Việc Ngân nghi ngờ Đức giả bộ khùng bị đám giỗ của bố chồng xen ngang.
Bố chồng Ngân mất vì bệnh nên sau năm năm mới được bốc mộ. Tính ra, chồng Ngân bị tai nạn giao thông, mất trước cả bố ruột. Sau khi con trai thứ hai mất, tinh thần bố chồng Ngân suy sụp khiến các bệnh nền vốn tồn tại trong người cùng lúc phát bệnh. Chữa trị gần hai năm thì ông mất.
Thời điểm đó, Tú và Long cưới chạy tang khiến đám cưới phải chuẩn bị gấp, khách mời cũng bị tối giản nhất có thể. Chuyện này khiến bà Cẩm càng thương dâu út hơn vì nghĩ Tú bị thiệt thòi.
Ngân biết được nguyên nhân bên trong. Bố chồng Ngân nằm viện, tiền viện phí hết rất nhiều. Tú chưa về làm dâu nhưng đã đứng ra cáng đáng tiền chữa bệnh thay cho Long.
Khoảng thời gian đó, nhóc Mốc chưa được hai tuổi, do sinh non nên thằng bé thường ốm đau dặt dẹo. Tháng ba mươi ngày thì hai mươi ngày nằm bệnh viện. Ngân vừa chăm con vừa đi làm, tiền bạc không dư dả, không thể đóng góp nhiều như dâu út. Chung quy, cô bị mẹ chồng ghét ngoài nguyên nhân vì không hợp mệnh, không hợp tính cách, còn vì cô quá nghèo, chẳng thể cáng đáng nhiều việc lớn trong gia đình nhà chồng.
Nghĩ đến chữ “nghèo”, Ngân càng mạnh mẽ. Con trai cô đã lớn, cô có nhiều thời gian để làm việc hơn. Bằng các công việc lao động chân chính, cô tin cuộc sống của hai mẹ con sẽ ngày càng yên ổn và khấm khá hơn.
Vào ngày giỗ bố chồng, mẹ chồng Ngân quyết định làm hai mươi hai mâm cỗ. Bà Cẩm không đặt cỗ trọn gói mà nhờ toàn bộ dâu rể trong nhà cùng làm. Nhà cậu Khải có hai con trai, hai con dâu, cùng Tú và Ngân, sáu người nấu hai mươi hai mâm cỗ là quá sức. Ngân không ngại làm việc nhưng tính toán thời gian chuẩn bị và nấu nướng, cô sợ không thể kịp giờ khách đến.
“Tôi không có tiền. Cô sợ khổ thì tự bỏ tiền ra làm giỗ cho bố chồng cô đi.” Bà Cẩm gạt ngay ý tưởng này với giọng thách thức.
Ngân tức mà không thay đổi được gì. Cô không biết nhà chú Long đưa mẹ chồng bao nhiêu nhưng riêng cô đưa bà Cẩm mười lăm triệu.
Tiền mặt của Đức để trong nhà đã bị bà Cẩm lấy sạch, tiền gửi ngân hàng thì không thể rút tiền với tình trạng đầu óc có vấn đề của Đức. Ngay cả cửa hàng sửa chữa xe máy của hắn cũng phải đóng cửa tạm thời. Bạn bè hắn muốn tiếp quản và duy trì kinh doanh nhưng bà Cẩm làm loạn không đồng ý. Bà Cẩm sợ bạn bè của Đức cuỗm máy móc đi bán. Cuối cùng, Ngân đã tự tiện tháo nhẫn vàng ba chỉ luôn đeo trên ngón tay hắn đưa bà Cẩm để đóng góp cho đám giỗ. Ngân tin nếu Đức tỉnh táo thì chắc chắn hắn sẽ đứng lên lo toàn bộ chuyện bốc mộ làm giỗ cho bố, không để bà Cẩm phải chi một đồng.
May mắn vào năm trước, Ngân cùng Long và Đức đã góp tiền mua đất ở nghĩa trang, chỉ đợi ngày bốc mộ là chuyển bố chồng đến đấy.
Nghĩ đến đây, Ngân thở dài, bắt đầu cùng Tú soạn thực đơn và sắp xếp đi chợ. Nấu hơn hai mươi mâm cỗ rất cực, cô không muốn làm cũng phải làm được.
Tầng một nhà Ngân chất đống túi nilon, tường cháy nám đen dù đã được quét dọn sạch sẽ, nhìn vào vẫn âm u đáng sợ. Bà Cẩm không muốn khách khứa ăn uống mất ngon nên quyết định bày cỗ ở nhà Long và nhà Đức.
Sân nhà Long khá rộng, một phần sân để nấu nướng và rửa bát, rất thuận tiện bưng bê.
