?”
“Không, ngồi nhậu cứ nghĩ về con, biết con ở nhà đợi nên uống có ít, dăm chén…” Chu Cương giơ tay khua khoắng rồi tự dưng bật cười, mắt gã nhìn Ngải Đông Đông chăm chăm làm nó thấy hết sức trìu mến.
Ngải Đông Đông cũng mỉm cười, nó nằm nép bên cạnh Chu Cương, Chu Cương khẽ siết vai nó, cằn nhằn: “Còn cười nữa.”
“Vui thì người ta cười.” nói rồi Ngải Đông Đông định nhỏm dậy, Chu Cương níu nó lại nhưng nó bảo: “Con chưa tắt đèn dưới nhà.”
“Kệ nó.” Chu Cương vẫn dán mắt vào nó rồi cúi xuống hôn hôn môi nó: “Không hiểu tại sao bữa nay ngồi nhậu chỉ nghĩ đến con.”
Câu nói ngọt như mía lùi lần đầu tiên Ngải Đông Đông được nghe từ miệng Chu Cương. Nó hân hoan ngắm gương mặt gã nhưng lúc sau nó lại nhăn mặt gặng hỏi: “Mấy câu dẻo quẹo này ba hót với bọn con gái suốt đúng không?”
Chu Cương bật cười, véo má nó. Ngải Đông Đông làm bộ đau lắm rồi chồm dậy, leo xuống giường chạy xuống tầng một tắt đèn.
Xuống tới nơi nó thấy Chu Minh đang đứng dưới sân, bảo: “Chú đang định vào tắt đèn hộ con đây, ở bên kia cũng thấy đèn dưới nhà vẫn sáng… anh cả về chưa con?”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Lại say đang nằm trên lầu chú ạ.”
“Có say lắm không, chú làm cho bát canh giã rượu nhé?”
“Thôi chú ạ, hơi tây tây một tí thôi, con cho ba con uống nhiều nước cũng được.”
Chu Minh gật đầu bảo: “Con giục anh cả lấy vợ sơm sớm đi cho có người đỡ đần con. Suốt ngày bắt con hầu hạ.”
“Rước mẹ kế về á, con ứ cần!”
Chu Minh phá lên cười rồi bỏ về bên nhà, tiếng cười ha ha còn vọng lại. Ngải Đông Đông chạy vào nhà, khóa cửa cẩn thận, lên lầu ngó vào phòng nó thấy Chu Cương đã ngủ mất rồi.
Ngải Đông Đông rón rén bò lên giường, ngồi dựa tường thẫn thờ một lúc nó lại quay sang ngắm nhìn Chu Cương. Dưới ánh đèn ngủ mấy câu nói tình tứ của Chu Cương mới nãy còn quanh quẩn trong óc nó, nó bật cười một mình rồi nằm xuống, nép mình tiếp tục ngắm ba nuôi nó. Ngắm ngắm rồi cười cười, cứ như thằng dở hơi.
Tình yêu khiến cho đứa bụi đời cà chớn như nó thành ra thế này, tình yêu làm cho con tim nó trở nên mềm mại, bình yên.
Ấy nhưng sáng hôm sau thức dậy Chu Cương dường như quên sạch bách những sự hường phấn đêm qua, câu đầu tiên gã nói là: “Hôm qua ba về kiểu gì vậy?”
“Dạ?” Ngải Đông Đông dụi mắt, ngơ ngác nhìn Chu Cương: “Thì tự ba về mà…”
“Thật à?” Chu Cương cau mày, hỏi: “Uống nhiều quá chẳng nhớ gì hết… ba có bảo gì mày không?”
Ngải Đông Đông ngớ người, không hiểu Chu Cương đang nói thật hay đùa: “Ba giỡn con đấy à, hôm qua lúc về ba có say lắm đâu? Ba nói chuyện rõ ràng rành mạch mà, chỉ có đi hơi liêu xiêu một tí thôi.”
