Gá Duyên

Chương 16



Đức ngồi co ro dưới bệ rửa tay, quần áo ẩm ướt bốc ra mùi cứt đái. Băng gạc dán vào vết khâu bên thái dương đã bung ra. Vết khâu rỉ máu bị dính nước, sưng đỏ tấy.

Đôi mắt hung ác sắc bén quen thuộc trên mặt hắn đã biến mất. Đối diện với Ngân là đôi mắt sâu đen, trợn to vằn viện tia đỏ.

“Bác Đức? Bác làm sao vậy? Sao lại ngồi xổm ở đây…” Ngân vội bước vào buồng vệ sinh, muốn kéo vai hắn thì bị hất bay đi.

Đức co rúm người sợ hãi, tay ôm chặt cơ thể, đầu lắc lư đập khe khẽ vào bệ rửa tay.

Trực giác nhạy bén giúp Ngân nhận ra chuyện không tốt. Cô ngồi xổm xuống trước mặt Đức, lặp lại câu hỏi. “Bác làm sao vậy? Bác đau đầu à? Đừng đập đầu nữa!”

Cô gắt lên, dùng tay chắn giữa đầu Đức và bệ rửa tay.

Tiếng quát của cô làm động tác đập đầu khựng lại. Đức trợn to mắt nhìn cô. Hai giây sau, mặt hắn xụ xuống, mếu máo như đứa trẻ. “Đau, đau, đau lắm.”

“Bác đau đầu à? Vậy đừng đập nữa.” Ngân vô thức nhẹ giọng dỗ dành.

Đức như không nghe thấy lời Ngân. Đầu hắn tiếp tục gõ vào bệ rửa tay. Bởi vì có tay Ngân ở giữa nên từng cú đập đầu không mang lại đau đớn.

Sau lưng Ngân là tiếng xì xào của các bệnh nhân khác.

“Có phải anh ta bị ngốc rồi không? Ánh mắt đần độn không bình thường.”

“Tôi nghe nói có người bị đá đập hỏng đầu, biến thành thằng ngốc đấy.”

“Trời ơi, con tôi.” Bà Cẩm chen vào buồng vệ sinh đúng lúc Đức đột ngột tự đập mạnh đầu mình vào tường.

“Cốp. Cốp. Cốp.” Mắt hắn ứa nước vì đau. Động tác tự tổn thương mình tiếp diễn như một kẻ điên.

Ngân hoảng sợ túm vai hắn, lôi ra xa khỏi bức tường. Hắn vùng vẫy, đánh vào mặt và vai cô.

Cô ngoái đầu, hét lên xin giúp đỡ. “Làm ơn gọi bác sĩ giúp tôi.” Cô nhìn thấy bà Cẩm đang ôm chặt cửa phòng, không dám đến gần. Cô thúc giục.

“Mẹ nhanh gọi bác sĩ đến khám cho bác Đức đi. Đầu anh ấy có vấn đề rồi.”

Bác sĩ vừa thấy tình huống bẩn thỉu của Đức, liền khiển trách Ngân. “Tại sao người nhà lại để bệnh nhân bẩn thỉu thế này? Chị rửa ráy sạch sẽ cho bệnh nhân đi. Làm xong thì đưa về giường để tôi khám. Nhanh lên.”

“Nó là em dâu, làm sao rửa ráy cho anh chồng được chứ.” Bà Cẩm lập tức phản đối.

“Mẹ là mẹ ruột bác Đức. Mẹ vào rửa ráy, thay quần áo cho anh ấy đi.” Ngân đưa bộ quần áo sạch cho bà Cẩm. Đây là quần áo cô mang từ nhà đến.

Bà Cẩm bịt mũi, lùi về sau một bước rồi tự chột dạ trước phản ứng của mình, mặt nhăn nhó khó xử. “Thằng Đức to con như vậy, tôi… tôi không đỡ được người nó…”

Ngân khịt mũi, đi vào buồng vệ sinh, đóng sập cửa phòng vào mặt bà Cẩm.

Trước mặt bà Cẩm thì cô nghênh ngang thế, đến khi còn lại một mình với Đức, cô xấu hổ xoắn xuýt mất gần hai phút mới xắn tay áo lên.

