Khốn nỗi càng lúc Ngải Đông Đông càng phải áy náy hơn, bởi vì hết giờ làm đêm, Khải Tử bỏ cả bữa ăn khuya tiêu chuẩn bồi dưỡng của trại, gã lủi thủi về phòng leo lên giường ngủ luôn. Ngải Đông Đông thấy gã có vẻ không ổn định mò sang hỏi thăm thì bị Hầu Tử quăng cho một cái chậu, nạt: “Đi lấy nước rửa chân cho tao.”
Ngải Đông Đông bị cái chậu đập trúng người nhưng nó im không kêu ca gì, giờ này nó rất là bao dung, nó nhận nó bao dung chứ không phải sợ sệt như hôm mới vào tù bởi vì bây giờ nó thấy mình đã có chỗ dựa, chỉ cần nó bám được Chu Cương thì chịu nhục bao nhiêu ít nữa nó sẽ đòi lại bằng hết.
Thế là nó nhặt cái chậu lên, đi lấy nước cho Hầu Tử. Cũng may Hầu Tử không bắt nó rửa chân cho, chắc gã thương nó còn nhỏ nên không cố tình bắt nạt. Trong phòng giam này Hầu Tử được coi là buồng trưởng, gã nói là mọi người chỉ có nghe: “Đi ngủ sớm đi, mai có cấp trên xuống kiểm tra mọi người phải thể hiện thật tốt để lãnh đạo vừa ý, nhận xét tốt về trại mình. Đứa nào láng cháng nói linh tinh với cán bộ thanh tra thì đừng có trách tao không báo trước. Đây là các lãnh đạo bảo đấy, chúng mày cứ liệu liệu mà làm.”
Đây là cảnh cáo mọi người, phạm nhân trong trại chia thứ bậc rất rạch ròi, không có chuyện cào bằng cỏ lúa, có người tác oai tác quái thì phải có người bị bắt nạt, thậm chí bị cưỡng bức hãm hiếp cũng không phải hiếm. Những người thường xuyên bị chèn ép rất có thể sẽ nhân cơ hội lãnh đạo xuống thanh tra để tố cáo, vạch trần những vụ việc bẩn thỉu trong trại, làm lãnh đạo trại và cả trại giam mất mặt. Đề phòng tình huống này, lãnh đạo trại luôn đánh tiếng trước với các trưởng buồng để họ dằn mặt phạm nhân.
Trong tù có những phạm nhân bị bắt nạt nhiều đến mức bị ám ảnh, nhưng nhà tù là nơi tăm tối nhất thời đại này, đã vào đây thì như cá nằm trên thớt, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay. Cảm giác bất lực kéo dài khiến hầu hết phạm nhân đều hình thành phản xạ, chỉ cần trưởng buồng nạt một câu họ đều tự giác ngậm miệng, an phận thủ thường.
“Ngải Đông Đông.”
Nghe tiếng Hầu Tử gọi, Ngải Đông Đông liền chạy lại, Hầu Tử nói: “Mai mày đừng đến xưởng, cho mày làm việc khác. Lên giúp việc trên văn phòng nhé.”
Làm trên văn phòng thì ai chẳng muốn, Ngải Đông Đông mừng rỡ cúi người cảm ơn Hầu Tử: “Dạ!”
Thật ra ngoại trừ Ngải Đông Đông ai cũng thừa hiểu nguyên nhân, bởi vì trẻ vị thành niên như Ngải Đông Đông đúng ra không được nhốt ở đây, chỉ vì nể mặt Triệu Đắc Ý nên lãnh đạo trại mới nhận nó. Nếu ngày mai cấp trên xuống kiểm tra mà bắt gặp Ngải Đông Đông thì không ổn vì thế người ta mới chuyển nó đi làm chỗ khác, cốt là để qua mặt cấp trên.
“Được rồi, mọi người ngủ đi, muộn lắm rồi.”
