Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 24



Chu Cương chưa về buồng giam ngay, gã vào phòng trực ban gọi điện hỏi thăm tình hình Trịnh Dung.

Đầu dây bên kia đối phương ngượng nghịu trả lời: “Sưng lắm anh ạ, bị xuất huyết nội có khi tổn thương cả tinh hoàn.”

Chu Cương cúp máy, nghĩ bụng may mà tống được thằng cu Ngải Đông Đông ra rồi chứ không là mệt. Người trong phòng trực chưa biết chuyện nên hỏi: “Tiểu Trịnh bị sao vậy?”

“Xích mích đánh lộn với phạm nên bị thương thôi.” vừa nói Chu Cương vừa cười cười, búng tàn thuốc: “Nhỏ này không biết về sau thằng em có dậy được không nữa.”

Người nọ hơi ngạc nhiên, tuy không hiểu Chu Cương nói gì nhưng gã vẫn cười khì, gã mở ngăn kéo lấy một bao thuốc đưa cho Chu Cương. Chu Cương nhận bao thuốc, nhìn nhìn rồi hỏi: “Hiệu này hút được không?”

“Em đã hút đâu, nhưng đắt lắm, tiền nào của nấy chắc cũng được.”

Chu Cương rút một điếu ra định châm, kết quả là vừa mò túi quần gã đã nhíu mày.

Túi gã trống trơn, bật lửa đi đâu mất.

Bấy giờ Ngải Đông Đông đang đứng ngoài cổng trại, lòng rối như tơ. Tay quản lý dắt nó ra thấy thế liền hỏi: “Sao, ở tù lâu nghiện rồi à?”

Ngải Đông Đông không cười cũng chẳng đáp, nó ôm túi đồ quay đầu nhìn lại rồi cắm cổ đi thẳng. Đi xa thật xa rồi nó mới móc trong túi ra một vật, ấy là cái bật lửa nó tiện tay trộm từ túi quần Chu Cương.

Lần này nó ăn trộm không chỉ vì ngứa nghề mà chủ yếu là để làm kỷ niệm. Về sau có lẽ không bao giờ gặp lại nữa, giữ cái này coi như không uổng tiếng ba nuôi nó gọi mấy ngày nay.

Tóm lại bữa nay nó móc túi vì nghĩa tình lưu niệm.

Về phần Trịnh Dung, tinh hoàn may quá chưa sao nhưng gã cũng được một vố nhớ đời. Đau là một chuyện, mất mặt mới thực sự đáng nói. Bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần nên chỉ hơn nửa tháng gã đã sụt non chục cân, hôm xuất viện người gã héo hon như tàu lá, mặt mũi xanh xao cắt không còn hột máu.

Việc đầu tiên Trịnh Dung nghĩ đến khi ra viện là về trại tính sổ với Ngải Đông Đông, gã phải lóc da xẻ thịt nó, phải ** nó tỉ tỉ lần, làm sao cho nó liệt giường ba ngày ba đêm, khóc cha gọi mẹ, cho nó phải lăn lê bò toài xin gã tha mạng.

Lãnh đạo nhà giam đương nhiên là biết ngọn ngành sự cố của gã, dù nhiều người coi gã như trò hề nhưng trước mặt vẫn phải làm bộ ân cần hỏi han, bảo gã nghỉ mấy hôm dưỡng sức. Trịnh Dung từ chối ngay: “Không sao em khỏe rồi ạ. Nằm viện em rất là nhớ trại, chỉ muốn chóng về đi làm thôi ạ.”

Thế là lãnh đạo trại lại nức nở khen gã ốm đau vẫn không quên nhiệm vụ các thứ các kiểu. Trịnh Dung bước vào khu giam giữ đã cảm thấy ánh mắt các đồng nghiệp nhìn mình lạ lạ rồi, biết làm sao được, hiếp dâm không thành lại suýt bị sút rụng thằng em, cả nước Trung Quốc chắc chỉ có mình gã được hưởng cái phước ấy. Trịnh Dung cố dày mặt đi tiếp, càng nghĩ càng thù Ngải Đông Đông. Thay đồng phục xong gã đứng ngắm mình trong gương, thấy mặt mình tái nhợt như xác chết.