Dưới sự chung tay của con cháu trong nhà, đám giỗ bố chồng Ngân cũng trôi qua trọn vẹn.
Nấu nướng cỗ có thể nhờ họ hàng nhưng việc rửa bát là hai cô con dâu nhà bà Cẩm phải tự phụ trách. Ngân dứt khoát bỏ tiền túi thuê hai cô nhặt đồng nát vào rửa bát.
Tú chống eo, nhìn hai cô nhặt đồng nát nhanh thoăn thoắt rửa bát, bật ngón cái khen Ngân. “Không có cái gì làm khó được chị Ngân của em!”
“Được rồi, thím cũng vất vả cả ngày rồi. Ngồi xuống ghế nghỉ một lúc đi.” Ngân cười xòa.
“Mấy ông tướng kia định uống đến bao giờ mới thôi đây. Ông Long nhà em không quản là uống đến gục mới ngừng.” Tú đi đến bên chiếc bàn, kiễng chân nhìn ra khoảng sân sát cổng nhà. Nơi đó vẫn còn mâm cỗ cuối cùng gồm đám con cháu trạc tuổi Long, đang uống rượu hò dô ồn ào. “May là đám giỗ làm cơm vào buổi tối, uống xong là lên giường ngủ luôn. Chứ như năm trước, ăn cỗ buổi trưa xong, mấy ông tướng rủ nhau đi karaoke tay vịn. Nghĩ lại là em vẫn thấy điên hết cả người.”
Tú chắt lưỡi, muốn cằn nhằn thêm vài câu thì nhận ra hành vi khác thường của Ngân. “Chị tìm gì vậy?”
“Tôi vừa pha bình trà để ở đây. Không biết ai mang đi đâu rồi.”
“Hay mấy ông tướng kia ôm lên mâm rượu rồi? Để em qua tìm xem.” Tú vừa định nhấc chân đi thì Ngân chợt la lên.
“Bác Đức? Sao bác lại ôm bình trà thế kia?” Ngân vội vàng đi tới cửa nhà Long, nhanh tay lấy bình trà cùng khay cốc trên tay Đức. “Lần sau bác đừng bê cùng lúc nhiều thứ thế này nhé. Cốc thủy tinh vỡ sẽ làm bác bị thương đấy.”
Đức xụ mặt, ấm ức nói. “Khát nước.”
Hôm nay nhà có công việc nên Đức và Mốc cùng trẻ con bị xua hết vào phòng khách nhà Long xem phim hoạt hình. Khách khứa về hết, hắn mới được tự do đi lại. Không phải Ngân cấm hắn tiếp xúc với mọi người, cô chỉ sợ người không hiểu chuyện sẽ tổn thương hắn ở nơi cô không nhìn thấy. Hiện tại Ngân thấy hắn rầu rĩ nói, liền thấy thương.
Ngân đặt bình trà to gần bằng nồi cơm điện xuống bàn, vội rót cho hắn cốc trà.
Trà rót xong, Đức vẫn đứng yên tại chỗ, không bước đến bàn nhận cốc nước từ tay Ngân. Cô biết hắn học được trò dỗi hờn này từ con trai cô.
Cô chủ động đi đưa nước cho hắn. Tuy có vài bước chân nhưng cũng đủ xoa dịu ấm ức ngây thơ của Đức.
“Tình cảm của chị Ngân và anh Đức tốt ghê.” Tú đột ngột nói, giọng khá lớn làm hai cô nhặt đồng nát đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.
Nụ cười vẫn nguyên vẹn trên môi, Ngân quay về bên bàn, lấy ra bốn cốc thủy tinh đặt lên bàn “Người nhà với nhau, không đối tốt với nhau thì hại nhau hả thím?”
Mâm rượu của cánh đàn ông đúng lúc cụng ly, hò dô át tiếng Ngân. Tú nghĩ mình nghe lầm, chột dạ nhìn chằm chằm mặt Ngân, dò hỏi.
“Chị nói hại gì cơ?”
“Xoảng.”
Tiếng thủy tinh vỡ rơi xuống cùng lúc câu hỏi của Tú. Cô ta quay đầu nhìn Đức.
Hắn làm rơi vỡ cốc trà, luống cuống lùi về phía sau, giả bộ người làm vỡ cốc không phải hắn. Mảnh vỡ thủy tinh chỉ cách hắn hai ba bước chân. Kẻ ngốc cũng nhìn ra thủ phạm làm vỡ cốc là ai.
Hành vi ngốc nghếch của Đức làm Tú bật cười.
Ngân vội vàng chạy tới túm Đức, lôi đến bên bàn, ấn hắn ngồi xuống ghế. Một cốc trà mới đặt trước mặt hắn. “Đây, bác ngồi yên ở đây cho em. Cầm cốc bằng hai tay và từ từ uống thôi.”
