Có điều Ngải Đông Đông cũng không phải mắc cỡ lâu vì chỉ lát sau nó đã đến buồng giam của mình. Đây là một buồng giam lớn, hiện đã có hơn mười người bên trong, phòng to lại có vách ngăn, gọi là một khu nhà giam thì hợp lý hơn. Nó thấy trên tường quả là có sơn chữ “Khu 6”.
Trịnh Dung giật cửa mở cái rầm: “Vào đi.”
Ngải Đông Đông ngoan ngoãn đi vào, hai chân mềm nhũn.
Mẹ ơi sao toàn một lũ đàn ông đói khát thế này.
“Có phạm mới, tội ăn cắp, nó là trẻ con các anh đừng có làm bừa. Hầu Tử để ý nó nhé.”
“Dạ, em biết rồi thưa cán bộ Trịnh.” gã được gọi là Hầu Tử vội cười xu nịnh, nhận bao thuốc lá hiệu Tán Hoa giá ba đồng rưỡi của Trịnh Dung.
Theo bản năng, Ngải Đông Đông nghĩ Trịnh Dung cho Hầu Tử bao thuốc lá là vì nó, nên nó cảm kích ngước nhìn gã, nhưng Trịnh Dung đâu thèm để mắt đến nó, gã khóa cửa lại rồi bỏ đi. Ngải Đông Đông cố nén sợ hãi, nó quay lại mau mắn cúi đầu chào mọi người: “Em chào các anh ạ!”
Lập tức có người cười phá lên, nó sợ chết khiếp, đứng đực tại chỗ không dám nói gì nữa. Nó lén đưa mắt nhìn quanh phòng, chỗ này trông hơi giống giường gạch vùng Đông Bắc, một dãy giường liền nhau, bên trên đánh số từ 1 đến 16. Giường nó ở trong cùng, số 16. Một đám đầu trọc ngồi trên giường nhìn nó chằm chằm làm nó thấy sợ hãi. Đàn ông cạo trọc đầu trông bao giờ cũng hung tợn hoặc là thô bỉ hơn.
“Phạm mới, ra cửa sau nhìn tờ áp phích đi.” Hầu Tử rút một điếu thuốc mới lấy của Trịnh Dung ra châm hút, ngáo ngơ bảo nó.
“… dạ…” Ngải Đông Đông đi vào, thật ra áp phích chỉ là một tờ giấy đề mấy chữ bằng bút lông: Không cần biết ngoài đời mày là hổ báo gì, vào đây hổ thì chổng đít, báo thì ngửa ra.
Không hiểu vì sao Ngải Đông Đông đọc xong thì hết cả sợ, chỉ thấy mắc cười, nhưng làm sao dám cười, nó đành phải nhịn.
Nó nghĩ thầm mấy chữ này đúng là kỳ khôi, sau này nó phải tìm hiểu xem ai viết mới được.
“Đọc xong rồi ạ.” Ngải Đông Đông nói.
“Nhanh thế à? Mày có hiểu gì không đấy?”
“Em hiểu rồi ạ.”
“Ra đây, ngồi xổm xuống.”
Ngải Đông Đông nhìn Hầu Tử, thấy Hầu Tử trừng trộ lại, nó nghĩ bụng Hầu Tử định phủ đầu nó đây, nó không thể chống lại được. Vì thế nó tiến tới, dựa lưng vào tường, ngồi xổm xuống.
Đ.m không thú vật đến mức nó trông tởm thế này vẫn định xơi đấy chứ?
“Vén tóc mày lên.”
Ngải Đông Đông nói: “Mặt em kinh lắm ạ, em sợ các anh thấy ghê.”
“Đ.m mày nói lắm thế, bảo vén thì vén lên!”
Ngải Đông Đông liền vén tóc lên, rồi ngẩng mặt cười duyên với Hầu Tử.
Có tiếng người cười khẽ, Hầu Tử quay phắt lại, tiếng cười nín lặng. Ngải Đông Đông thả tóc xuống, nó nói: “Em xin lỗi ạ, em làm anh sợ ạ?”
“Thôi cút cút, ngồi yên ở đấy, gục mặt mày xuống.”
Ngải Đông Đông không hiểu gục mặt thì ngồi xổm kiểu gì, Hầu Tử liền quay sang một gã trọc đầu trẻ tuổi ngồi bên cạnh, bảo: “Khải Tử, làm mẫu cho thằng nhãi này đi.”
Tên Khải Tử đầu trọc liền nhảy xuống giường, làm mẫu cho Ngải Đông Đông, gã gục đầu xuống chân, bàn chân chạm vách tường, người gập xuống còn một nửa.
