Bắn liền hai lượt, Ngải Đông Đông bắt đầu thấy mệt mỏi nhưng bên dưới Chu Cương vẫn đang hừng hực khí thế. Gã kéo tay Ngải Đông Đông xuống đũng quần mình, lúc này chính Ngải Đông Đông lại hốt hoảng, nó ngượng nghịu bảo: “Có nhanh quá không vậy?”
“Nhanh gì?”
“Thì tiến triển nhanh quá.” Ngải Đông Đông xốc chăn chồm dậy: “Con đi thay quần lót, đợi con tí.”
Nói xong nó co cẳng chạy mất, Chu Cương cười cười nằm gối lên cánh tay, thở dài bất đắc dĩ. Mười phút sau Ngải Đông Đông mới trở lại, lần này nó mặc cả bộ đồ ngủ kín mít từ đầu tới chân, Chu Cương nhìn nó rồi hỏi: “Thay đồ gì mà lâu thế?”
“Thì bắn hết ra đùi con phải rửa ráy qua một tí.” Ngải Đông Đông cười hì hì bò lên giường nhìn Chu Cương, đúng lúc đó thì có tiếng Chu Phóng gọi ới ời dưới sân: “Đông Đông, dậy chưa?!”
Ngải Đông Đông định xuống giường thì Chu Cương bảo: “Kệ nó.”
“Chú gọi con mà, để con xem có việc gì.”
Nói rồi Ngải Đông Đông cào tóc cho rối bù lên, quay sang thấy Chu Cương nhìn nó cười cười nó cũng cười theo rồi kéo rèm thò đầu ra ngoài cửa sổ, giả giọng ngái ngủ hỏi: “Chú ba à, gì đấy, con đang ngủ mà.”
Không ngờ vừa thấy nó thò cổ ra Chu Phóng lại có vẻ giật mình: “Mày… mày đang làm gì đấy?”
“Ngủ ạ.”
“Thế…” Chu Phóng trỏ tay lên, vẫn có vẻ kinh ngạc: “Thế sao mày lại ở phòng anh cả?”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới nhận ra nó đang ở phòng ngủ của Chu Cương, phòng nó ở phía kia cơ mà.
“À… à thì…” đầu Ngải Đông Đông xẹt xẹt tính toán, chỉ hai giây sau nó đã thản nhiên đáp: “Điều hòa phòng con bị sao ấy… chú hỏi gì con đấy?”
Chu Phóng ngờ vực hỏi: “À, thế à… chú…” gã định nói rồi lại ngập ngừng, cuối cùng gã vẫy vẫy tay: “Mày xuống đây chú bảo.”
“Vầng.” Ngải Đông Đông khép cửa sổ lại rồi quay sang lè lưỡi với Chu Cương, Chu Cương có vẻ bất đắc dĩ, gã bảo: “Mày định xuống à?”
“Tí thôi mà, ba ngủ trước đi.”
“Ngủ thế nào được?” Chu Cương đưa mắt xuống đũng quần mình, Ngải Đông Đông cười hì hì nhảy tót ra hành lang, chạy bạch bạch xuống lầu. Thấy nó mặc mỗi cái áo ngủ Chu Phóng hỏi: “Sao không mặc áo khoác vào, mày không lạnh à?”
“Lạnh chứ, nên chú nói nhanh lên.” Ngải Đông Đông dậm dậm chân, ra vẻ rất lạnh nhưng Chu Phóng vẫn chưa chịu nói vào chuyện chính mà lại vặn hỏi nó: “Mày sang ngủ phòng anh cả mà ảnh đồng ý à?”
Ngải Đông Đông ngạc nhiên đáp: “Sao mà không đồng ý, con đã bảo điều hòa phòng con bị hỏng mà, chạy cứ tậm tà tậm tịt. Phòng ba nuôi con ấm hơn, với ngủ chung cho đỡ tốn điện.”
“Nhưng anh cả có thích ngủ cùng với trẻ con đâu, không tin mày hỏi bé bi xem, từ bé đến giờ nó toàn ngủ với bà thôi. Anh cả không bao giờ cho nó ngủ cùng ảnh đâu, hồi xưa nó khóc vật nài ra ảnh cũng không đồng ý ấy, sao thành mày thì lại được?”
“Thì vì con có phải trẻ con đâu.” Ngải Đông Đông cười gian: “Với lại con là con trai mà, chắc ba con trọng nam khinh nữ đấy.”
Chu Phóng bật cười, Ngải Đông Đông lại xoa xoa hai vai, bảo: “Nào chú nói nhanh lên, con lạnh chết mất.”
“À, thế này, bạn chú ở Vân Nam về mang cho chú ít trà khô nhưng nó không phải người ở đây, cuối năm bận quá không tự sang thị trấn mình được nên nó nhờ bạn nó gửi hộ. Bạn nó thì là người trong huyện, thấy bảo chiều nay đi tàu về qua đây nhưng chiều nay chú bận mất rồi, anh cả anh hai chắc cũng không rảnh, mùng một ai cũng tiệc tùng hết mà. Mày ra ga đợi lấy trà cho chú được không?”
“Mấy giờ đi?”
“Chắc độ ba giờ, tàu thường đến trễ nhưng cũng tầm giờ đấy thôi. Mày ra sớm thì chịu khó đợi một tí.”
“Cũng được, nhưng con không biết bạn của bạn chú thì làm thế nào?”
“Dễ, mày cầm di động của chú đi, tàu đến người ta sẽ gọi cho mày.” nói rồi Chu Phóng đưa điện thoại cho nó rồi vui vẻ vỗ vai nó: “Chịu khó nhá.”
Ngải Đông Đông ngắm nghía di động của Chu Phóng rồi bảo: “Trà gì thế chú, làm gì phải gửi từ Vân Nam về, xịn lắm à?”
“Ừ, của ngon đấy. Bạn chú làm nhà nước ở Vân Nam, có chức quyền mới mua được trà xịn giá phải chăng đấy. Trà này bình thường bán một ngàn một cân, mua giá nội bộ cũng năm sáu trăm đấy. Nhà mình mẹ với anh cả anh hai đều thích uống trà, chú mua luôn bốn cân cho cả nhà uống. Mày cứ mang được về đây chú sẽ cho mày một ít để mày biếu ba nuôi mày nhá. Sao, thấy chú mày tâm lý chưa?”. đam mỹ hài