Hầu Tử ra lệnh xong cả phòng liền im thin thít. Ngải Đông Đông rửa chân rồi trèo lên giường, quay mặt vào trong tường, kéo chăn trùm kín đầu. Nằm im đến lúc nghe thấy tiếng ngáy xung quanh nó mới lặng lẽ vén chăn bò dậy, ngó sang chỗ Khải Tử.
Kết quả là nó thấy Khải Tử đang ngồi trên mép giường, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Xem ra Khải Tử thật lòng thích Chu Cương nên chuyện nó kể mới làm gã thẫn thờ như thế.
Ngải Đông Đông cũng không thực sự hiểu tâm trạng của Khải Tử, Chu Cương thì rất OK, cái gì cũng ổn, nhưng đàn ông đàn ang tại sao lại đi thích một gã đàn ông khác đến thế nhỉ? Nghĩ cũng kỳ, tự dưng nó thấy Khải Tử cứ như bọn con gái lụy tình, chết đi sống lại vì một thằng con trai.
Nó muốn nói với Khải Tử mấy câu nhưng ngần ngừ một tí nó lại nằm xuống, im lặng nhìn bóng đèn sáng leo lắt ngoài hành lang nhà tù. Hôm nay Chu Cương không nghe nhạc Dương Ngọc Oánh nên phòng giam rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở và tiếng ngáy khò khò.
Đây là lần đầu tiên Ngải Đông Đông thấy tình cảm của một người đàn ông với một người đàn ông khác, có lẽ vì tuổi còn nhỏ, nhận thức chưa sâu sắc, chưa biết thế nào là yêu đương, cũng có lẽ vì nó sống lang bạt nhiều nên tâm lý trưởng thành trước tuổi, nói chung nó không ngạc nhiên, cũng không ghê sợ. Nó chỉ thấy hơi hoang mang và hình như thấy cả một chút xúc động khó tả.
Nó nghĩ Khải Tử thật đáng thương, Chu Cương nhìn sao cũng thấy là một gã lăng nhăng, người như thế làm sao thích con trai được, huống hồ người ta có cả con gái rồi, có thích người ta cũng chỉ thích phụ nữ ngực bự thôi.
Nó thấy Khải Tử coi vậy mà ngốc, nếu là nó còn lâu mới đâm đầu vào thích Chu Cương, biết thừa là không được thì ngay từ đầu phải tránh thật xa.
Nhưng dù sao ý nghĩa lớn nhất của câu chuyện này là dạy cho nó biết giữa hai người đàn ông đôi khi không chỉ có tình dục, họ cũng là con người như mọi đàn ông đàn bà trên đời, họ cũng có thể yêu nhau.
Đêm đó rất khuya nó mới ngủ, nửa đêm giật mình tỉnh giấc nó lại quay sang chỗ Khải Tử thấy Khải Tử đã ngủ, cả phòng im lìm, tiếng ngáy cũng thật khẽ, nó díu hai mắt, tiếp tục ngon giấc.
Hôm sau mọi người dậy rất sớm, tảng sáng Ngải Đông Đông đang ngủ say thì bị đánh thức, nó dụi mắt ngồi dậy, Hầu Tử vỗ giường bảo nó: “Dậy làm vệ sinh nhanh lên.”
Bọn họ phải quét dọn buồng giam sạch sẽ trước khi cấp trên đến kiểm tra nên kỷ luật trong trại được nới lỏng hẳn. Bình thường sáu khu nhốt phạm không được giao tiếp với nhau, trừ lúc lao động ở xưởng ra thì ai ở đâu về phòng đấy, cửa sắt ngăn cách giữa các khu luôn bị khóa trái. Hôm nay để tổng vệ sinh, tất cả cửa đều mở, quản giáo chỉ khóa cánh cổng lớn của trại, đề phòng phạm nhân bỏ trốn.