Ngải Đông Đông trợn mắt nhìn… ôi cái đ.c.m!
Mẹ ơi, tư thế gì mà nhìn đã thấy đau rồi, nhưng Ngải Đông Đông cũng không dám phản kháng, nó ngoan ngoãn ngồi vào góc tường theo Khải Tử, chỉ một chốc nó đã cảm thấy chân tê nhừ, nó vừa lén ngẩng lên đã bị Hầu Tử ấn đầu chúi xuống: “Vì mày ít tuổi nên cho mày ngồi ba tiếng thôi, bọn thằng Khải Tử hôm đầu phải ngồi một ngày một đêm đấy.”
Ngải Đông Đông không dám nói gì, chỉ thầm chửi tổ tông nội ngoại mười tám đời nhà Hầu Tử. Hầu Tử ngậm thuốc, đứng dậy bảo: “Khải Tử, mày coi chừng nó cho tao, đừng có để nó ăn gian đấy.”
Khải Tử liền khoanh chân ngồi xuống nhìn nó. Ngải Đông Đông vừa cựa quậy một tí đã nghe gã bảo: “Ngồi yên.”
Hai đùi Ngải Đông Đông bắt đầu run, máu dồn xuống đầu làm mặt nó nóng phừng phừng, hai mắt nó hoa lên không thấy gì nữa, nó cố tình nói bằng giọng nức nở: “Em chịu hết nổi rồi, đại ca tha cho em với.”
Nó nghe thấy tiếng cười, rồi có người xin cho nó: “Anh Hầu ơi, hay thôi đi, nó mới tí tuổi.”
“Thuốc hút không hả mày…” Hầu Tử vừa rít thuốc vừa bảo: “Ba tiếng là ba tiếng, đừng có lằng nhằng, nói nữa tao cho mày ngồi cả đêm đấy.”
Kết quả là ba tiếng đồng hồ sau, Ngải Đông Đông đã co quắp một đống. Khải Tử cũng tử tế, gã đưa cho nó một phần cơm: “Anh lấy cơm tối cho mày, nguội rồi nhưng cố mà ăn.”
Nhưng Ngải Đông Đông còn bụng nào mà ăn, nó nằm trên giường không cựa quậy. Thật ra đau đớn cỡ này chưa ăn nhằm gì với nó, nó thấy thế này còn may hơn nhiều so với bị chọc bét bông cúc, nghĩ đến đây nó lại hồi hồi lại một tí, nhìn quanh thấy mọi người chuẩn bị đi ngủ hết, nó liền ngồi dậy ăn suất cơm nguội ngắt, Khải Tử bảo nó năm giờ sáng mai sẽ phải dậy tập thể dục.
Vừa ăn được mấy miếng thì có người nạt: “Đ.m giờ đi ngủ rồi mày còn lạch cạch ăn cái gì!”
Ngải Đông Đông sợ quá vội vàng bưng khay cơm ra bồn rửa, vặn nước ào ào rửa thật nhanh. Người vừa nạt nó lại mắng tiếp: “Đe’o hiểu thằng dị dạng ở đâu đến, nhìn hết muốn ăn cơm…”
Ngải Đông Đông chẹp miệng, cố tình ngoảnh lại cười toét một cái với gã nọ, làm gã rú lên rồi vội vàng trùm chăn quay đi.
“Ngủ đi, ngủ hết, thằng nào không ngủ bố cho ăn đòn!”
Hầu Tử bực bội quấn chăn quanh người, đầu gối trên tay, nằm nhìn Ngải Đông Đông: “Lại tí tởn lên rồi đấy?”
Ngải Đông Đông đặt khay lên giá bên cạnh, Hầu Tử vỗ vỗ đầu giường: “Ra đây.”
Ngải Đông Đông nhìn quanh, thấy mọi người đều nhắm mắt hết rồi, như là cố tình không nhìn đằng này, tự dưng nó thấy rợn rợn, lão Hầu Tử này không định bắt nó “hầu ngủ” đấy chứ?
Hầu Tử gắt lên: “Ra đây!”
Ngải Đông Đông nuốt nước miếng, tập tễnh chạy về phía Hầu Tử, miệng gọi: “Đại ca.”
Hầu Tử bấy giờ mới vui lòng, ngồi dậy, duỗi chân ra: “Bóp chân cho tao, mỏi hết cả chân.”
Ngải Đông Đông thở phào, nó chùi tay ướt vào áo, rồi xắn tay áo lên bóp chân cho Hầu Tử. Hầu Tử lại gối tay nằm xuống, ngắm nghía nó: “Tao thấy bảo mày gây sự với sếp Triệu nên bị dích hả?”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Em có mắt như mù ạ.”