“Được rồi. Mình cứ coi bác ấy là nhóc Mốc.”

Nghĩ dễ hơn làm.

“Bác cởi quần áo ra đi.”

Đức nép sát vào tường, tròn mắt nhìn Ngân ngây dại.

“Để em giúp bác cởi áo.”

“Bốp.” Đức đánh vào tay Ngân, tay chân hắn bám vào tường như muốn nhồi bản thân vào tường, bài xích sự tiếp xúc của cô.

“Bác đừng sợ. Em sẽ không làm đau bác đâu. Bác đứng yên, để em cởi áo nhé. Quần áo ẩm ướt thế này sẽ nhiễm lạnh.” Lời nói dịu dàng nhưng động tác của Ngân rất dứt khoát và mạnh mẽ. Cô túm vạt áo Đức, lột qua đầu nhanh như sét đánh.

Đức chưng hửng hai giây vì bị lột trần, thình lình ngồi thụp xuống sàn, òa khóc.

Hắn khóc không có tiếng. Nước mắt và nước mũi nhễu nhão khắp mặt, chảy hết vào miệng.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi có biểu hiện như một đứa trẻ ba tuổi òa khóc vì bị bắt nạt. Ngân không thấy buồn cười chút nào. Cô đau thắt lòng khi tận mắt chứng kiến người anh chồng khỏe mạnh biến thành kẻ ngốc trước mặt mình.

Bàn tay cầm áo của Ngân run lên. Chiếc áo rơi xuống sàn. Cô ngồi thụp xuống, giọng khàn đi vì hối hận. “Em xin lỗi. Em xin lỗi… bác đừng khóc. Em sai rồi. Em không nên thô bạo với bác như vậy. Đừng khóc… được không…”

Cô vươn tay muốn chạm vào hắn nhưng lại rụt lại giữa chừng. Bàn tay nắm lại giữa không trung, cô đơn và lạnh lẽo. Nước mắt thi nhau rơi trên mặt Ngân. Nước mắt làm tầm nhìn của cô nhòe đi.

Trong buồng vệ sinh chật hẹp, có hai người lớn ngồi trên sàn, khóc không ra hơi. Người phá vỡ bầu không khí quỷ dị này là Đức. Hắn dùng ngón trỏ đụng vào tay cô, ấp úng nói. “Đừng khóc…”

Đụng chạm rất nhẹ, Ngân không cảm nhận được. Tâm trạng cô chìm trong u uất, nước mắt như đê vỡ, trào ra không kiểm soát được. “Em không nên để bác xông vào đám cháy… Người phải đi là em. Từ ngày anh Công mất, bác là người duy nhất coi em là người nhà… Bác tốt với mẹ con em bao năm qua… Tại sao người tốt lại khổ thế này?”

“Đừng khóc…”

Ngón tay Đức gạt đi nước mắt trên mặt Ngân. Hắn rướn người về phía trước, kề mặt thật gần làm Ngân giật mình. Cô cuống quýt gạt nước mắt, túm lấy tay hắn, hỏi thật nhanh. “Không khóc. Không khóc. Bác nhận ra em không?”

Đức hoảng sợ rụt tay lại nhưng không tránh thoát được. Hắn nhìn cô oan ức như chú chó to lớn bị chủ nhân trách mắng.

Ngân thở dài, chấp nhận sự thật. Kỳ tích không xảy ra giữa đời thật.

Cô hít vào thở ra vài lần, nhỏ nhẹ dỗ hắn. “Bác đừng sợ. Để em rửa sạch người cho bác nhé.”

Cô nói đến lần thứ ba thì Đức gật đầu.

Cơ thể Đức to gấp đôi Ngân. Hắn là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi khỏe mạnh, củ rễ to lớn nghẹo đầu bên đùi trong làm Ngân muốn giả bộ không thấy không được. Cảnh tượng phát sinh quan hệ vì bị hạ thuốc lướt qua đầu Ngân. Mặt cô nóng rực thì thẹn.

