Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 49



Ngải Đông Đông muốn hỏi rốt cuộc Chu Cương có ra tù không nhưng quanh quẩn mãi nó vẫn không dám mở miệng, nó chỉ sợ nhỡ hỏi rồi nhận được câu trả lời tệ nhất, ấy là Chu Cương đi thật bỏ lại nó ở đây.

Nhưng nghe tin Chu Cương đã trở lại, Khải Tử vội vàng hỏi nó: “Mày đã hỏi ổng chưa? Chu Cương có ra tù thật không?”

“Em chẳng hỏi, ổng cũng chẳng nói gì.”

Khải Tử nhìn nó rồi bảo: “Thế có khi là Trịnh Dung hù mày thôi, chỉ nói mò là giỏi.” Khải Tử lại thở dài: “Nhưng cũng là chuyện sớm muộn thôi, nay không đi thì mai đi, kiểu gì ổng cũng ra trước anh.”

Ngải Đông Đông nghe giọng gã buồn thật là buồn làm nó cũng sầu theo.

Khải Tử thở dài thườn thượt: “Anh thì án tòa phán nên chịu chết rồi, bớt một ngày tù cũng đừng có mơ nhưng mày ngay từ đầu là bị bắt hú họa thôi, mày đi xin Chu Cương nhờ ổng giúp mày ra đi.”

“Em cũng muốn lắm nhưng em có là cái gì đâu.”

Khải Tử nhìn nhìn nó rồi bảo: “Hay anh đi hỏi thử cho mày nhé?”

Ngải Đông Đông thầm nghĩ anh còn chưa chắc đã “là gì” bằng em, cơ mà câu này nó không dám nói ra. Nó chỉ cười đáp: “Thôi để tự em thử đã.”

Thế là nó nghĩ ngợi rồi quyết định thử xúc tiến trong chăn trước.

Nói thật hứng thú của Chu Cương với nó có khi còn chẳng bằng với Trịnh Dung hay Khải Tử, bằng chứng hiển nhiên là nếu để Chu Cương nằm chung chăn với Trịnh Dung hoặc Khải Tử thì có khi gã đã tụt quần xực luôn từ khuya rồi nhưng Chu Cương ngủ với nó mấy bữa nay vẫn chỉ dừng ở tiết mục sờ sẩm nắn bóp chơi chơi, chưa làm gì đến đầu đến đũa hết.

Có điều nhìn ở góc độ khác thì như thế cũng tốt, dù sao thân nó mới có một mẩu, Chu Cương không thích tức là gã không có tật dê con nít, dù nó thấy nó cũng dâm lắm rồi chứ đùa đâu.

Nhưng mà chưa kịp nịnh bợ Chu Cương thì loạng quạng thế nào nó đã chọc giận gã.

Câu chuyện kể ra khởi đầu từ nhà tắm.

Mùa Đông phương Bắc khắc nghiệt hơn phương Nam nhiều lắm, trời lạnh nên người ít ra mồ hôi, tắm nhiều lại hóa khô da nên dân tình không siêng tắm lắm, phần lớn mọi người hai ba ngày mới tắm một lần. Nhất là người ở quê thì có khi một tháng tắm hai lần cũng không hiếm. Cũng vì thế mà nhà tắm trong trại không cấp nước nóng hàng ngày mà chỉ cấp ba ngày một tuần thôi.

Một tuần ba ngày có nước nóng nên giờ đi tắm thường rất đông người tụ tập cùng một lúc.

Ngải Đông Đông theo Chu Cương đi tắm, vốn nó tưởng sẽ lại là hai người được hưởng nguyên cái nhà tắm rộng rãi dè đâu Chu Cương dẫn nó đi đúng vào giờ đông người nhất.

“Ba nuôi ơi sao mình không đợi lúc nào người ta đi lao động rồi hẵng tắm cho vắng!”

“Mày chẳng biết gì cả, vắng thì cả cái nhà tắm to thế này lạnh lắm, đông một tí có hơi người mới ấm.” Chu Cương nói rồi cười cười với nó: “Sao, biết xấu hổ đấy?”

“Làm sao mà xấu hổ, có phải con chưa tắm tập thể bao giờ đâu?”

Thế là Ngải Đông Đông lẽo đẽo theo Chu Cương đi vào, kết quả là vừa bước chân qua cửa nó đã được chiêu đãi một hoạt cảnh xôi thịt thôi thì ê hề, nào đen nào trắng nào ngăm, đâu đâu cũng là đàn ông trần trùng trục!