“Hôm qua vừa về ba đã ôm con rồi hôn hít rồi bảo yêu con nhớ con tùm lum các kiểu, ba lại bảo không nhớ đi?”
“Ba mày nói thế á?” Chu Cương cười cười nhìn nó.
“Thế này chắc là say thật, hôm qua ba nói nhiều lắm.” Ngải Đông Đông bò dậy bắt đầu mặc quần áo vào, nó cũng không hiểu rốt cuộc Chu Cương đang đùa nó hay gã nói thật nữa. Đã thế thì nó cũng chớt nhả lại cho biết, nó cài áo lông, quào quào lại tóc rồi bảo: “Lần sau uống vừa vừa thôi, nốc cho lắm vào rồi nói nhảm làm người ta nghĩ cả đêm.”
Lần này thì Chu Cương cười lớn: “Hôm qua ba nói làm mày nghĩ ấy à?”
“Ba nói thế thì ai chẳng tưởng ba thích thật…” nói rồi Ngải Đông Đông hơi cụp mắt, nghiêng đầu liếc sang Chu Cương, giọng nửa đùa nửa thật: “Làm con mừng quá mất ngủ.”
Chu Cương gối đầu trên cánh tay nằm nhìn nó, gã cười cười rất khó hiểu.
“Ba quên hết rồi à, không nhớ gì cả thật à?”
Chu Cương lắc đầu, mắt vẫn nhìn nó chằm chằm. Mặt Ngải Đông Đông thoáng cái sa sầm, Chu Cương lại hỏi nó: “Hôm qua trước lúc đi ba với mày chưa nói chuyện xong đúng không? Việc thằng Trần Hổ với việc ở trường mày định thế nào đây?”
“Vâng.” lúc này tâm trạng Ngải Đông Đông đã hết sức tồi tệ, nó đáp như gắt: “Thì đã bảo là con sẽ cố gắng, đảm bảo 100% thì không có đâu.”
Chu Cương gật đầu, không nói gì nữa. Ngải Đông Đông lại tự dưng hỏi: “À phải rồi, không biết Trịnh Dung dạo này thế nào nhỉ, sao không thấy nó mò sang đây? Con tưởng ngày nào tan sở nó cũng phải đi tìm ba cơ đấy.”
“Ba không giống mày, ba mày rạch ròi chuyện ở tù với chuyện ngoài xã hội lắm con ạ.”
Chỉ một câu đáp ấy là đủ hạ gục Ngải Đông Đông. Nó bặm môi, ngoảnh đít đi ra rửa mặt.
Trịnh Dung không mò đến nhưng mùa xuân này nhà họ vẫn được đón một vị khách không mời.
Hôm đó là thứ ba, Ngải Đông Đông học gần hết ca sáng thì Chu Cương đến trường đón nó về.
Lúc đó chưa hết giờ, Ngải Đông Đông ngồi trong lớp nhìn qua cửa sổ thấy Chu Cương nhưng thầy giáo vẫn đang giảng bài, nó không dám xin ra sợ thầy giáo bực mình thì Chu Cương cũng bực theo. Đợi mãi đến hết tiết thì thầy lại dạy lố thêm chục phút, đến lúc thầy tuyên bố lớp nghỉ là Ngải Đông Đông chạy té ra luôn, bỏ cả sách vở bày bừa trên bàn.
“Đi, bữa nay về nhà ăn trưa.”