Ngân biết các suy đoán của mọi người về vết thương trên đầu Đức có khả năng đã thành sự thật. Bởi vì hắn đi vệ sinh xong, không biết lau chùi khiến chất bẩn dính khắp người. Kinh nghiệm tắm rửa cho con trai suốt bảy năm khiến Ngân dùng đúng năm phút đồng hồ làm sạch người cho Đức.

Toàn bộ quá trình tắm rửa, Đức nhìn chằm chằm Ngân.

Đôi mắt đen sâu thẳm chỉ in đúng hình bóng cô.

Ngân nuốt nước bọt, dò hỏi. “Bác Đức? Bác nhận ra em không?”

Đức đột ngột bước sát vào người Ngân làm cô kinh hãi la lên.

“Bác làm gì vậy?”

“Lạnh.” Giọng hắn nhỏ và run rẩy. Cơ thể không mảnh vải rắn chắc kề sát người Ngân.

Đôi mắt ngay thẳng khờ khạo của Đức làm Ngân xấu hổ. Cô đã nghĩ oan cho hắn. Hắn không giả vờ bị ngốc.

Mặt cô đỏ bừng, đầu ngửa lên cao, không dám nhìn xuống dưới. Cô dùng tốc độ sét đánh mặc quần áo vào cho hắn. May may hắn ngoan như cún, bảo giơ tay nhấc chân là làm theo tăm tắp.

Thời điểm Ngân đưa Đức ra khỏi phòng, cô cúi đầu xin lỗi bệnh nhân trong phòng vì làm phiền mọi người.

Bà Cẩm thấy Đức sạch sẽ, liền đi đến muốn cầm tay hắn.

“Bốp.” Đức vỗ mạnh vào tay bà Cẩm, trốn ra sau người Ngân.

Bác sĩ kiểm tra và đặt nhiều câu hỏi, không câu nào lọt được vào đầu Đức. Hắn ngồi yên trên giường, một tay níu lấy gấu áo Ngân như một đứa trẻ tìm kiếm sự an toàn của người thân.

Hành vi của hắn khiến bà Cẩm càng thêm ghét bỏ Ngân.

“Sáng mai bệnh nhân cần đo điện não đồ và làm các xét nghiệm khác. Bây giờ người nhà cần khuyên nhủ bệnh nhân nghỉ ngơi sớm để nhanh hồi phục.”

“Tại sao không xét nghiệm luôn bây giờ mà phải để đến sáng mai?” Bà Cẩm bất mãn lên tiếng.

“Hiện tại là buổi đêm, các xét nghiệm của bệnh nhân nhà bác chỉ tiến hành sau tám giờ sáng.”

“Bệnh viện làm ăn kiểu gì vậy? Nếu có bệnh nhân cấp cứu cần xét nghiệm gấp thì làm sao hả? Sao có thể đợi đến sáng được chứ?” Bà Cẩm bĩu môi khó chịu, không để tâm lời nói của mình gây mất thiện cảm thế nào. Bà ta cao giọng hỏi. “Cuối cùng con trai tôi bị làm sao vậy bác sĩ? Nó nghe không hiểu lời nói của mọi người. Cứ lơ mơ như đứa ngốc.”

“Khối tụ máu trong đầu bệnh nhân có biến chứng, chèn lên dây thần kinh, có người hôn mê, có người mất trí nhớ, có người bị ngốc đi.” Bác sĩ giải thích một loạt các biến chứng về tụ máu do chấn thương sọ não.

Thời điểm Đức cứu Mốc khỏi đám cháy, tảng đá rơi vào đầu hắn đã để lại di chứng. Chỉ có kiểm tra và xét nghiệm thật kỹ mới có kết quả chính xác nhất. Bà Cẩm có bất mãn thế nào cũng chỉ có thể đợi đến khi trời sáng, các y bác sĩ đến giờ làm việc mới đưa Đức đi chụp chiếu, xét nghiệm được.

Ngân trầm mặc nghe bác sĩ nói, áy náy khiến cô ngừng hành vi đẩy bàn tay của Đức ra. Khi Đức rơi vào giữa một rừng ánh mắt soi mói, Ngân là người duy nhất tiếp cận và dịu dàng dọn vệ sinh cho hắn. Điều này khiến bộ não đang có vấn đề của hắn nhận định cô là người thân, là người không nguy hiểm. Hắn giữ chặt áo cô theo bản năng.

