Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 92



“Thế thì ba hôn con đi.”

Chu Cương như bị đầu độc, gã nhẹ nhàng cúi xuống hôn hôn má nó. Ngải Đông Đông thở dài thỏa mãn, nó nằm vật ra ghế, mắt hơi híp lại, môi mỉm cười. Chu Cương cũng bật cười theo, gã bảo: “Vừa lòng chưa, còn muốn gì nữa thì nói ra, ba chiều mày hết.”

“Con đòi gì ba cũng chiều á?”

“Mày mà không biết ngượng muốn làm ngay trong xe cũng được, mày bảo sao ba làm vậy.”

Ngải Đông Đông ngơ ngác cười, rồi nó bảo: “Con chẳng muốn gì cả, thế này là đủ rồi, vừa lòng lắm rồi.”

Cuối cùng nó vẫn là đứa quá non xanh, trong đầu nó thèm thuồng đủ thứ nhưng mở miệng ra lại bảo đủ rồi, đòi chán chê nhưng dâng đến miệng thì bắt đầu rụt lại, mặt dày chưa là gì, ăn nhau là ở to gan kia. Tóm lại đúng như Chu Cương nói, nó là đứa nhát chết.

Chu Cương bật cười thở hắt ra: “Làm ba mày hết hồn, may mà mày biết đủ đấy.” nói xong gã cười cười khởi động xe chạy tiếp. Ngải Đông Đông nằm tựa trên lưng ghế, cảm thấy hôm nay đúng là ngày đầu năm ta tuyệt vời nhất trong đời mình, lòng nó lâng lâng vui muốn chết.

Họ về đến nơi thì cả nhà cũng mới dậy. Buổi sớm hôm nay báo hiệu một ngày quang đãng, vầng dương đằng Đông nhuộm rực rỡ tầng mây, nắng chưa vàng nhưng đất trời đã chìm trong một màu ấm áp. Chim sẻ là loài dậy sớm nhất, nhân lúc đàn gà còn mơ màng chúng liền sà xuống trộm mổ hạt trong máng ăn. Ngải Đông Đông thì lo ngay ngáy sợ cả nhà biết chuyện của nó thì nó biết ăn nói thế nào, nhưng về đến nhà nó mới hay ngoài Chu Phóng chẳng ai biết gì cả. Chu Cương bảo nó lên phòng ngủ bù đi còn gã với mọi người ra mộ thắp hương.

Nghe nói đến tảo mộ Ngải Đông Đông lại muốn đi theo. Nó sinh ra và lớn lên trong thành phố nên rất hiếu kỳ với những phong tục ở nông thôn. Thấy nó đòi đi Chu Minh bảo: “Đông Đông muốn đi thì cho nó đi.”

Chu Cương hỏi: “Chu Phóng đâu rồi?”

Chu Minh cười cười, nói đỡ cho Chu Phóng: “Hôm qua nó về muộn nên còn ngủ anh ạ, để em đi gọi.”

Nghe thế Ngải Đông Đông xung phong ngay: “Để đấy con đi!”

Nói xong nó chạy vù mất, trông cái dáng tí tởn đúng là đầu xuân năm mới tâm tình hân hoan. Chu Cương bật cười nhìn theo nó, bụng nghĩ kể ra mình quyết thế cũng phải, Ngải Đông Đông bây giờ hoạt bát vui tươi hơn hẳn lúc trước.

Thái độ của Ngải Đông Đông làm Chu Minh cũng để ý, gã cười bảo: “Sáng ra cậu chàng có vẻ vui nhỉ, chạy cứ như gió.”

Đến phòng Chu Phóng, Ngải Đông Đông gõ cửa mấy cái thì Chu Phóng lên tiếng trả lời, Ngải Đông Đông gọi: “Chú ba ơi ba nuôi con bảo dậy đi tảo mộ kìa!”

Gọi xong nó vểnh tai chờ một lúc thì cửa phòng bật mở, Ngải Đông Đông cười khì nhìn Chu Phóng, hỏi: “Giờ này mà chú còn ngủ à?”

“Mày về bao giờ đấy?” Chu Phóng dụi mắt rồi lếch thếch quay vào giường, kéo chăn trùm đầu định ngủ tiếp. Ngải Đông Đông vào theo, bảo: “Con về từ khuya rồi. Chú dậy đi thôi.”