Tấm thân còm cõi của Ngải Đông Đông cứ là lọt thỏm trong rừng xôi gà giò thủ. Nó cắp rổ tắm theo sau Chu Cương trông không khác gì thằng hầu ton ton theo chủ. Nhiều người thấy Chu Cương xuất hiện đều có vẻ ngại, họ rối rít chào hỏi gã.

Ngại là bình thường, Chu Cương mà cởi quần để lộ cái ấy ra thì khối ông đàn ông ở đây không dám ngẩng mặt lên với đời.

Chu Cương hiên ngang bao nhiêu thì Ngải Đông Đông lấn bấn bấy nhiêu, rất hiếm khi nó tắm tập thể, nhất là người đông quá làm nó cảm thấy cực kỳ áp lực. Dù nó cũng hiểu mình ít tuổi, chưa dậy thì toàn diện nên bên dưới mới bé thế nhưng đem so với người khác nó vẫn ngượng lắm. Cứ như người ta là đàn ông hết có mình nó không phải, tự dưng mọc ra cái của nợ bé tin hin làm gì không biết.

Cũng may có Chu Cương ở đây mọi người mải nhìn lén gã nên không ai chòng ghẹo nó. Dù sao lúc này nó đang là bồ bịch tin đồn của Chu Cương mà lị, trong mắt mọi người quan hệ của nó với Chu Cương hẳn phải mập mờ khó hiểu lắm.

Người ta bị nhìn lén dưới háng, còn Ngải Đông Đông, nó quên mất là nó sẽ bị thiên hạ nhìn cái mông.

Mông Ngải Đông Đông thật ra rất đẹp, toàn thân nó chỉ có hai quả thịt dồi dào nhất ở chỗ ấy, những ánh mắt đổ dồn vào mông nó đều mang hàm ý soi mói xấu xa, người ta muốn tìm hiểu xem Chu Cương đã xực nó chưa.

Dần dần Ngải Đông Đông cũng đoán được ý đồ của những người đó, làm một thằng bé còn nguyên tem mác nó cảm thấy hơi bị xấu hổ, thế là nó tắm mà tinh thần cứ thấp thỏm, đương lúc mơ màng kỳ cọ đột nhiên mắt nó nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đứng cách đó không xa.

Người đó ngoại trừ không cao bằng Chu Cương thì những điểm khác đều không thua kém gì gã, mông cong chắc nịch, cơ thể dẻo dai duyên dáng, làn da màu đồng rất là khỏe khoắn gợi cảm.

Ngải Đông Đông vốn đang ngơ ngẩn giờ tự dưng tỉnh táo hẳn ra, nó nhìn người đó rồi lại nhìn sang Chu Cương bên cạnh mình, đầu bắt đầu lẹt xẹt so sánh.

So đi so lại một hồi nó rút ra kết luận là Chu Cương ăn đứt người kia, riêng bề ngoài Chu Cương thì phải gọi là hoàn hảo. Không những hình thể đẹp mà cặp chân còn dài miên man. Nghĩ thế tự dưng nó lại thấy rất đắc ý, nó hí hửng quay sang Chu Cương thì nhận ra Chu Cương đang vuốt nước trên mặt, hai mắt nhìn nó lom lom.

“Mày nhìn cái gì đấy?”

Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt: “Dạ?”

“Đi tắm mà cũng không tử tế được à, vừa mới nhìn đứa nào?” Chu Cương nói rồi đưa mắt trông lên, vừa thấy người Ngải Đông Đông mới nhìn lén gã đã cau mặt, lừ mắt cúi xuống nhìn Ngải Đông Đông.

Ngải Đông Đông cũng thấy ngượng chết đi được, nó hiểu ngay ý Chu Cương, chính vì hiểu nên nó mới xấu hổ. Chu Cương làm như nó đĩ thõa lắm vậy, đi tắm còn phải nhìn lén đàn ông. Nhỡ ai quanh đây nghe được lời gã nói thì nó còn biết giấu mặt vào đâu.

Nó cười khan: “Con có nhìn gì đâu… hơi nước mù mịt thế này thì trông thấy gì.”

Chu Cương quăng khăn mặt cho nó: “Chà lưng cho tao đi.”

Cứ như bình thường thì hai người chà lưng cho nhau chẳng có vấn đề gì cả nhưng bữa nay trong lòng Ngải Đông Đông có quỷ nên nó rất để ý chuyện gần gũi với Chu Cương trước mặt người khác. Với nó mà nói thì chà lưng cho Chu Cương lúc này quả là hơi thân mật quá.