“Mấy tuổi rồi?”
“Mười… mười ba ạ.” chần chừ một lúc, cuối cùng nó khai tuổi nhỏ đi một ít, ý nó là muốn khơi dậy lòng thương hại của đám đực rựa trong tù, mầm non tương lai của nước nhà đâu phải nói chà đạp là chà đạp, huống hồ nó còn là mầm rất rất là non nữa nè, nó nghĩ chắc không đen đủi đến mức gặp phải thằng ấu dâm đâu nhỉ?
Y như rằng, Hầu Tử thở dài hỏi: “Người nhà mày đâu?”
“Người nhà kệ đời em rồi.” Ngải Đông Đông đáp, “Không thì em đã chẳng phải vào đây.”
Hầu Tử nhìn nó chằm chằm một hồi, hình như lại khẽ thở dài cái nữa, gã khoát tay bảo: “Thôi được rồi mày ngủ đi, mai dậy sớm một tí mà lĩnh đồ dùng.”
Ngải Đông Đông rất là biết điều, đáp: “Để em bóp cho anh thêm mười phút.”
Hầu Tử tươi tỉnh quay sang bảo gã nằm cạnh: “Ái chà chà, thằng này ngoan gớm.”
Nịnh bợ xong anh Hầu, Ngải Đông Đông tập tễnh về chỗ, nó bò lên giường mình, rón rén kéo chăn nằm xuống. Phòng giam đã yên tĩnh, chỗ nó nằm thì ở tít trong cùng khu số 6. Lúc nãy ngồi xổm ba tiếng đồng hồ làm hai cái đùi nó nhức rần rần, không biết xương xẩu có bị ảnh hưởng gì không nữa. Nó tự hỏi Triệu Đắc Ý định nhốt nó bao lâu, nếu mãi mãi không được thả thì đời nó tàn rồi.
Đêm khuya thanh vắng, trong phòng chỉ có tiếng ngáy phì phò, Ngải Đông Đông lẳng lặng nằm trên chiếu, không sao ngủ được. Tự nhiên nó nghe thấy tiếng nhạc từ đâu vọng lại, hình như là bài hát của Dương Ngọc Oánh, bài này cũ lắm rồi, Dương Ngọc Oánh đã giải nghệ hai ba năm nay, còn nghe nhạc này chắc phải là người ít nhất hai ba chục tuổi. Nó rón rén ngồi dậy, nhìn ra ngoài.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh đèn vàng từ hành lang rọi vào, vũng nước trên sàn xi măng sáng loang lổ dưới đèn. Nó bò xuống giường, đi ra cửa, thò đầu ra ngoài song sắt nhìn về hướng có tiếng nhạc, hình như tiếng phát ra từ chính căn phòng có gã đàn ông bắn tàn thuốc vào chân nó lúc nó đến.
“Làm cái gì đấy?”
Trong bóng đêm, có người nhỏ giọng hỏi nó, Ngải Đông Đông quay lại thấy Khải Tử nằm ngay bên cạnh đã ngồi dậy ngó ra: “Không ngủ à?”
“Ai hát đấy, em không ngủ được.”
“Ồn không ngủ được á? Từ từ mày sẽ quen thôi, nửa đêm Chu lão đại thích nghe nhạc giết thời gian đấy, sáng ổng không phải dậy sớm nên tối thức khuya lắm.”
“Chu lão đại là ai?”
Ngải Đông Đông nhớ lại gã đàn ông mình gặp lúc đến, nó lại hỏi: “Là trùm ở đây ạ?”
Khải Tử ngáp dài rồi đáp: “Ngủ đi, mai còn dậy. Mày mới vào đã bị đòn mà chưa biết điều à?”
Ngải Đông Đông vội rón rén về giường mình, kéo chăn đắp kín mít.
Nó gối lên tay, mắt ngơ ngác nhìn trần nhà tối tăm, trước mắt nó toàn là hình ảnh Chu lão đại nọ, cứ thế cứ thế, mãi đến quá nửa đêm nó mới ngủ được, giọng ca ngọt ngào của Dương Ngọc Oánh như hư hư ảo ảo, mơ màng chui vào cả giấc mơ của nó.
Nó nghĩ thầm chắc người phải lạc hậu lắm mới thích phụ nữ yểu điệu bánh bèo như Dương Ngọc Oánh, như kiểu mấy ông nhà quê ít học, nhưng ngẫm lại bộ dạng Chu lão đại nó lại thấy rất là đương nhiên, đàn ông cường tráng như thế ai chẳng thích con gái nhu mì mềm mại, âm dương hòa hợp nó mới cân bằng, nhỉ!