Thời gian sau đó, Đức nhất quyết không nằm ngủ dù bà Cẩm dỗ dành, đe dọa, dù Ngân khuyên nhủ hết lời. Hắn ngồi co ro trên giường, nép vào một góc, quây chăn xung quanh như bức tường thành bảo vệ.

Ngân và bà Cẩm ngồi trên ghế nhựa, đau lòng nhìn hắn.

Một đêm thức trắng với Ngân cũng không kiệt quệ tinh thần bằng chuyện bác sĩ đọc kết quả khám cho Đức.

“Biến chứng của khối máu tụ kết hợp tổn thương của vết thương nơi thái dương khiến trí não của bệnh nhân bị tổn hại nghiêm trọng. Đầu óc của bệnh nhân hiện tại không khác đứa trẻ ba tuổi. Để xác định chính xác độ tổn thương về tinh thần, bệnh nhân cần đến khoa tâm lý khám.”

“Có thể chữa được không ạ?” Giọng Ngân run rẩy, cô siết chặt tay để ép buộc bản thân không được khóc.

“Rất khó nói. Não cùng các dây thần kinh trong đầu rất mỏng manh. Chỉ một tổn thương nhỏ cũng dẫn đến mất mạng. Có bệnh nhân phát điên làm ra các hành vi bạo lực, có bệnh nhân mất trí nhớ, có bệnh nhân giảm đi trí lực, trở nên khờ khạo. Bệnh nhân hồi phục sức khỏe và trí não như bình thường là cần một quá trình chữa trị kiên trì, cần người nhà phối hợp với bên phía bệnh viện.”

“Gia đình tôi sẽ phối hợp theo lời bác sĩ. Bác sĩ chỉ cần nói rõ là chữa được cho con trai tôi hay không? Mất bao lâu? Một tháng? Một năm? Hay cả đời.”

“Tôi không thể cam đoan và đưa ra con số chính xác được. Cần có thời gian điều trị.”

Bà Cẩm gào khóc, không chấp nhận kết quả này.

Ngân đau lòng, đi ra hành lang vắng, che miệng bật khóc.

Tại sao ông trời ác độc như vậy? Đức sống nhân hậu, hiếu thuận và yêu thương các em trong nhà. Hắn chưa từng làm hại ai, hắn có tội gì mà ông trời đày đọa hắn như vậy?

Hắn có cửa hàng riêng, làm một ông chủ tự do, có nguồn kinh tế ổn định, có nhà cửa đàng hoàng, có anh em bạn bè thân thiết quý mến. Tâm trí như đứa trẻ ba tuổi, hắn phải sống làm sao đây?

Tương lai của hắn mất rồi… mất trong đám cháy.

Đám cháy! Đúng vậy, mọi việc bắt nguồn từ đám cháy. Mắt Ngân híp lại. Cô chùi nước mắt thật mạnh. Bên phía công an chưa có kết quả điều tra. Cô vẫn nhớ bạn bè của Đức có người làm trong ngành, bây giờ hắn gặp chuyện, không biết phải tìm ai để nhờ thúc đẩy tiến độ điều tra vụ án.

Áo Ngân đột ngột bị giật nhẹ. Cô xoay người và thấy Đức đứng khép nép với vẻ mặt tủi thân.

“Đừng khóc.” Hắn rụt rè nói. Vừa ngoan vừa ngốc nghếch.

Cô lau sạch nước mắt, tự vỗ hai ba cái vào mặt để lên tinh thần. Cô mỉm cười hỏi. “Em không khóc. Sao bác lại ra đây? Mẹ đâu?”

Sau lưng hắn là tiếng gọi lo lắng của bà Cẩm.

Cô hiểu Đức lén đi tìm cô. Cô nhớ đến phản ứng trốn tránh trách nhiệm của bà Cẩm, thầm thở dài trong lòng. Một người không có khả năng bảo vệ bản thân làm sao sống được trong căn nhà toàn những người bị đồng tiền che mờ mắt đây.