Ngải Đông Đông nghĩ người ngoài nhìn vào chắc sẽ dễ dàng cho rằng nó với Chu Cương nhân tình nhân ngãi với nhau rồi.

Nhưng mà Chu Cương bảo thì nó không thể từ chối được, thế là nó đành vắt khăn bắt đầu chà lưng cho gã. Vì nó thấp nên Chu Cương phải đứng chống tay vào đường ống nước gắn trên tường, nó cầm khăn chà từ trên xuống, vừa làm vừa thầm tấm tắc dáng Chu Cương sao mà đẹp, lưng Chu Cương vừa rắn chắc vừa vạm vỡ, chà tới chà lui một hồi nó bắt đầu râm ran trong người.

Ngải Đông Đông cũng không ngờ mình lại háo sắc đến vậy, mất mặt chết đi được. Nhưng Chu Cương đúng là cái đồ lưu manh đen tối, gã cố ý phô bày cơ thể để mê hoặc nó đây mà.

Để chặn đứng viễn cảnh xấu hổ cửng lên trong phòng tắm, Ngải Đông Đông ép mình nghĩ đến những thứ thật là kinh tởm, ví dụ như ăn phải con ruồi hay con kênh ô nhiễm nước lầy lội thối um. Vất vả lắm nó mới hoàn thành xong nhiệm vụ thì Chu Cương giật khăn mặt, bảo: “Để chú chà lưng cho mày.”

“Thôi thôi, con không cần đâu.”

“Lưng mày tự làm làm sao được, sao, ngượng à?”

Chiêu khích tướng rất hữu hiệu, Ngải Đông Đông lập tức ngoan ngoãn quay mặt vào tường cho Chu Cương chà lưng.

Lực tay Chu Cương khỏe hơn nó nhiều lắm, gã chà mạnh một cái làm nó đau rát như phải bỏng, nó buột miệng rên lên một tiếng rồi thoắt cái đỏ bừng mặt vì nó nhận ra tiếng rên vừa xong của mình nghe sao mà dâm thế.

Sau lưng nó Chu Cương bật cười, nó mím môi định bảo Chu Cương thôi được rồi đừng làm nữa, nhưng nó chưa kịp quay lại thì đầu ti nó bị búng tách một cái.

Không kịp định thần nó lại rùng mình rên lên một tiếng nữa, rồi nó quay phắt lại trợn mắt với Chu Cương. Chu Cương vẫn nhơn nhơn bảo: “Cứng như đá rồi kìa, mày đang nghĩ cái gì đấy hả?”

Nghe kĩ ra giọng điệu Chu Cương không phải như đang bỡn cợt nó mà lại có vẻ khó chịu.

Ngải Đông Đông ngậm miệng không đáp, nó ra dưới vòi hoa sen xối người. Xung quanh có tiếng cười, Ngải Đông Đông chột dạ tưởng như người ta đang cười nó. Nước nóng xả xuống đầu nó, Ngải Đông Đông híp mắt lại để cho nước nóng dọn trống cái đầu nó trong phút chốc. May mà Chu Cương cũng không “bắt nạt” nó nữa mà chỉ lẳng lặng đứng đợi nó tắm xong rồi tiếp tục lẳng lặng mặc đồ vào.

Lúc trở về phòng, nó vừa bước chân qua cửa Chu Cương đi đằng sau đã hỏi: “Mày thích tao à?”

Chu Cương hỏi quá đột ngột đến mức đứa lúc nào cũng sẵn sàng thể hiện lòng ngưỡng mộ của mình với gã như Ngải Đông Đông cũng phải sượng sùng, không biết đáp thế nào.

Nó mấp máy môi, hai mắt mở tròn nhìn Chu Cương đầy kích động.

Đầu óc nó rối loạn không hiểu vì sao tự dưng Chu Cương lại hỏi thế, trước kia nó dạm ý bao lần có bao giờ gã chịu đáp lại đâu.

“Hay là thằng nào đô con mặt mũi coi được mày đều thích?”

Bấy giờ Ngải Đông Đông đâu có hiểu ghen là gì, nó chỉ tưởng Chu Cương cho rằng nó là đứa dễ dãi hám trai, lúc nào cũng sẵn sàng giạng chân ra cho trai hưởng.

“Sao tự dưng ba bảo con thế?”

“Vừa xong nếu tao không cản thì mày chẳng nhìn lén thằng Trương thỏa thích, đứa nào ti nhọn hoắt, chim ngỏng cả lên?”

Ngải Đông Đông có biết thằng Trương nào đâu, tự dưng tự lành nó ăn chửi oan.