Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 130



“Thấy gì đâu?”

“Tim ba.” Chu Cương đáp, “Ba cho mày tim ba đấy.”

Ngải Đông Đông há hốc mồm, thoắt cái mặt nó đỏ bừng vì xấu hổ.

Nó không ngờ có ngày lại được nghe mấy câu sến súa Quỳnh Dao này từ miệng Chu Cương, ui cha mạ ơi gai ốc nó nổi cùng mình.

Lúc sau nó phì cười, nói: “Ba học đâu ra cái giọng ngọt xớt ấy vậy, chẳng giống ba gì cả.”

“Đoán là mày thích nghe.” Chu Cương vẫn nhìn nó chăm chăm: “Có thích không?”

Vốn là Ngải Đông Đông định bảo thèm vào thích vì nó đã quen thói bật lại Chu Cương rồi, nhưng riêng lần này nó nghĩ nghĩ một hồi rồi thật thà gật đầu: “Thích ạ.”

Thực tình là thích quá, thích đến không nỡ nói dối lòng.

Từ người phụ nữ mềm mại đến gã đàn ông khô khan thật ra chẳng ai không thích nghe lời ân ái. Tình yêu kỳ diệu lắm, cây thước thép cũng có thể biến thành cuộn chỉ thêu, chỉ cần có tình yêu. Còn Ngải Đông Đông thì đang lâng lâng sung sướng, niềm vui của nó có nguyên nhân khá là sâu xa.

Giữa nó và Chu Cương thì nó là người động lòng trước, đến hôm nay nó vẫn luôn giữ vai chủ động. Nói cách khác nó biết rằng nếu từ đầu mình không mặt dày đeo đuổi thì cả hai sẽ không có ngày hôm nay.

Nó yêu Chu Cương nhiều lắm, cái gì ở gã nó cũng yêu, Chu Cương làm gì nó cũng thấy thật đẹp, thật ngầu, thật đầy nam tính. Còn phản ứng của Chu Cương đối với nó hình như lý trí hơn rất nhiều.

Đương nhiên cũng có những lúc Chu Cương chẳng lý trí khỉ gì hết, ví dụ như ở trên giường bảo gã bị điên cũng không oan. Hình như cái vẻ đứng đắn hiểu biết ban ngày của gã chỉ để che giấu cái sự thú tính khi tối lửa tắt đèn hay sao đó. Ấy cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ngải Đông Đông thích lên giường với Chu Cương, bởi vì một Chu Cương trần trụi khao khát nó như thế làm nó vô cùng thỏa mãn.

Nhưng nhìn lại tình sử của nó với Chu Cương nó thấy cuối cùng mình vẫn là đứa nhiệt tình hơn, Chu Cương thì lạnh nhạt, có nóng cũng là bị nó tiếp lửa mà thôi.

Thật ra đó chính là biểu hiện khác biệt bắt nguồn từ sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, Chu Cương là một người đàn ông trưởng thành, bỏ qua cái sự ngông cuồng đặc trưng của giống đực trong gã thì gã hoàn toàn đứng đắn, nghiêm chỉnh. Đàn ông ở tuổi gã và với địa vị xã hội như gã dù yêu say đắm cũng khó mà tỏ ra mù quáng, xốc nổi như Ngải Đông Đông.

Nhưng mà Ngải Đông Đông vẫn cứ muốn nghe chính miệng Chu Cương tỏ tình với nó, nó muốn gã rủ rỉ với nó rằng gã yêu nó sâu đậm cỡ nào. Mối tình đầu mà, cái gì cũng mới lạ, cũng kích thích nên luôn phải thấp thỏm, hoài nghi. Bởi vì chưa từng trải nên không thể kiên nhẫn nghiền ngẫm, cứ muốn đối phương phải nói ra bằng lời mới tin người ta yêu mình thật nhiều.

Bởi thế câu nói ngọt ngào của Chu Cương đã thổi Ngải Đông Đông lên chín tầng mây, tự dưng nó thấy yêu Lệ Giang hơn bao giờ hết. Lệ Giang là đất lành của nó, nó bắt đầu bịn rịn chẳng muốn về.

Đóng đồ xong họ ăn sáng rồi chuẩn bị khởi hành, lúc xuống lầu bà chủ tự dưng gọi Ngải Đông Đông lại: “Cậu đẹp trai ơi, lại đây cô bảo.”

Ngải Đông Đông khoác ba lô chạy ra, hoang mang hỏi: “Có việc gì thế ạ?”

Bà chủ đưa mắt nhìn Chu Cương đứng cách đó một đoạn rồi kéo Ngải Đông Đông lại gần, ghé tai nó thì thầm: “Cô bảo này, thật ra nói thế này cũng không phải lắm, nhưng mà… từ sau đi chơi thì chú ý một tí nhé, nhà trọ như ở đây thì… tường cách âm không tốt lắm đâu… à cô cũng không trách gì cả, chỉ muốn nhắc cho cậu biết thôi, không phải chủ nhà nào cũng hiểu biết như cô đâu, nhỡ mà…”

Lúc này mặt Ngải Đông Đông đã đỏ như gấc, thật là ngượng còn hơn bị bắt quả tang ăn trộm. Nó vội vàng gật đầu, lắp bắp cảm ơn bà chủ: “Cảm ơn… vâng… con cảm ơn cô… vâng vâng…”

Nói chuyện xong nó ù té chạy ra đường, mặt đỏ tía tai, Chu Cương rảo bước theo sau, hỏi: “Bà chủ nói gì với con vậy, có gì mà chạy thế?”

Ngải Đông Đông vẫy tay: “Ba đi nhanh lên!”

“Sao mặt đỏ bừng thế kia?” Chu Cương ngạc nhiên.

Ngải Đông Đông rầm rì thuật lại những gì bà chủ nói với nó cho Chu Cương nghe, Chu Cương nuốt khan, mặt gã cũng ửng hồng. Cuối cùng gã bảo: “Thôi kệ bả, để ý làm gì.”

“Sao ba lì dữ vậy hả?” Ngải Đông Đông thở hắt ra rồi ngượng ngùng cười hỏi: “Nhưng mà… lúc đó con… con kêu to thế à…”

Chu Cương đằng hắng mấy tiếng, đáp: “Ừ thì… lúc ấy bịt miệng rồi mà…”

“Con có bịt miệng hả?” Ngải Đông Đông bắt đầu hồi tưởng lại nhưng nghĩ mãi không ra, lúc đó mãnh liệt quá còn bụng dạ nào mà nhớ chi tiết: “Ba chắc chắn là con có bịt miệng chứ?”

Chu Cương lại ho mấy tiếng nữa, cuối cùng gã bung ô rồi đáp khan: “Chịu, lúc ấy người nóng phừng phừng ai mà nhớ được…”

Thế là Ngải Đông Đông lại nghĩ đến hình ảnh Chu Cương mồ hôi nhễ nhại hùng hục trên người nó, tự dưng nó nóng hết cả người. Chu Cương quàng vai lôi nó đi, nước mưa tí tách rơi xuống vỉa hè lát đá xanh, bắn lên giày hai người. Tự dưng Ngải Đông Đông bật cười rinh rích, nép vào người Chu Cương, bảo: “Ngượng chết đi được!”