Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 37



Giọng Chu Cương vang lên thật trầm mà sôi nổi: “Vừa xong chú đứng ở cửa nhà tắm nghe thấy mày bảo… mày bảo đêm nay mình nằm chung chăn, muốn làm gì thì làm…”

Ngải Đông Đông cười khan vì ngượng, rồi nó giật nảy mình, bàn tay Chu Cương đột ngột mò mẫm trên ngực nó, suýt nữa thì trúng hai cái hạt đậu của nó. Ngón tay gã chậm rãi mơn trớn: “Sao, mày nói thử xem, mình sẽ làm gì?”

Lồng ngực Ngải Đông Đông càng lúc càng phập phồng kịch liệt, thình lình nó “Ư” lên một tiếng đồng thời rướn căng thắt lưng, ngón tay Chu Cương khẽ bóp cái hạt rắn đanh của nó, gã giật mình phì cười: “Đ.m, sao nhạy quá vậy?”

“Ba nuôi… ba đừng… a…”

Chu Cương đúng là thứ lưu manh, lúc này gã như phát hiện ra vùng đất mới, gã hăm hở nặn nặn bóp bóp, mới được vài cái thì Ngải Đông Đông bắn. Chỉ bị bấm đầu ti thôi mà cũng cực khoái?? Chu Cương sống ngần này tuổi mới gặp thế này lần đầu, gã giơ tay bật đèn, trợn mắt nhìn Ngải Đông Đông nằm đó thở dốc, mặt nó ửng hồng, toàn thân bừng bừng rạo rực, hai cái núm trên ngực cương đỏ như máu.

“Cái đi.t, hứng thật.”

Giọng điệu Chu Cương còn đâu tí gì nghiêm túc, lúc này gã quả thực không khác gì một tên lưu manh mười tám đôi mươi, gã thở ra một câu hết sức thô lỗ lại rất đàn ông làm Ngải Đông Đông nghe mà nhũn nhẹo cả người, nó thẹn thùng cuộn mình lại, thứ vừa bắn ra dây đầy chân nó. Chu Cương nhìn nó mà nghe máu rần rật trên thái dương, thiếu chút nữa thì gã mất lý trí, mà thật ra gã chẳng kịp nghĩ gì hết, tay gã đã chộp lấy đầu ti bên kia của thằng bé, vân vê nó giữa ngón trỏ và ngón cái.

Dưới ánh đèn sáng sủa, lần này Ngải Đông Đông phản ứng càng mãnh liệt hơn, thân thể nọ vặn vẹo như con cá chạch trong vũng bùn, thứ cảm giác này quá đáng sợ với nó, rốt cuộc nó không thể chịu đựng được, nó muốn vùng thoát nhưng thoát đường nào bây giờ?? Bản tính ngang tàng trên giường của Chu Cương đã bộc phát, chỉ dùng một bàn tay gã đã hoàn toàn kiểm soát được nó. Ngải Đông Đông vừa thẹn vừa tức, nó giãy kiểu gì cũng không thoát cuối cùng nó bật khóc thét lên: “Ba… ba bỏ tay ra, đừng có đụng vào con, ba… a… á!” Nó rùng mình một cái, một lần nữa nó bị Chu Cương làm cho bắn tinh.

Hai mắt Ngải Đông Đông tối sầm, ngượng quá nó gào lên: “Ba biến thái hả…”

Nó có ngờ đâu sự việc diễn ra lại khác xa tưởng tượng của nó thế này, sự yêu thích của nó với Chu Cương ừ thì chẳng trong sáng ngây thơ gì hết nhưng nó còn non quá mà, cái đầu nó chỉ nghĩ được đến ôm ấp hôn hít là hết ga hết số rồi, ai mà biết được Chu Cương đi một phát lên tuốt trời xanh. Thế này thì nó chỉ biết sướng với ngượng thôi chứ tình đầu xanh mượt khỉ gì nữa. Ấy thế nhưng sau này đến khi Chu Cương banh hai cánh mông nó ra liếm láp cả buổi thì nó mới ngộ ra tiết mục bắt nạt ma mới hôm nay đúng là còn thanh xuân thơ mộng chán.

Còn Chu Cương bữa nay gã cũng được mở mắt một phen, gã sống ngần này tuổi mà chưa từng gặp đứa nào dâm mà lẳng đến nước này, nó hốt hồn đàn ông trong một nốt nhạc chứ không nói chơi. Gã nằm vật ra giường, giơ tay vuốt mặt, lại buột một tiếng chửi thề “Đ.m.”

Bấy giờ gã chợt nghĩ rằng thằng oắt Ngải Đông Đông này không thể động vào được, thể chất nó dâm đến mức này trai thẳng cũng phải cong với nó mất.