“Hôm qua ngủ muộn quá.” nói xong tự dưng Chu Phóng bật dậy dí mặt vào mặt Ngải Đông Đông, nó giật mình bật ngửa đầu tránh né, Chu Phóng hỏi nó: “Mày đừng có điêu, mắt mày đỏ ké kia kìa, thức cả đêm đúng không, vừa về đúng không?”

Thế là Ngải Đông Đông cười hì hì ngồi xuống mép giường hí hửng bảo gã: “Chú biết không ba nuôi con đi tìm con cả đêm đấy, rạng sáng ổng mới thấy con nha.”

Chu Phóng híp mắt vặn lại: “Thế thì sao?”

“Thì sao đâu, con kể cho chú biết thôi, chú thấy ba nuôi con thương con không? Thế có phải con rất quan trọng với ổng không?”

Chu Phóng ngáp dài, đáp: “Mày bỏ nhà đi vì thế đấy à?”

“Đời nào, lúc đó con muốn đi thật mà.”

“Đi đâu?” Chu Phóng mở mắt ra nhìn nó.

“Chẳng biết, đi thôi, đến đâu hay đến đó. Như hồi xưa là cùng.”

“Mày định bỏ nhà đi thật luôn.” Chu Phóng trợn mắt: “Mày nghiện đi bụi hay gì, chuyện bằng cái mắt muỗi cũng phải làm loạn lên thế à?”

Ngải Đông Đông có vẻ mắc cỡ, nó nằm vật ra giường, gối đầu lên chân Chu Phóng. Chu Phóng hất hất cái chân dưới chăn, bảo: “Thế thì mày còn mò về làm gì? Chú thấy mày có định đi bụi khối, mày muốn dằn mặt anh cả thì có. Sao, trông cái mặt mày kìa, anh cả lại chịu mày thế à?”

“Ờ, chịu thế mới hay chứ, con cũng đâu ngờ ăn ổng dễ vậy.” Ngải Đông Đông chồm dậy, hí hửng rỉ rả với Chu Phóng: “Ổng đi tìm con cả đêm đấy, con cũng không làm được như ổng đâu. Chú thấy thế có phải con rất quan trọng không?”

Chu Phóng ngồi dậy mặc quần dài, bảo: “Ừ, cũng lạ thật. Đêm qua chú còn bảo ổng đi tìm mày làm đếch gì, kiểu gì sáng mày chẳng mò về.”

“Chú bảo thế á?”

Thấy Ngải Đông Đông nhăn mặt Chu Phóng vội vàng giải thích: “Ấy, không phải chú ba không lo cho mày nhưng mà mày nghĩ xem mày lừ lừ bỏ đi như thế, thị trấn thì rộng biết tìm đường nào? Với lại lúc đấy quá nửa đêm rồi, đêm lạnh bỏ xừ mày thấy sương trắng đất không?”

Nghe vậy tự dưng Ngải Đông Đông lại vui vẻ hẳn: “Thế mà ba nuôi con đi tìm con đấy.”

“Mày sướng cái gì không hiểu, mày là con ổng ổng đi tìm mày thì cũng lạ nhưng có gì ghê gớm đâu. Không phải mày mà bé bi bỏ đi ổng cũng phải tìm thôi, có khi ổng còn xua cả nhà đi tìm ấy chứ.”

“Thế ý chú là thế nào?” Ngải Đông Đông phát cáu luôn: “Ý chú là con không là gì với ba nuôi con hả?”

“Ơ cái thằng này…” Chu Phónggượng cười: “Chú với mày thân nhau lắm chú mới nói thật chứ lị. Mà chú mày thường nói không trúng đâu, thôi mày yên tâm, coi như chú chưa nói gì nhá!”

Ngải Đông Đông bật dậy: “Chú nhanh nhanh lên, con với ba nuôi với chú hai đợi chú đấy, nhanh lên không ba nuôi con giận cho xem!”

“Ba nuôi con ba nuôi con, nhắc ba nuôi thì mày vênh váo thế. Tưởng chú sợ ba nuôi mày chắc?”