“Hy vọng mẹ nể mặt bác ấy là con trai ruột mà không khắc nghiệt như đối xử với con dâu.”

Ngân đưa Đức quay về phòng bệnh. Hắn túm áo cô, lẽo đẽo theo sau. Bước chân hắn cẩn thận, ánh mắt vụng trộm nhìn xung quanh đầy đề phòng.

Lời mong ước của Ngân vỡ vụn sau năm ngày Đức nằm viện.

Vết thương ở thái dương đã kéo da non, trí não hắn vẫn ngây ngô như đứa trẻ. Đôi khi hắn nổi khùng, đánh bất cứ ai cưỡng ép hắn uống thuốc.

Bà Cẩm chưa chấp nhận chuyện con trai trở thành thằng ngốc nên thái độ của bà ta rất tùy ý, nói chuyện cũng không cẩn thận. Đức không nghe lời, bà ta sẽ vỗ mạnh vào vai và tay, quát mắng ép uống thuốc.

Có lần hắn đẩy bà Cẩm ngã xuống sàn phòng, bản thân thì chui vào gầm giường nằm im thin thít. Ngân phải dỗ dành hơn ba mươi phút mới gọi được hắn ra ngoài.

Bà Cẩm tức tối nhét thuốc vào tay Ngân, phủi tay bỏ về nhà. “Đây, cô giỏi mồi chài đàn ông, cô tự cho nó uống thuốc đi. Tôi không hầu nó được.”

Thái độ quá quắt của bà Cẩm làm mất lòng toàn bộ bệnh nhân trong phòng. Lần nằm viện này của Đức, không có bệnh nhân nào hiểu lầm Ngân là em dâu lại đi rù quến anh chồng.

Em dâu thì sao? Ít ra em dâu cũng tận tụy cơm nước, vệ sinh cho Đức. Không như bà Cẩm là mẹ ruột, việc nhẹ thì bà ta le te đòi làm, việc bẩn thỉu liên quan cứt đái thì ném cho Ngân với lý do, bà ta già rồi, ngửi mùi bẩn thỉu sẽ tăng huyết áp, ngất xỉu mất.

Ngày Đức ra viện, việc đầu tiên bà Cẩm làm khi đưa Đức vào nhà là xồng xộc vào phòng ngủ của mẹ con Ngân, ôm quần áo vứt ra ngoài phòng khách. Bà ta chống nạnh, vênh váo nói.

“Từ hôm nay tôi chuyển sang đây sống với thằng Đức. Mẹ con cô nhanh dọn khỏi nhà con trai tôi đi. Anh chồng, em dâu ở cùng nhà khiến hàng xóm chê cười. Tôi nhịn cô thế là đủ rồi. Tôi cho cô một ngày để dọn đồ. Giỏi thì dọn về căn nhà mà cô đứng tên sổ đỏ kia kìa.”

Tiếng gào của bà Cẩm làm Đức nhảy khỏi ghế, trốn ra ngoài cửa, thập thò sau lưng Ngân.

Ngân đứng chết đứng giữa cửa nhà, tức đến không thở nổi.

Cô mím môi, lao thẳng vào trong bếp.

“Này, này, cô làm cái gì vậy? Tôi bảo cô cút! Ai cho cô vào nhà hả?” Bà Câm cản Ngân nhưng bị cô hất ngã.

Đúng lúc Tú chạy sang, nhìn thấy cảnh này liền mắng Ngân. “Chị thật quá đáng! Tại sao chị đánh mẹ hả?”

Đức chạy vọt theo Ngân, vai không may huých ngã Tú, làm cô ta ngã úp mặt xuống sàn.

Bà Cẩm và Tú vừa đỡ nhau đứng dậy thì thấy Ngân lao ra khỏi bếp.

Ngân cầm con dao bầu, chĩa về phía mẹ con bà Cẩm.

“Đây là nhà bác Đức. Chỉ có mình bác ấy có quyền quyết định ai đi, ai ở. Ai dám đuổi mẹ con con ra khỏi đây, con chém hết.”