Trường học có chế độ quản lý học sinh khép kín nên từ tháng này Ngải Đông Đông đã không về nhà ăn trưa mà ăn tại căng-tin của trường. Cơm ở trường cũng ngon nhưng thật ra Ngải Đông Đông vẫn muốn về vì ở nhà có Chu Cương. Nhưng Chu Cương không đồng ý, gã bắt nó ăn trên trường để khỏi sao lãng việc học. Học sinh phải có phụ huynh đăng ký mới được về ăn trưa nên dù không muốn Ngải Đông Đông vẫn phải chấp nhận cuộc sống bán trú, ngoài tối về nhà ngủ thì hầu hết thời gian nó đều mài mặt trên trường. Mới đầu Ngải Đông Đông không quen được, nó làm biếng lâu ngày nên bị nhốt trong trường suốt mở mắt ra đã học, sáng học trưa học chiều học nó thấy bứt rứt hết sức. Về sau dần dần cũng thành quen, may mà Chu Cương khá tâm lý nên ngày nào cũng đến đón nó. Riêng đãi ngộ này là đủ đền bù quá nửa cái sự thiệt thòi trong lòng Ngải Đông Đông. Nhiều khi nó còn thấy hai người bọn nó bây giờ cứ như đang yêu nhau thật.
“Bữa nay có gì đặc biệt hả ba?”
“Nhà có khách, cho con về gặp.”
Nghe thế Ngải Đông Đông thích ý lắm, dọc đường nó cứ gặng hỏi Chu Cương khách nào vậy nhưng Chu Cương cố tình ậm ừ không chịu nói cho nó biết. Lúc chạy gần đến nhà tự dưng Chu Cương dừng xe tấp vào lề đường, mặt gã nghiêm túc hẳn.
“Mẹ con đến.”
Chu Cương nói một câu mà Ngải Đông Đông nghe như sét đánh ngang tai.
Mất một hồi lâu Ngải Đông Đông mới như sực tỉnh, tỉnh ra rồi nhưng nó vẫn có vẻ không tin, nó nhìn Chu Cương đầy ngờ vực, muốn dò xét từ vẻ mặt Chu Cương xem gã nói thật hay đùa.
“Sao bả lại đến đây, sao bả biết con ở đây được?”
“Ba gọi cho cô ấy.” Chu Cương nói rất chậm rãi nhưng người gã lại nghiêng sang áp lại gần nó như là đang đề phòng nó lên cơn quá khích: “Năm ngoái ba nhờ người đi hỏi chuyện nhà con nên cũng liên hệ được với mẹ con… ít nhất phải cho mẹ con biết con sống ra sao, dù sao mẹ con cũng lo lắng cho con thôi mà. Máu mủ không thể bỏ được… ba biết quan hệ đôi bên không tốt, con không thích cô ấy nhưng có thế nào cô ấy cũng là người sinh ra con, nuôi con…”
“Bả đâu có lo lắng gì cho con.” mặt Ngải Đông Đông đã đỏ bừng.
“Sao lại không lo, lúc ba gọi điện báo tin cô ấy khóc ngay trong điện thoại đấy.”
Ngải Đông Đông cúi gằm mặt, cả buổi sau nó mới nói: “Không có con bả chẳng sung sướng quá. Lúc trước ở nhà bả suốt ngày bảo hối hận vì đẻ con ra, bảo là biết thế thì lúc ấy bóp chết con cho rồi.”
“Đó là mẹ con quẫn trí vì áp lực cuộc sống, ai lại đi tin lời nói lúc cáu giận. Làm cha mẹ không phải vạn bất đắc dĩ không ai ghét bỏ con cái cả.”
“Thế thì có con số đen nên bị cả cha cả mẹ coi như rác.” Ngải Đông Đông hậm hực: “Kệ ba đấy, ba rước bả về thì tự đi mà hầu bả.”
“Mẹ con đến nhà mình rồi cả nhà biết cô ấy rồi mà con không về gặp thì ra cái gì?”
“Ba có thèm hỏi ý kiến con trước khi rước bả về đâu, thế thì ra cái gì hả?” đột nhiên Ngải Đông Đông gào lên: “Con không về đâu, con lên trường đây!!”
“Đừng nóng, từ từ để ba nói chuyện.” Chu Cương vội vàng níu tay Ngải Đông Đông lại rồi khóa trái cửa xe. Ngải Đông Đông bật chốt mãi không mở được cửa, nó tức quá gạt phăng cả tay Chu Cương ra.