Được cái may là sức chịu đựng của Ngải Đông Đông rất siêu phàm, chỉ cần vỗ vỗ cái mặt lắc lắc cái đầu xong là bao nhiêu ưu phiền của nó sẽ tạm nằm yên hết. Lúc ra khỏi nhà tắm quay về phòng mình nó thấy Chu Cương đã nằm khểnh chân trên giường đợi nó.
Ngải Đông Đông đi vào nhưng chỉ kéo ghế ngồi xuống trước mặt Chu Cương: “Con nghe đây, ba nói đi.”
Chu Cương rút một điếu thuốc ra châm, im lặng một lúc gã mới lên tiếng: “Trước lúc ra tù ba nói với mày cái gì mày còn nhớ không?”
Ngải Đông Đông nhìn chằm chằm đôi dép dưới chân, gật gật đầu: “Nhớ.”
“Nhớ thôi thì làm gì, mày phải thực hiện được nữa.” Chu Cương nói: “Ba thấy mày vẫn ẩu tả lắm, mày không biết cái gì hay cái gì dở à? Bà với các chú đối đãi với mày thế nào?
“Ngoài ba ra thì ai cũng tốt với con hết.”
Ngải Đông Đông nói rồi đột ngột ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Chu Cương. Chu Cương hơi giật mình nhưng gã lại bật cười búng tàn thuốc rồi bảo: “Thật ra ba đâu có xử tệ với mày, chẳng qua mày không hiểu thôi. Ba thế nào chắc phải đợi mày trưởng thành tự mày mới biết được.”
“Con lớn rồi!”
“Mới mười lăm.”
“Thế theo ba thì phải mấy tuổi con mới trưởng thành?”
Ngải Đông Đông sốt sắng hỏi. Chu Cương nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Mày có biết theo luật nhà nước thì quan hệ tình dục với người từ bao nhiêu tuổi mới không phải đi tù không?”
Ngải Đông Đông lắc đầu nhưng con mắt nó sáng rực: “Bao nhiêu tuổi?”
“Để năm sau rồi tính, mày được mười sáu đã.”
Ngải Đông Đông bật dậy ngay tức khắc: “Được, thế thì đợi năm sau tính.” nói xong nó lại đỏ mặt hỏi: “Ba… ba không chịu… ấy với con… là vì con bé quá à?” nó chẹp chẹp miệng rồi lại hạ giọng hơn một tí: “Nếu thế thì ba đừng ngại, con… con sẽ không kể với ai đâu, con không để ba đi tù…”
Có tiếng Thụy Linh gọi ba con nó xuống ăn sáng, giọng nói vọng qua bờ tường ngăn hai sân nghe réo rắt à ơi như hát hí kịch. Chu Cương đứng dậy, bảo: “Thôi đi xuống ăn cơm, ăn xong ba đưa mày đi đằng này.”
“Đi đâu?”
“Cứ ăn đã.”
Ngải Đông Đông lẽo đẽo theo Chu Cương xuống lầu, nó cảm thấy lòng nhẹ tênh, gánh nặng âu lo mấy ngày nay như vơi đi quá nửa, Chu Cương bảo đợi một năm chẳng biết có thật không nhưng cho nó hy vọng vẫn hơn bỏ mặc nó mò mẫm. Nó đi tấp tểnh như nhảy nhót, xuống đến phòng khách đột nhiên Chu Cương khựng lại, gã nhìn nhìn cái thảm mình nằm ngủ cả đêm qua rồi bảo: “Cứ bảo phụ nữ với trẻ con sớm nắng chiều mưa cấm có sai. Mày ác thật đấy, mùa rét mà để ba ngủ đất cả đêm, điều hòa cũng không thèm bật, định cho ba mày chết rét à?”
Ngải Đông Đông cười hì hì đáp: “Con kệ ba ngủ đất mà giờ ba còn đứng đây á? Bật điều hòa với đắp chăn cho ba đủ hết đấy, sáng sớm con dậy cất chăn với tắt điều hòa thôi…” nói đến đó không đợi Chu Cương căn vặn gì nó đã nghiêm giọng tiếp: “Con cho ba một bài học đấy, để xem ba còn đi uống nữa không. Lần này con nhẹ dạ thôi, lần sau còn thế nữa chắc chắn là con mặc kệ cho ba chết rét.”
“Không, cùng lắm thì thanh minh đốt cho ba mấy cây vàng.”
Chu Cương híp mắt quơ tay định túm nó, Ngải Đông Đông lạng người lẩn nhanh như trạch, nó chạy tót ra sân, Chu Cương gọi với nó lại: “Đừng có kể với bà chuyện say rượu đêm qua nghe chưa?”
Ngải Đông Đông đã chạy đến cổng, nó khựng lại trong tư thế chực chạy tiếp, hỏi vặn lại: “Muốn con nói xạo thì phải cho con cái gì chứ?”
“Thích gì đây?”
“Từ sau ba không được đi đêm không về nữa.”
“Được.”
Ngải Đông Đông rất kinh ngạc, nó chỉ tiện mồm nói thế thôi chứ đâu ngờ Chu Cương lại đồng ý nhanh vậy.