Cô đẩy cốc trà khác đến trước mặt Tú. “Thím uống trà đi. Cứ để tôi dọn thủy tinh cho.”
Tú dùng cốc trà che đi cái bĩu môi thật dài. Làm gì có chuyện cô ta đi hầu ông anh chồng ngu ngốc này chứ.
Ngân dọn dẹp hết thủy tinh vỡ trên sân, gọi hai cô nhặt đồng nát nghỉ tay uống cốc trà.
Sau đó, bình trà được Tú ôm đến mâm rượu của đàn ông. Cô ta muốn kiếm cớ lôi Long về phòng. Tiếc là con ma men không nghe lời vợ làm cô ta tức điên, đùng đùng bỏ về phòng ngủ.
Ngân và Đức vẫn ngồi bên bàn, chậm rãi uống trà. Đức ngồi thẳng, hai đùi khép chặt, tay đặt ở đầu gối, mắt mở to chờ đợi.
Cô giả bộ nghiêm mặt chưa tới năm phút, liền phì cười, vỗ đầu hắn, khen ngợi. “Bác làm rất tốt.”
Đức cười hềnh hệch. Ngốc nghếch và vô tư.
Hắn đẩy cốc thủy tinh rỗng không đến gần tay Ngân.
Cô thất thần nhìn hắn thật lâu, đến khi cốc nước bị hắn nhét vào lòng bàn tay, lời thật lòng mới thổn thức bật khỏi môi cô. “Em xin lỗi.”
Cô lợi dụng một người không tỉnh táo để thực hiện hành vi trả đũa. Cô cũng chẳng tử tế hơn Tú là bao.
Mười lăm phút sau. Tại phòng ngủ của vợ chồng Tú. Phòng để đèn ngủ màu cam nhạt, ánh sáng hài hòa chiếu rọi phòng ngủ đầy đủ tiện nghi. Trên chiếc giường lớn nơi góc phòng là một thân nhìn nằm rũ rưỡi.
“Mình làm sao thế này?” Tú rên rỉ bằng giọng ướt át khác thường. Mặt cô ta ửng hồng như say rượu. Đôi mắt đỏ rực và chớp mắt liên tục, cơ thể nóng ran, ngực căng cứng hơn bình thường làm cô ta khó chịu. Tú cởi chiếc áo ngủ mới mặc, ném xuống đuôi giường, lè nhè tự hỏi. “Tại sao mọi thứ xung quanh quay cuồng thế này? Mình đâu có uống rượu? Hay mình trúng gió rồi…”
Cô ta muốn nhấc tay để kiểm tra trán có nóng hay không nhưng không đủ sức. Cánh tay trần rũ xuống đệm đánh phịch.
Cơ thể ngày càng nóng khiến Tú đạp chiếc chăn mỏng xuống cuối đuôi giường nhưng sau đó lại kéo chăn ôm vào lòng. Cô ta cọ xát cơ thể nóng ran vào mặt chăn mát lạnh, tiếng rên bật ra thỏa mãn.
“Cạch.”
Cửa phòng bật mở. Một người có dáng gầy lảo đảo đi vào trong phòng. Người đến đứng khựng ở cửa.
Tiếng rên của Tú vẫn nỉ non trên giường, không nhận ra trong phòng có thêm người. Chỉ đến khi bóng tối phủ lên cơ thể, che đi tầm nhìn, cô mới mông lung nhìn người đột ngột xuất hiện trong phòng.
Cô ta khịt mũi, cằn nhằn. “Tôi tưởng anh muốn uống đến chết mới dừng chứ? Hừ! Nhanh đi rửa sạch mùi rượu hôi thối trên người anh đi.”
Tú dịch người, dùng bàn chân đạp vào giữa háng đối phương, cười khúc khích. “Có phải đẹp lắm không chồng?”
Bàn chân trượt theo đùi rồi buông thõng xuống. Tú cau mày nhận ra chân tay cô yếu ớt, không chút sức lực. “Mình sao thế này?”
Trả lời cô là một giọng đàn ông lạ. “Chị Tú?”
Tú giật mình, nhìn chằm chằm người đứng bên giường. Không phải giọng của Long. Thân hình cao gầy giống chồng cô ta nhưng giọng nói… Tú lắc đầu, dụi mắt, mở to nhìn mặt đối phương.
“Tại sao lại là cậu?” Tú hoảng sợ la lên, cuống quýt kéo chăn phủ lên người nhưng lại vụng về làm chiếc chăn rơi xuống sàn.
“Rầm.” Cửa phòng bật mở đập mạnh vào tường, đi kèm là giọng lo lắng của Ngân.