Gã vừa nói đến đó thì có tiếng Chu Cương dưới sân quát vọng lên: “Chu Phóng mày có nhanh lên không thì bảo?!”

“Dạ đây đây em xuống đây!!” Chu Phóng cuống quýt cài quần rồi nhảy xuống giường, Ngải Đông Đông cười khanh khách chạy ra cửa: “Mỗi ba nuôi con trị được chú, con biết thừa.”

“Mẹ cái thằng này…” thấy Chu Phóng trừng trộ Ngải Đông Đông lập tức chạy biến xuống lầu.

Xã hội văn minh hơn, ở thành phố những hoạt động cúng tế ngày càng được tối giản, chỉ còn người nông thôn vẫn giữ nhiều nếp xưa. Thật ra thì mấy năm trở lại đây làng quê đổi mới nên các tập tục cũng được người dân biến tấu đi nhiều, trước kia việc cúng kiếng được thực hiện trong nhà thờ họ, tất cả nam giới trong nhà từ già đến trẻ đều phải có mặt, con nít bé quá chưa biết đi thì sẽ có người bế để lạy tổ tiên. Thời nay thì thủ tục này không còn được thực hiện long trọng như vậy nữa, những đứa nhỏ tầm như Hâm Hâm thường không phải tham gia, phụ nữ thì đương nhiên là được miễn, cả nhà chỉ có ba anh em Chu Cương và mấy người họ hàng gần đi ra mộ.

Nhà họ Chu không có nhà thờ họ nhưng lại sở hữu một khu đất rừng rất rộng làm nghĩa trang dòng họ. Ở đây người ta vẫn duy trì tục lệ thổ táng, những ngôi mộ trong ngày đầu xuân trông vẫn rất tiêu điều quạnh quẽ. Mọi người hóa vàng mã làm cháy luôn cây cỏ dại mọc trên mộ nên khi lửa tắt để lại một lớp tro đen xám khiến những nấm mộ trông khác hẳn lúc họ mới tới.

Thấy Chu Phóng quỳ lạy Ngải Đông Đông cũng lạy theo, Chu Minh với Chu Cương thì không lạy, hai anh em chỉ ngồi xổm cạnh mộ hóa vàng. Ngải Đông Đông chẳng hiểu mình đang dập đầu với ai nhưng nhìn thái độ của bọn Chu Cương thì chắc đây không phải cha hay ông gã. Mấy ngôi mộ đắp san sát nhau, họ hóa vàng một loạt làm lửa cháy phừng phừng hun hồng cả hai má Ngải Đông Đông. Lúc trở vào xe nó ngồi ghế phụ lái cạnh Chu Cương, tự dưng Chu Cương bảo: “Đưa mày đi ba cũng lấn cấn, chẳng hiểu ông có muốn gặp mày không?”

Chu Phóng với Chu Minh ngồi sau phì cười. Cả hai có biết gì đâu, Chu Minh cười bảo: “Có khi ông đang thắc mắc sao mới một năm đã mọc đâu ra thằng cháu trai lớn tướng.”

Ngải Đông Đông liếc sang Chu Cương rồi lẩm bẩm đầy hàm ý: “Dâu có đoảng thì cũng về nhà chồng, kiểu gì chẳng phải gặp nhau.”

Thế là Chu Phóng cười phá lên: “Thôi ra năm mày đi học cho chú nhờ, văn với vở, lại còn dâu con nữa chứ. Đi học bổ túc đi không thiên hạ nó cười cho thối mũi.”

Chu Cương cười cười, bảo: “Nó với mày không khác gì nhau.”

“Con giống chú ba thế nào được.” Ngải Đông Đông cãi: “Con ngoan hơn chú ba nhiều.”

“Thôi tôi lạy anh, anh chém gió xuyên lục địa thế à, anh mà ngoan á? Hồi bằng tuổi anh tôi gọi anh bằng cụ!”

Chu Cương với Chu Minh cùng bật cười, Chu Phóng và Ngải Đông Đông cũng cười theo, cả xe râm ran như hội. Ngải Đông Đông nằm ngả lưng ra ghế ngâm nga hát, lòng lâng lâng nghĩ rằng trang mới sáng tươi của cuộc đời mình cuối cùng đã đến cùng tiết xuân.