Ngải Đông Đông thì bấn loạn, Chu Cương nằm sát bên nó, dưới cái quần đùi ụ lên một cục to tổ bố, khí thế hùng hồn như con hổ dữ chực xồ ra. Nó nhìn mà tim đập thình thịch, vừa kích động vừa sợ hãi. Nó nghĩ cứ thế này thì chỉ có hai kết quả, một là Chu Cương biến thành cầm thú, nó thành đặc sản cho cầm thú xơi, còn hai là cả hai cứ sượng sùng nhìn nhau cho đến khi không khí dịu xuống.

Ngải Đông Đông không muốn cả hai kết cục ấy, nó quay mặt vào tường bần thần hồi lâu, rồi Chu Cương chợt nghe thấy tiếng nó nức nở khóc.

Mới đầu Chu Cương cứ tưởng mình nghe lộn, gã quay sang nhìn thì thấy bờ vai Ngải Đông Đông trập trùng rung lên theo từng tiếng nấc, cứ như là thiếu nữ ngây thơ yếu đuối vừa bị người ta xâm hại.

“Mày khóc gì đấy?”

Ngải Đông Đông ngoảnh lại, vành mắt nó đỏ thật, ngực nó còn phập phồng nức nở: “Con sợ.”

“Sợ mà còn tí tởn chuyển sang đây?”

“Tiến triển nhanh quá.” Ngải Đông Đông đáp: “Con chưa kịp thích nghi.”

Chu Cương giật giật môi, rồi thì gã cũng động lòng, gã dịu giọng: “Đã thế sao còn cởi truồng ra?”

“Con thích ngủ thế chứ bộ.” hai mắt Ngải Đông Đông sáng long lanh, không hiểu vì nó mới khóc hay trời sinh nó như thế. Chu Cương ghé lại gần hơn, nằm nghiêng ngắm cặp mắt Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông cũng chẳng tránh né, hơi xấu hổ một tí nhưng nó vẫn dũng cảm nhìn thẳng lại gã. Chu Cương đưa tay sờ khóe môi nó: “Lúc ăn cơm mày bảo bị nóng à?”

Ngải Đông Đông không hiểu tại sao tự nhiên Chu Cương lại hỏi chuyện này, đang gió trăng mùi mẫn tự dưng hỏi cái nốt nhiệt miệng, bẻ lái hơi nhanh nó theo không kịp. Nó gật đầu: “Hình như trong miệng con bị nhiệt.”

“Há mồm ra xem nào.”

Ngải Đông Đông trố mắt nhìn Chu Cương hòng tìm được ý tưởng gì từ biểu cảm của gã nhưng nó chịu thua, Chu Cương chẳng có vẻ gì là đang đùa, mặt gã không nghiêm nhưng cũng rất thản nhiên. Thế là nó há miệng ra, trỏ ngón tay vào trong ú ớ nói: “Đây ba này, chỗ này…”

Và Chu Cương chồm đến, đầu lưỡi gã luồn vào miệng nó, nhẹ nhàng quét qua niêm mạc miệng nó: “Đây à?”

Ngải Đông Đông sững sờ, nó ngơ ngác há mồm không biết trả lời thế nào, đầu nó gật theo bản năng.

“Đã nghe người ta bảo nước miếng cũng chữa nhiệt chưa?”

Ngải Đông Đông vẫn thẫn thờ nhìn cái mặt đẹp trai muốn ngộp thở của Chu Cương dí sát vào mặt nó, đầu nó lắc lắc.

Chu Cương bật cười, gã bắt đầu hôn, cái lưỡi linh hoạt của gã liếm láp trong khoang miệng thằng bé để lại những ẩm ướt miên man hỗn loạn của dục tình và khêu gợi. Mà hình như gã không hề hôn, môi gã vẫn giữ cách môi nó một milimet nào đó, chúng chưa chạm nhau, chỉ có hơi thở nóng hổi của gã phả vào miệng nó, làm bờ môi nó râm ran ngứa. Lưỡi Chu Cương rất dài, nó có thể dạo chơi qua từng ngõ ngách trong miệng Ngải Đông Đông như một con rắn hiểm độc, nó làm Ngải Đông Đông có ảo giác rằng vết nhiệt của nó thực sự sẽ được chữa lành nhờ nước bọt của gã, nó chẳng thấy đau nữa, chỉ còn mơn man buồn buồn và sự êm ái dễ chịu đầy ướt át.

Nó muốn nhiều hơn nữa, nó muốn Chu Cương thực sự hôn nó, thế nên nó âm thầm đòi hỏi đôi môi Chu Cương, nó rấm rứt mong cái tiếp xúc thân mật của môi nó với môi gã. Nhưng Chu Cương cứ cười rồi cố tình tránh né nó, nó không làm được, mặt nó đỏ bừng, lòng nó rối ren.