“Có chuyện gì vậy thím Tú? Tôi nghe thấy tiếng thím hét. A? Có chuyện gì thế này?” Ngân xông vào phòng, đứng chết sững ở cửa phòng, trợn to mắt không tin vào những gì đang xảy ra. “Anh không phải là bạn của chú Long à? Sao hai người lại…”
Ngân như hiểu ra chuyện gì. Mặt cô đanh lại, nhanh nhẹn lấy điện thoại, chụp lia lịa.
Hành động của Ngân làm anh bạn của Long sợ tỉnh cả rượu, lao tới muốn cướp điện thoại.
Ngân nhét vội điện thoại vào túi quần, la lên cảnh cáo. “Anh dám chạm vào người tôi, tôi sẽ hét lên đấy. Bên dưới nhà có rất nhiều người chưa về. Để tôi xem anh có bị đánh chết không.”
Anh bạn của Long sợ xanh mặt, vung vẩy hai tay giải thích. “Tôi không có quan hệ gì với chị Tú… Tôi muốn đi vệ sinh nên lên tầng hai… Có tiếng rên trong phòng này làm tôi tò mò đi vào. Chị đừng nói chuyện này với thằng Long. Nó đánh chết tôi mất.”
Xem ra là một gã hèn nhát. Ngân che mũi vì mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người gã. Cô lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn, nghiêm túc nói. “Tôi không tin hai người nhưng cũng không làm to chuyện này. Tôi sẽ để thím Tú tự nói với chú Long. Bây giờ anh xuống dưới tầng đi. Nhà vệ sinh ở tầng một vẫn dùng được, lần sau đừng viện cớ vớ vẩn này để đi lên tầng hai nữa.”
“Vậy còn mấy bức ảnh. Chị xóa đi được không? Cầu xin chị.”
“Ảnh không thể xóa. Anh đi ngay! Không là tôi hét kêu cứu đấy.”
Anh bạn của Long hết nhìn Ngân rồi lại nhìn Tú, đầu óc bị rượu chi phối khiến gã không thể suy nghĩ minh mẫn, vô thức nghe theo sắp xếp của Ngân.
Cửa phòng đóng lại. Ngân đứng yên nhìn Tú ngồi trên giường.
Tú bật dậy, lảo đảo đi tới trước mặt Ngân, quỳ xuống ôm chân cô. “Chị Ngân… em không có ngoại tình… Chị tin em đi. Em thấy hơi mệt nên đi ngủ sớm. Là anh ta đột nhiên xông vào phòng. Anh ta vừa vào phòng là em hét lên sợ hãi, chị xuất hiện ngay sau đó. Hai người chúng em thật sự không có gì. Chị tin em đi… Chị đừng nói chuyện này với anh Long. Anh ấy sẽ bỏ em mất. Chị Ngân, chị thương em đi. Em cầu xin chị…”
Nước mắt nước mũi của Tú bôi hết vào quần áo Ngân. Đầu tóc cô ta rũ rượi, bộ dạng quỵ lụy không còn chút vẻ đanh đá, tự tin ngày thường.
Ngân đứng yên, từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói. “Thím mặc quần áo vào đi. Tôi không muốn nói chuyện với người ăn mặc khiếm nhã thế này.”
“Chị…” Tú muốn chửi bậy nhưng phải nín nhịn. Cô ta thút thít mặc quần áo ngủ rồi đứng khép nép bên cạnh Ngân. Tuy nhiên, cơn nóng trong người ngày càng tăng làm nơi riêng tư của cô ta dính nhớp bẩn thỉu, hai đùi bất giác cọ xát vào nhau.
“Ồ? Thím làm sao vậy?” Ngân nhìn xoáy vào mặt Tú, nhấn mạnh từng chữ. “Bị tôi cắt ngang khiến thím chưa được thỏa mãn à? Có cần tôi gọi anh ta quay lại không?”
“Em không có! Em không phải người như thế! Chị không được sỉ nhục em!” Tú hét lên rồi tự che miệng. Giọng cô ả khàn khàn, ướt át, chính cô ta cũng hoảng sợ khi bản thân có biểu hiện này.
Tú ngồi sụp xuống sàn, vòng tay ôm lấy người, sợ hãi trước phản ứng của cơ thể. Cô ta là phụ nữ đã có chồng, cô ta hiểu rõ đây là trạng thái gì.
Tú ngẩng đầu, hoang mang, mờ mịt nhìn Ngân cầu cứu. “Chị Ngân, hình như cơ thể em có vấn đề…”
Đáp lại ánh mắt đỏ ửng van xin của Tú là cái nhếch miệng cười khẩy của Ngân. Cô ngồi xổm xuống, đột ngột túm tóc Tú, kéo ra sau, ép cô ta phải nhìn thẳng vào mắt mình.