Gã thở hắt ra, vỗ bôm bốp hai má đến khi mặt đỏ ửng lên mới chỉnh lại áo xống đi ra ngoài. Một người càng đang chột dạ thì sẽ càng tỏ ra mình bất cần đời, ấy là tự ti quá đà thành tự ái. Gã hùng hổ đi vào khu giữ phạm, đến khu 6 gã đằng hắng một cái rồi gọi: “Ngải Đông Đông, đi ra đây.”

Gã cố giữ cho giọng mình tự nhiên nhất có thể, gọi xong gã ho thêm một tiếng nhưng lũ phạm trong phòng lại tròn mắt nhìn ra, gã nóng mặt quát to hơn: “Ngải Đông Đông!”

“Cán bộ Trịnh ơi Ngải Đông Đông ra tù rồi.”

Trịnh Dung tái mặt, chồm đến sát cửa hỏi: “Mày bảo sao?!”

Hầu Tử thấp thỏm cười gượng: “Nó ra tù rồi ạ, ra nửa tháng nay rồi.”

Trong phút chốc Trịnh Dung cảm thấy như toàn bộ máu trong người vọt thẳng lên não, mất một lúc lâu gã mới tỉnh trí lại. Gã đờ đẫn nhìn vào buồng giam… và gã thấy Khải Tử đang ngồi xổm cạnh giường buộc dây giày.

Hai mắt Trịnh Dung lại sáng rực lên.

Đ.m, thằng này đi thì còn thằng khác!

Trịnh Dung lập tức cao giọng gọi: “Lưu Trọng Khải, đi ra đây.”

Khải Tử nhỏm dậy nhìn ra, lập tức gã tái mặt sợ hãi nhưng gã trấn tĩnh lại rất nhanh. Gã chỉnh lại cái quần rồi đi ra cửa.

Trịnh Dung mở cửa buồng ra: “Ra đây với tao.”

Cả buồng giam đều dồn mắt về phía hai người, có người tốt bụng lén kéo tay Khải Tử, Khải Tử vẫn thản nhiên ra chỗ Trịnh Dung, vừa đi vừa nói mát: “Nghe nói cán bộ Trịnh bị thương à, thế nào rồi, cán bộ khỏi chưa?”

Trịnh Dung quay lại lừ mắt với Khải Tử, gã không giận nhưng câu nói ra thì thật độc địa: “Mẹ mày đừng vội làm tàng, lát nữa mày sẽ được kêu cha gọi mẹ.”

Khải Tử nghe thế thì đứng khựng lại: “Thế thì tao không đi đâu, đi cho mày làm tội à, tao đâu phải thằng ngu?”

Trịnh Dung chậm rãi quay người lại, hai tay gã đút túi quần, bộ quân phục trên người gã mới thật là thẳng thớm lịch sự: “Mày có tin tao chỉ nói một câu là mày ở tù thêm dăm năm không?”

Khải Tử tái mặt, trợn mắt nhìn gã. Trịnh Dung cười mỉm: “Đ.m mày bố mà không trị được mày thì bố về vườn cho xong. Bố không cần biết mày muốn thế nào, biết điều thì đi theo tao.”

Khải Tử siết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn đành chịu đi theo Trịnh Dung. Qua một khúc quanh, Trịnh Dung bỗng đứng lại, Khải Tử dừng theo, hỏi: “Mày nói đi cuối cùng mày muốn thế nào?”

“Sao Ngải Đông Đông lại ra tù được?”

“Còn sao nữa, mày nghĩ ở đây ai có quyền thả nó ra?”

Trịnh Dung nhướn mày: “Sếp Triệu à?”

“Anh Chu.”

Trịnh Dung há hốc mồm, rồi gã phá lên cười: “Cái đ.c.m nó, đúng là thằng chọi con bẻm mép. Cuối cùng nó nịnh được anh Chu thật cơ đấy, cái đ.c.m nó…”

Gã cay đắng nhổ một bãi nước miếng, đưa tay chùi mắt như là hết sức chán nản. Thấy thế Khải Tử hả hê cười: “Nó bấu víu được anh Chu thì mày hết cách à?”