Nói đến chạy trốn, đây là chuyện cực kỳ hiếm xảy ra ở trại này, cũng nhờ thế mà trại kiểm soát phạm nhân không nghiêm ngặt lắm. Lý do phạm không trốn là vì án của họ thường khá ngắn, rất ít người mạo hiểm trốn trại để rồi bị tăng án phạt. Hầu hết phạm nhân chỉ cần ở tù hai ba năm là mãn hạn, đáng gì mà phải trốn? Huống hồ phạm nhân ở đây phần nhiều là những người an phận, hiền lành. Chẳng qua một khi mở cửa ngăn các khu tự khắc sẽ sinh chuyện.
Tỷ lệ quan hệ đồng giới trong tù quả thực cao hơn ở ngoài xã hội, khách quan mà nói phạm nhân đều là đàn ông tuổi sung sức, phải sống chay lâu ngày thì nhiều khi người dị tính cũng sẽ làm bừa một tí để giải tỏa áp lực. Chưa kể còn tồn tại những người vốn là đồng tính ái như Khải Tử, ngày ngày sinh hoạt lao động họ hoàn toàn có thể nảy sinh tình cảm, thậm chí là đem lòng yêu một người khác.
Mà hai người yêu nhau chưa chắc đã ở cùng một khu, có nhiều cặp đôi quen nhau khi đi lao động trong xưởng. Yêu đương kiểu ấy ngày thường rất khó có cơ hội gặp riêng, nhà vệ sinh của xưởng cũng là một địa điểm khả dĩ nhưng lại không an toàn, ngộ nhỡ bị bắt gặp họ sẽ bị chế giễu ác liệt. Vì thế hôm nay cửa ngăn khu không khóa, lại nhân lúc tổng vệ sinh lộn xộn, quản giáo không có mặt, nhiều người bắt đầu tìm cách hẹn hò yêu đương.
Chuyện này Ngải Đông Đông không hề biết, ấy là cái sự chẳng hay ho gì nên không ai đem ra tán dóc, cũng chẳng ai buồn rỉ tai nói nhỏ với nó. Nó mới vào, đã không biết gì lại còn không có kinh nghiệm tình trường nên ai thích ai, ai cặp với ai nó càng không nhận ra, trừ phi người ta thể hiện quá lộ liễu. Lúc này nó bị Hầu Tử sai đi lau sàn.
Nó cầm cây lau nhà cắm cúi lau, đến một góc hành lang tự nhiên có người kéo nó lại, người nọ trỏ cái ngách đằng xa rồi bảo nó: “Đằng đấy bẩn đấy, mày ra lau đi.”
Ngải Đông Đông cúi xuống nhìn cây lau nhà người nọ cầm trên tay, vặn lại: “Sao chú không đi mà lau?”
“Ơ cái thằng nhãi này, người ta có ý tốt mà mày lại nghi à. Đằng đấy kín đáo không có ai mày lau xong thì ở trỏng mà nghỉ, ai biết được… à không thích chứ gì, thế để tao đi!”
“Ấy ấy ấy.” Ngải Đông Đông vội cười kéo người nọ lại, “Cứ để con cứ để con, cảm ơn chú ạ!”
Nói rồi nó hí hửng xách cây lau nhà chạy lại, kết quả là vừa đến gần nó đã nghe thấy một tràng tiếng động rất quái dị, cứ “bạch bạch bạch” xong lại cả tiếng thở dốc nữa.
Nó thoáng sửng sốt nhưng cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đi vào, và thế là…
Nó thấy một người đàn ông đang ấn một người đàn ông khác vào tường, cái mông trắng hếu hùng hục ra vô không ngừng, hai người còn mặc nguyên áo chỉ có quần với quần lót đã tụt xuống tận cổ chân. Đôi chim cu say sưa hành sự, làm phải nói là hết sức kịch liệt, Ngải Đông Đông nhìn rõ mồn một con chim đen thui thọt ra thọt vào khe mông trắng trắng, không kịp định thần nó đã buột ra tiếng rú kinh hãi.