Trịnh Dung co cẳng đạp nhưng Khải Tử nhanh mắt né được, Trịnh Dung dựa vào tường, nói: “Mày thì hơn gì, bấy lâu nay mày xun xoe đủ kiểu, chổng cả mông ra rồi sao, cuối cùng vẫn thua cái mồm xoen xoét của thằng lỏi Ngải Đông Đông đấy thôi?”

“Tao với anh Chu hoàn toàn là tình nguyện, tao thấy vui là được việc gì phải so bì với người khác.” Khải Tử cào tóc: “Mày không còn việc gì thì tao đi đây, đến giờ lao động rồi.”

Trịnh Dung chán chường đưa mắt nhìn Khải Tử, một hồi lâu gã mới phun một tiếng: “Cút!”

Khải Tử đi ngay tức khắc, nhìn theo bóng lưng vênh vang của Khải Tử Trịnh Dung lại thấy điên máu, gã nhỏm dậy chạy lao đến cây chổi rơm ai dựng ở góc hành lang, quăng theo. Nhưng cái chổi không trúng vào Khải Tử mà chỉ đập vào bức tường bên cạnh nghe soạt một cái. Khải Tử cũng bị dọa sợ, gã vội nhảy sang một bên né tránh.

Ngoài Khải Tử còn một người nữa bị giật mình, người ấy vừa xuất hiện ở góc hành lang, Trịnh Dung định thần nhận ra là ai thì vội vàng đứng nghiêm chào: “Anh Chu ạ.”

Chu Cương đưa mắt nhìn cái chổi dưới đất, Khải Tử vội vàng sán lại gần gã: “Anh Chu…”

Giọng gã vừa hấp tấp lại mang đôi phần nũng nịu, có điều Khải Tử làm rất khéo khiến người nghe chỉ thấy gã có vẻ ỷ lại Chu Cương nhưng không bị phản cảm chút nào. Trịnh Dung nhăn mặt, lừ mắt nhìn Khải Tử.

Chu Cương hỏi: “Hai người đang làm gì đây?”

“Cán bộ Trịnh có việc hỏi em ạ.” Khải Tử nhấn mạnh hai chữ “có việc”, lập tức Chu Cương nhìn sang Trịnh Dung, Trịnh Dung xanh mặt nói: “Em hỏi mấy câu thôi, không việc gì đâu ạ.”

“Anh ấy hỏi em chuyện Đông Đông.” Khải Tử tiếp: “Cán bộ Trịnh hỏi em ai cho nó ra đấy.”

“Anh đấy.” Chu Cương nói thẳng, “Thằng nhãi con láu cá thôi mà, nó ở đây chú thêm bực mình. Anh bảo nó dọn đồ cút xéo rồi. Chú thế nào, khỏi hẳn chưa?”

Khóe môi Trịnh Dung giật giật, gã ngước lên nhìn Chu Cương nhưng lại vội tránh mắt đi vì lòng nghe khó chịu, gã đáp: “Cảm ơn anh Chu, em khỏi rồi ạ.”

“Không việc gì thì tốt, anh đang định nhờ ai đi thăm chú đây.” Chu Cương nói rồi quay sang Khải Tử: “May quá anh đang có việc tìm mày, Khải Tử mày đi đằng này với anh.”

Thái độ của Chu Cương vừa mập mờ vừa khơi gợi làm Khải Tử đánh hơi được ngay ý đồ của gã, gã đang giải vây cho hắn đây, Khải Tử vội vàng gật đầu rồi ném cho Trịnh Dung một cái nhìn khiêu khích. Trịnh Dung không nói gì, chỉ đứng dựa tường, hai tay đút túi. Lúc đi qua Chu Cương đột nhiên vỗ vai gã, bảo: “Sức khỏe quan trọng lắm, nghỉ ngơi nhé.”

Theo bản năng Trịnh Dung giơ tay lên định nắm tay Chu Cương nhưng Chu Cương đã rụt tay về, gã lỡ nhịp chỉ tóm được chính bờ vai mình. Trịnh Dung ngơ ngác thõng tay xuống, nắm tay siết lại thành một quả đấm.